Phải, cô thật sự đáng thương chết đi được.
Đến người ngoài còn cảm thấy cô đáng thương, còn anh? Anh thì sao? Chồng cô đâu?
Anh có lẽ bận quan tâm cảm xúc của người phụ nữ khác rồi.
Phó Nhất Minh nhìn khuôn mặt thất vọng tràn trề của vợ mình mà trái tim quặn lại, anh biết sự lựa chọn kia của mình tổn thương cô biết chừng nào, nhưng anh có kế hoạch của riêng mình, anh tin rằng mình có thể bảo vệ được hai bọn họ.
“Thả người, nhanh lên!”
Anh lớn giọng nói, càng giống như là chờ không kịp.
Vương Thành nghe mà không kiềm được bức xúc, đàn ông vì tình nhân mà bỏ vợ hắn đã thấy nhiều, nhưng vô tình vô nghĩa như Phó Nhất Minh vẫn là lần đầu thấy, không nhịn được mà khinh thường hừ lạnh:
“Hừ, mới đó mà đã chờ không kịp muốn sum họp với tình cũ rồi à! Ông đây chưa từng thấy qua người nào vô tình vô nghĩa như mày!”
Chắc Vương Thành đã quên, hắn đang âm mưu giết cả ba người rồi hay sao, so về độ vô tình chẳng ai mà qua nổi hắn, hiện tại còn mặt mũi khinh bỉ người khác.
Vì để thực hiện kế hoạch của mình, Vương Thành đã ngoan ngoãn mà cởi trói cho Bạch Nhược.
Không bịt miệng thì thôi, vừa được tự do cô ta đã nức nở mà muốn chạy nhào vào lòng Phó Nhất Minh, ngọt lịm nghẹn ngào gọi:
“Anh Nhất Minh, Nhược Nhược sợ lắm…”
Phó Nhất Minh lách người, né tránh vòng ôm của cô ta, nhưng Bạch Nhược rất nhanh phát hiện liền vờ vô lực mà ngã vào người anh, buộc anh phải đỡ lấy mình.
Mà diễn nhiên cảnh khéo léo kia cũng không rơi vào mắt của Diêu Duệ Dĩnh, thứ cô nhìn được chỉ là cảnh chồng mình đang ôm một người phụ nữ khác, bỏ mặc sự sống chết của mình mà thôi.
“Muốn ân ái thì về nhà mà show, mày quên vợ mày rồi sao? Không muốn tiễn vợ mày đi đoạn đường cuối cùng à?
Vương Thành bị cho ăn một họng cơm chó, khó chịu lên tiếng.
Tiễn một đoạn đường cuối?
Không, không cần! Cô thật sự không dám nhận!
Diêu Duệ Dĩnh đột nhiên có chút mệt mỏi, cô nhắm chặt mắt mình lại, tựa như đang đón nhận cái chết, lại giống như không muốn nhìn khung cảnh khiến mình khó chịu trước mắt.
Bỗng nhiên, cô lại nghe được tiếng của chồng mình, xa như thế mà cô vẫn nghe được tiếng thủ thỉ của anh với người phụ nữ khác, chứng tỏ cô quá yêu và để ý anh sao?
Anh nói với cô ta:
“Nơi này nguy hiểm, em đi trước đi.”
Lo lắng như vậy? Có phải là sợ cảnh máu me sẽ làm dơ mắt cô gái kia không?
Sợ sự ra đi của vợ mình trở thành sự ám ảnh của người phụ nữ khác.
Diêu Duệ Dĩnh đột nhiên rất muốn cười, cô cũng phát hiện mình cười thật, hơn nữa còn có thể nghe thấy được tiếng cười chua chát của chính mình. Hóa ra, tấm vải bên miệng không biết khi nào đã được cởi ra.
Vương Thành còn tốt bụng nhắc nhở cô:
“Giờ tôi nên gọi cô là cô Diêu nhỉ? Dù sao chắc cô cũng chẳng muốn nhận người chồng kia nữa đâu, haha, nhưng mà cô có lời nào muốn nói với gã không? Tới, ông đây cho cô chửi hắn thỏa thích!”
Nếu không phải cảm giác lành lạnh của khẩu súng nhắc nhở cô, cô thật sự muốn cảm ơn lòng tốt của hắn.
Nói? Không còn lời nào để nói cả.
Thậm chí là mắng chửi, cô thật sự cũng chẳng muốn.
Diêu Duệ Dĩnh vẫn cứ nhắm mắt như vậy, không muốn đối diện với tất cả mọi người.
Mà một người phụ nữ khác là Bạch Nhược, lúc này đang từng bước đi ra khỏi căn phòng u ám, cũng không biết vì mệt mỏi nên đi chậm hay là cô ta cố nán lại để xem kịch vui của bọn họ. Dù không biết là vì cái gì, nhưng lúc còn một bước nữa thì rời khỏi đó, thì Vương Thành đột nhiên chĩa súng về phía cô ta.
Phó Nhất Minh từ lúc bắt đầu liền chú ý hành động của hắn, cho nên anh đã phát hiện ra động tác của hắn rất nhanh, anh chạy đến vừa đẩy cô ta ra vừa hét lên:
“Nằm xuống!”
*bằng bằng*
Một loạt tiếng súng khác vang lên, sau đó là tiếng còi cảnh sát.
Hóa ra, cảnh sát đã sớm mai phục ở bên ngoài và đặt máy nghe lén trên người Phó Nhất Minh, bọn họ chỉ chờ thời cơ Vương Thành sơ hở để xông vào cứu người. Mà vừa lúc Bạch Nhược đi ra chính là cơ hội.
Thật may, cứu được bọn họ mà không có thương vong.
Phó Nhất Minh cũng chỉ bị thương nhẹ, anh nhanh chóng đứng lên chạy tới cởi trói cho Diêu Duệ Dĩnh.
“Em không sao chứ?”
Cô nhìn cánh tay đẫm máu của anh, mà lòng nặng nề… cả quá trình một câu cũng không nói với anh. Sau khi được cởi trói, cô chậm chạp đứng lên né tránh cánh tay đưa ra của anh, đôi tay này vừa ôm một người phụ nữ khác, trước đây vốn dĩ cũng từng thấy qua nhưng không hiểu sau lần này cô lại cảm thấy nó thật ghê tởm.
Cô muốn lê lết tấm thân mệt mỏi của mình rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, tiếng nói của anh lại vang lên lần nữa:
“Anh chọn cô ấy, nhưng nguyện chết cùng em.”
Ha ha, nói hay thật…
Diệu Duệ Dĩnh bật cười, quay đầu nhìn anh, chua chát mà nói:
“Nhưng giây phút anh chọn cô ta…em đã rất tuyệt vọng. Em là vợ anh mà, em mới là vợ anh! Vì sao, vì sao anh muốn bảo vệ người khác mà không phải em!”
Càng nói, cô càng không kiềm được cảm xúc mà lớn giọng.
Updated 39 Episodes
Comments
gấu
chồng như vậy tui khinh nha
2023-10-31
0
Trần Huyền Thanh
......
2022-11-18
0
Huệ Hoa
phi...
2022-09-27
1