Chương 3: Nên buông bỏ nhau rồi

Bốn năm sau...

Tiếng nhạc xập xình cùng ánh đèn mờ ảo trong vũ trường thật quá náo nhiệt. Lâm Dịch Phong chọn một vị trí trên cao, tay mân mê ly rượu, hít hà điếu thuốc lá. Đây chẳng phải là lần đầu tiên anh đến quán bar này nhưng cảm giác sao thật khó tả.

Lúc trước, mỗi lần nhớ Hạ Yến Uyển, Dịch Phong lại tìm tới nơi này, uống thật say để quên đi nỗi nhớ về cô ta. Nhưng hôm nay, Tịnh Băng đã trở về bên cạnh anh, vậy tại sao anh lại đến đây? Câu hỏi này chính bản thân anh cũng không trả lời được.

Ánh mắt anh chợt dừng lại ở một bàn đối diện, nơi có bốn cậu thanh niên đang giở trò với một cô gái. Anh nhìn cô gái kia không chớp mắt, tàn thuốc trên tay rơi xuống, anh cũng vứt đi.

Cô gái có dáng người nhỏ nhắn, mái tóc búi cao để lộ chiếc cổ thon thả trắng ngần. Khuôn mặt cô phủ lên một lớp phấn trang điểm, đôi môi đỏ hồng làm nổi bật làn da trắng trẻo của cô. Cô mặt một chiếc áo sơ mi trắng tay dài, hai nút áo trên cùng không cài để lộ khuôn ngực tròn trĩnh. Chiếc váy đen cao quá gối như đang làm điểm nhấn cho đôi chân thon dài kia. Trông cô thật quyến rũ.

Bốn gã thanh niên kia đang thay phiên nhau lôi kéo, từng bàn tay tham lam vuốt ve khắp cơ thể cô. Cô cố gắng thoát khỏi người này thì lại bị một người khác túm lấy.

"Rầm".

Dịch Phong đá vào bụng gã thanh niên đang sàm sỡ cô khiến anh ta ngã sõng soài xuống sàn. Ánh mắt anh đầy sự tức giận nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Cánh tay không tự chủ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn kia vào lòng, siết chặt.

Ba tên còn lại thấy bạn mình bị đánh liền muốn xông lên đánh trả.

"Có chuyện gì vậy?"

Vừa lúc đó, quản lý bar hớt hải chạy đến, vài nam phục vụ cũng kịp chạy tới can ngăn.

"Lâm Tổng, có chuyện gì từ từ nói. Sao lại phải động tay động chân? "

"Cầm lấy! Đây là tiền bồi thường, ông một nửa, bọn họ một nửa. Cô gái này tôi phải đưa đi".

Không đợi quản lý kịp phản ứng, anh ôm chặt cô gái đi thẳng ra khỏi bar. Đến bãi giữ xe, cô gái kia lạnh nhạt hỏi.

"Lâm tổng, chẳng hay anh buông tôi ra được chưa?"

Bước chân anh dừng lại, cánh tay cũng buông ra. Cô gái xoay người, cúi đầu lịch sự.

"Cảm ơn anh đã giúp tôi. Xin phép đi trước ".

Cô quay lưng bỏ đi nhưng bàn tay anh đã giữ chặt tay cô lại. Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn cô, giọng nói đầy chế nhạo.

"Hạ Yên Chi, bốn năm không gặp... Cô vẫn là loại gái rẻ tiền ".

Hạ Yên Chi nhìn anh với ánh mắt đầy thất vọng. Bốn năm! Đã bốn năm rồi. Vậy mà... Lâm Dịch Phong, anh vẫn không có gì thay đổi. Cô thở dài, chán nản trả lời anh.

"Đúng, tôi rẻ tiền. Vậy nên xin anh đừng động vào thứ rẻ tiền như tôi".

Dịch Phong bất ngờ, anh không hề nghĩ đến Yên Chi sẽ trả lời mình như thế. Trong kí ức của anh, Yên Chi là một cô gái rất yếu đuối. Chỉ cần vài câu khó nghe từ anh cũng đủ để cô khóc suốt đêm.

Còn Hạ Yên Chi đang đứng trước mặt anh lại như hoàn toàn là một người khác. Cô gái này mạnh mẽ đến chính anh cũng không ngờ tới.

"Lâm tổng, làm phiền anh thả tôi ra, tôi còn phải về nhà ".

Dịch Phong cười lạnh một tiếng, bàn tay đang giữ chặt cổ tay cô cũng buông ra. Yên Chi cong môi lên cười, quay lưng bỏ đi.

