“Chết cùng nhau? Anh đã đã hỏi ý em chưa? Vì sao người sống không thể là em! Vì sao anh lại chọn để cô ta sống!!”
Cô điên cuồng mà hét vào mặt anh, cô đưa tay chỉ vào ngực trái của anh, chất vấn:
“Anh tự hỏi lòng mình đi Phó Nhất Minh, anh có công bằng với em không?”
Diêu Duệ Dĩnh nhìn anh bằng đôi mắt chứa tràn đầy sự thất vọng, Phó Nhất Minh giống như chết lặng trước những câu hỏi của cô.
Nực cười làm sao, anh rõ ràng là một người ích kỷ, nhưng lại nghĩ mình là một thánh nhân.
Chết cùng nhau? Anh đã hỏi ý em chưa?
Câu nói của cô không ngừng lặp lại trong đầu anh, cổ họng Phó Nhất Minh khô khốc, dù hàng vạn lý do cũng chẳng thể giải thích, chỉ có thể nghẹn giọng mà nói:
“Anh xin lỗi…”
Anh không ngờ sự lựa chọn nhất thời của mình lại có thể tạo thành tổn thương lớn đến thế với cô, cũng chỉ vì lúc đó anh nghĩ cô là vợ anh, nếu phải chết bọn họ cũng sẽ đi cùng nhau, mà chẳng hề nghĩ đến cảm xúc của cô thế nào.
“Em thấy hơi mệt, tối nay anh đừng về nhà.”
Cô rũ mắt, nhỏ giọng mà nói.
Hôm nay, thật sự có quá nhiều chuyện đã xảy ra, tinh thần lẫn thể xác của cô mệt mỏi vô cùng. Cô muốn cho bản thân mình không gian để yên tĩnh suy nghĩ lại những chuyện đã qua, bao gồm cả hôn nhân giữa bọn họ.
Người đàn ông thấy khuôn mặt cô có chút tái nhợt, liền lo lắng hỏi han:
“Anh đưa em tới bệnh viện được không? Sau khi khám xong anh sẽ ra khách sạn ngủ, tuyệt đối không làm phiền em.”
Phó Nhất Minh chưa bao giờ khép nép với cô như thế, trước kia đều là cô hoa chân múa tay lấy lòng anh, ngẫm lại cuộc sống hôn nhân của bọn họ dường như đều là cô chủ động duy trì. Ngoại trừ, lần cầu hôn kia ra… anh chưa một lần chủ động bày tỏ tình cảm với cô.
Cả quãng đường đều là cô mặt dày bám theo anh…
Diêu Duệ Dĩnh cười chua chát, lắc đầu từ chối:
“Không cần đâu, em ổn, bây giờ em chỉ muốn về nhà ngủ.”
“Được…”
Phó Nhất Minh buồn bã, mất mát nhìn cô, anh tự biết mình đuối lý nên chẳng dám nhiều lời lôi kéo. Có lẽ, giữa bọn họ thật sự cần cho nhau thời gian để bình tĩnh.
Anh nhìn theo bóng lưng yếu ớt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn theo chiều gió của cô, đáy lòng căng thẳng, không kiềm được lớn tiếng hỏi:
“Trong thời gian chiến tranh lạnh, anh có thể về nhà không? Chỉ xem em… nếu em không cho phép anh sẽ không ở lại.”
Anh vốn định nói: Khi nào thì anh có thể trở về?
Nhưng đột nhiên cảm thấy như vậy có chút bức ép cô, cho nên đành dè đặt mà dò hỏi. Phó Nhất Minh cảm thấy có chút uất ức, anh có nhà nhưng lại không thể về, có vợ nhưng lại chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Diêu Duệ Dĩnh hơi đứng lại một chút, sau đó cô lại tiếp tục nâng bước mà chẳng hề trả lời anh.
Rốt cuộc có đồng ý hay không, cũng chẳng ai biết.
Bình tĩnh mà nhớ lại, không phải giữa bọn họ chưa từng có thời gian ngọt ngào. Cô và chồng mình vốn là thanh mai trúc mã, anh lớn hơn cô hai tuổi, mẹ cô từng nói nhất định phải sống hòa thuận với anh, lấy lòng anh, cho nên dù là bị anh trêu chọc đến phát khóc, cô vẫn cắn răng chịu đựng, lẽo đẽo đi theo anh cả đoạn đường từ tiểu học đến trung học, cấp ba rồi đại học.
Mọi người nói bọn họ thật xứng đôi, chính cô cũng cảm thấy như vậy, cô vẫn tưởng bản thân sẽ là cô gái duy nhất đi cạnh anh đến cuối đời.
Đáng tiếc, hóa ra trên đời luôn có ngoại lệ…
Lớp mười năm ấy, sự xuất hiện của cô gái kia hoàn toàn đánh vỡ mọi ảo tưởng của cô. Cuối cùng cô cũng nhìn thấy được, đâu mới thật sự là ngoại lệ của anh.
Anh che chở cô ta, dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn cô gái đó. Những điều này, làm cô ghen tị tới phát điên. Diêu Duệ Dĩnh cô, chưa bao giờ là một cô gái tốt, bản thân cũng có chút hoa chiêu.
Phó Nhất Minh đương nhiên cũng nhìn ra điểm này, cũng có lẽ vì đó mà anh như có như không luôn đối với cô xa cách, mặc dù bọn đã biết nhau lâu như thế, anh đối với cô cũng không tốt bằng một nửa với cô gái kia.
Cô không có được sự trong sáng như cô gái ấy…
Cô cũng sẽ vì ghen tức mà phát điên, cao trung năm ấy cũng chẳng ngoại lệ. Mọi người đều biết cô vì Phó Nhất Minh mà điên cuồng thế nào. Thậm chí, còn từng khiến anh xa cách, ghét bỏ mình.
Cô gần như đã trở thành một người khiến bản thân mình ghét, làm ra những chuyện sai trái khiến người ghét bỏ.
Cô, anh, cô ta, nếu bọn họ tồn tại trong một câu chuyện thì cô chính là nữ phụ phản diện bước qua cuộc đời bọn họ.
Nào ngờ, lúc cô hoàn toàn thất vọng từ bỏ, anh lại một lần nữa đưa tay tới trước mặt cô.
Diêu Duệ Dĩnh đã nắm lấy bàn tay kia, cô từng nghĩ có lẽ cả đời cô cũng không thoát khỏi anh.
Updated 39 Episodes
Comments
gấu
tất cả là do anh chon hết đấy.
2023-10-31
0
01. Dương Hoàng An
a ko phải ấm ức vì tất cả là do a
2022-11-21
0
Teo Teo
hay
2022-10-10
0