Vừa ra khỏi bãi đậu xe, cô bất cẩn đụng vào một gã béo. Gã này nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên như hổ thấy mồi. Hắn vội vàng đỡ cô, luôn miệng hỏi cô có sao không? Bàn tay lại tranh thủ đụng chạm vào người cô. Cảnh tượng kia chẳng may lại bị Dịch Phong nhìn thấy, anh hiểu lầm là Yên Chi đang có ý day dưa với tên kia.

Hạ Yên Chi cố gắng hết sức vẫn không tài nào thoát khỏi lão "dê già" béo ú kia. Một bàn tay kéo cô lại phía sau, đứng chắn trước mặt cô. Gã béo kia nhìn thấy người trước mặt, sắc mặt hắn liền tái đi.

"Lâm tổng sao anh lại đến đây?"

"Đến mua vui thôi. Diệp tổng chẳng hay anh muốn cô gái này?"

Tên Diệp tổng kia nhìn về phía cô, nuốt ực một tiếng đầy tiếc nuối.

"Nếu đây là người Lâm tổng thích thì tôi nào dám động vào ".

"Vậy thì... Tạm biệt ".

Anh lôi cô đi, nhét cô ngồi vào trong xe trước ánh mắt thèm thuồng của lão Diệp kia. Chiếc xe lăn bánh đưa hai người ra khỏi quán bar.

Đến một đoạn đường vắng, anh dừng xe lại, ánh sáng tức giận đặt lên người cô. Yên Chi mơ hồ cảm nhận được sự tức giận đang bùng lên trong ánh mắt của Dịch Phong. Cô nói một câu cảm ơn rồi vội vàng mở cửa xe. Nhưng làm sao cô mở được khi nó đã bị anh khóa!

Anh nắm lấy hai tay cô, ghì cô sát vào cửa xe, ánh mắt đầy sự tức giận nhìn thẳng vào cô.

"Hạ Yên Chi, cô thích quyến rũ đàn ông đến vậy sao? Bốn năm trước cô qua lại với người đàn ông khác đến có thai, lại còn quyến rũ Khải Trạch. Bốn năm sau tôi lại thấy cô làm việc trong bar. Cô thật sự thèm khát đàn ông đến vậy sao?"

Trái tim cô đập từng nhịp mạnh mẽ. Khoảng cách giữa cô và anh là quá gần rồi. Cô sợ mình sẽ yếu lòng mà bật khóc mất.

"Lâm Dịch Phong, tôi và anh đã li hôn rồi. Tôi sống thế nào, qua lại với ai, làm việc ở đâu thiết nghĩ cũng không liên quan gì đến anh nữa. Xin anh ..."

Câu nói chưa thốt ra hết, môi cô đã bị anh khóa chặt, lời chưa nói chỉ có thể nuốt ngược vào trong. Cô hoảng loạn vùng vẫy, bàn tay nắm chặt lại liên tục đấm vào ngực anh.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Dịch Phong mới giật mình buông cô ra. Cô như sắp chết, há miệng thật to hớp lấy không khí cho đến khi phổi mình đầy oxi. Cuộc gọi của Yến Uyển đã cứu cô thoát khỏi anh, cô nửa vui mừng, nửa lại nuối tiếc. Bốn năm rồi, cô và anh mới có khoảng cách gần như thế.

"Dịch Phong, khuya rồi sao anh còn chưa về? Em vẫn đang đợi anh cùng ăn tối đó".

"Được! Anh về ngay".

Giọng phụ nữ nũng nịu trong điện thoại, anh không do dự mà liền đồng ý. Cô cười chua chát. Khác biệt giữa người yêu và người được yêu thật sự là quá lớn. Lúc trước, cô gọi cho anh mười lần thì đến mười một lần anh đều tắt máy. Lúc trước ngày nào cô cũng đều chờ anh về cùng ăn tối, kết quả mười lần thì có tới mười một lần anh không về. Bữa cơm nhạt nhẽo chỉ có mình cô.

Bây giờ Hạ Yến Uyển chỉ nói một câu anh liền trở về. Cô đúng là thua xa chị ta. Dịch Phong tắt máy, cô bật cười đầy châm chọc.

" Vợ anh gọi về ăn tối, anh mở cửa cho tôi xuống xe được chưa? "

Không hiểu sao nhìn vào ánh mắt Yên Chi, trong lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả. Yên Chi lản tránh ánh mắt kia, cô lơ đãng lấy điện thoại ra, bấm số gọi taxi.

Cuộc gọi vừa chuyển, điện thoại đã bị anh giật lấy rồi tắt đi. Cô nhìn anh, ánh mắt khó hiểu.

"Lâm tổng, anh là có ý gì đây? Anh phải về ăn cơm với vợ, tôi cũng phải về nhà. Anh xem đoạn đường dài vắng tới vậy, anh muốn bắt tôi đi bộ một mình về hay sao?"

"Cho tôi địa chỉ, tôi đưa cô về".

"Không dám làm phiền anh. Anh trả điện thoại tôi tự về được".

"Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi".

Hạ Yên Chi biết lời này của anh không phải đang đùa, cô cũng chẳng muốn đôi co làm gì, cứ đưa địa chỉ rồi anh đưa cô về. Phòng trọ của cô nằm ở một dãy trọ bình dân. Căn phòng khổ lớn nhưng cũng khá sạch sẽ, một mình cô ở cũng rất thoải mái.

Dịch Phong đưa cô đến trước cổng, cô cảm ơn anh rồi bước vào. Anh ngồi nhìn theo đến khi cô vào phòng khóa cửa rồi mới lái xe rời đi.

Cả đêm hôm đó, cả Dịch Phong và Yên Chi đều không ngủ được. Cô lo sợ khi gặp lại người từng khiến mình tổn thương. Dịch Phong lại suy nghĩ về cảm xúc của mình khi gặp lại người đã từng bị mình làm tổn thương. Giữa hai người, đến cùng là thế nào đây.

Thật khó lý giải và cũng thật khó mà giải thích.

Ngày hôm sau, cô đang chuẩn bị đi làm, vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Dịch Phong. Anh ta đã đậu xe đứng đó chờ cô từ lúc rạng sáng cho đến giờ.

"Lâm tổng, phiền anh đậu xe xa chỗ tôi ở một chút, anh làm chắn đường của tôi rồi Lâm tổng."

"Tôi thích đậu xe ở đâu là quyền của tôi, Hạ Yên Chi cô đừng có mà ra lệnh cho tôi."

Cô tặc lưỡi rồi né qua chỗ khác đi tiếp. Anh ta không những chặn đường còn nắm tay cô kéo về phía mình.

"Tôi chưa cho cô đi mà cô dám đi sao? Hạ Yên Chi!"

"Lâm tổng xin hãy tự trọng, anh làm như vậy là rất mất mặt mình đấy, thả tôi ra mau."

Cô nghiêm giọng cùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Dịch Phong. Dịch Phong nhếch mép cười nhìn cô, anh không những không sợ mất mặt còn ra giọng khiêu khích cô.

"Hah– ai dám làm tôi mất mặt? là tên béo kia ư? hay là cô?"

"Hạ Yên Chi cô nghe cho kĩ, trên đời này không ai có thể làm mất mặt tôi cả, ngay cả cô cũng vậy."

"Anh... Lâm tổng, anh đúng là quá tự cao tự đại rồi đi."

"Rồi sẽ có ngày Hạ Yên Chi tôi đây sẽ cho Lâm Dịch Phing anh biết thế nào là mất mặt không có chỗ tr—"

Yên Chi chưa kịp nói xong liền bị Dịch Phong ôm hôn, cô giật mình đẩy mạnh anh ra rồi vội chùi miệng. Cô không ngờ rằng anh sẽ làm vậy với cô khi ở ngoài đường.

"Phì phì"

Cô vội phun nước bọt của mình ra trước mặt anh. Dịch Phong đơ người một lúc rồi nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên. Anh cũng chẳng thể ngờ được cô lại từ chối cái hôn đó còn ghét bỏ mà chùi liên tục đến sưng môi.

"Chậc... đồ điên"

Cô nghiến răng nhìn anh bằng ánh mắt đầy thù hận.

"Tch–"

Nhìn cô như vậy anh lại có chút khó chịu trong người còn phẫn nộ đôi chút.

Yên Chi bực bội giật mạnh tay mình về rồi bỏ đi, Dịch Phong cố vươn tay ra nắm tay cô lại thì cô vội hất tay anh đi

"Lâm tổng, chúng ta đã đường ai nấy đi, nếu Lâm tổng ngài đây còn dây dưa chưa buông vậy thì Hạ Yên Chi tôi đây đành làm ngài thất vọng rồi."

"Các cụ thường có câu: tình yêu như một con đường, đi ít thì tốt mà đi nhiều thì đau."

"Tạm biệt, Lâm tổng."

Cô lạnh lùng quăng ra câu nói này rồi đi mất, Dịch Phong ở lại ngẫm nghĩ thật lâu từng câu từng chữ mà cô thốt ra.

......

Hot

Comments

Hải Yến

Hải Yến

có cái gì đó nó hơi hơi... không biết nói sao nữa

2022-10-04

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Chết tâm
2 Chương 2: Mẹ xin lỗi
3 Chương 3: Nên buông bỏ nhau rồi
4 Chương 4: Bức thư nặc danh
5 Chương 5: Là do bản thân yếu đuối
6 Chương 6: Bí mật được bật mí, hai chị em họ là sinh đôi
7 Chương 7: Giày vò
8 Chương 8: Cảm xúc lẫn lộn đan xen
9 Chương 9: Sự chở che của người bạn thân
10 Chương 10: Lừa gạt
11 Chương 11: Gặp lại bạn cũ và quen bạn mới
12 Chương 12: Ba vợ trở về nước
13 Chương 13: Say rượu trong quán
14 Chương 14: Đó là một tai nạn ư? anh đừng có đùa với tôi.
15 Chương 15: Thi Thi gặp nạn
16 Chương 16: Trong bệnh viện
17 Chương 17: Một người ra đi, một thiên thần nhỏ ra đời
18 Chương 18: Người say
19 Chương 19: H+ nửa vời
20 Chương 20: Tất cả đều đã thay đổi
21 Chương 21: Sinh nhật bất ngờ
22 Chương 22: Vì sao lại không nói cho em nghe
23 Chương 23: Căn phòng trở nên rối loạn
24 Chương 24: Tấm lòng
25 Chương 25: Con của ba
26 Chương 26: Tiệc rượu
27 Chương 27: Ly cà phê của mỗi người
28 Chương 28: Về nước gặp lại mọi người
29 Chương 29: Tai nạn bất ngờ
30 Chương 30: Bắt cóc
31 Chương 31: Thác loạn
32 Chương 32: Cùng là anh chị em cùng cha khác mẹ
33 Chương 33: Đầu năm bất ổn
34 Chương 34: Tiết lộ
35 Chương 35: Gia đình nhỏ hạnh phúc to
36 Ngoại truyện 1: Dòng mạch chính và phụ (mở màn)
37 Ngoại truyện 2: Dòng mạch chính và phụ (kết thúc)
Chapter

Updated 37 Episodes

1
Chương 1: Chết tâm
2
Chương 2: Mẹ xin lỗi
3
Chương 3: Nên buông bỏ nhau rồi
4
Chương 4: Bức thư nặc danh
5
Chương 5: Là do bản thân yếu đuối
6
Chương 6: Bí mật được bật mí, hai chị em họ là sinh đôi
7
Chương 7: Giày vò
8
Chương 8: Cảm xúc lẫn lộn đan xen
9
Chương 9: Sự chở che của người bạn thân
10
Chương 10: Lừa gạt
11
Chương 11: Gặp lại bạn cũ và quen bạn mới
12
Chương 12: Ba vợ trở về nước
13
Chương 13: Say rượu trong quán
14
Chương 14: Đó là một tai nạn ư? anh đừng có đùa với tôi.
15
Chương 15: Thi Thi gặp nạn
16
Chương 16: Trong bệnh viện
17
Chương 17: Một người ra đi, một thiên thần nhỏ ra đời
18
Chương 18: Người say
19
Chương 19: H+ nửa vời
20
Chương 20: Tất cả đều đã thay đổi
21
Chương 21: Sinh nhật bất ngờ
22
Chương 22: Vì sao lại không nói cho em nghe
23
Chương 23: Căn phòng trở nên rối loạn
24
Chương 24: Tấm lòng
25
Chương 25: Con của ba
26
Chương 26: Tiệc rượu
27
Chương 27: Ly cà phê của mỗi người
28
Chương 28: Về nước gặp lại mọi người
29
Chương 29: Tai nạn bất ngờ
30
Chương 30: Bắt cóc
31
Chương 31: Thác loạn
32
Chương 32: Cùng là anh chị em cùng cha khác mẹ
33
Chương 33: Đầu năm bất ổn
34
Chương 34: Tiết lộ
35
Chương 35: Gia đình nhỏ hạnh phúc to
36
Ngoại truyện 1: Dòng mạch chính và phụ (mở màn)
37
Ngoại truyện 2: Dòng mạch chính và phụ (kết thúc)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play