Đã một tuần trôi qua, mẹ cô vì không nói được cô nên cũng đã nhân nhượng để cô ở bên ngoài.
Sau khi đi học cô đều sẽ về căn nhà nhỏ của mình, cảm giác được tự do quả thật rất sảng khoái.
Nằm trên chiếc giường đơn, hai mắt Chu Văn Tình nhìn lên trên trần nhà bỗng nhiên cô nhớ đến gương mặt cùng mái tóc màu đỏ rượu kia.
Từ đêm hôm đó cô có ghé qua quán A Tuân mấy lần nhưng lần nào đến chỗ anh ta đứng đều đã không thấy bóng dáng đâu giống như bốc hơi ở trong không khí vậy.
Nghĩ đến đêm đó cô ngồi trên xe của anh cùng anh ngắm sông đêm còn cùng anh làm chuyện đó cả người bất giác run lên một cái.
Cô khó chịu ngồi bật dậy sau đó lấy áo khoác mặc vào người xong đi ra ngoài.
Cô không biết đi đâu chỉ đi theo bản năng mình lúc nhận ra thì đã thấy đứng trước quán rượu của A Tuân.
Lần này cô nghĩ anh ta sẽ không đến nào ngờ cái hình dáng kia lại xuất hiện ở chỗ đó.
Anh đứng hiên ngang lưng dựa vào tường ngón tay thì kẹp điếu thuốc bộ dạng phong lưu đến mức khiến người ta bị thu hút.
Hai mắt Chu Văn Tình mở lớn, anh ta không bốc hơi!
Chẳng hiểu trong lòng cô dâng lên một cơn sóng, cô đứng ngây ngốc nhìn anh qua một lúc hình như anh cũng nhìn thấy cô, ánh mắt híp lại thờ ơ đúng như dáng vẻ của mình.
"Nhóc con đến uống rượu à?"
Chu Văn Tình có chút giật mình nhưng rất nhanh đã đáp lại.
"Không phải...tôi..."
"Vậy cô đến đây làm gì?" Anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu A Tuân sau đó lại nhìn cô.
Bị hỏi như vậy nhất thời cô không biết phải nói gì mà Hứa Phương Niên đột nhiên bật ra tràn cười khẽ.
"Đừng nói là đến tìm tôi nhé?"
Hai má Chu Văn Tình có chút đỏ cô không phủ nhận cũng chẳng khẳng định chỉ đăm đăm nhìn anh.
Hứa Phương Niên bị nhìn như vậy anh có chút không thoải mái, bước chân dài đi đến chỗ cô, do dáng người của anh rất cao dù cô cũng không phải dạng thấp gì nhưng so với anh vẫn là bị áp đảo.
Cô ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt anh mà anh cũng đúng lúc cúi đầu xuống nhìn cô, môi tà mị cong lên một đường tuyệt mỹ.
"Nhớ tôi sao?"
Giọng điệu không hề thay đổi chỉ là có xen chút bỡn cợt, ở khoảng cách này mùi thuốc lá trên người anh lại xông vào mũi cô.
Chu Văn Tình không hề né tránh ánh mắt trêu chọc của anh, gật đầu đáp lại.
"Ừm"
Nét mặt vốn đùa giỡn nào ngờ liền khựng lại, anh đứng thẳng người nhìn cô từ trên xuống sau đó lạnh nhạt nói tiếp.
"Có muốn đi cùng tôi nữa không?"
Nội tâm Chu Văn Tình chợt dấy lên cảm xúc mãnh liệt, cô đương nhiên không từ chối.
"Muốn"
Khóe môi Hứa Phương Niên lại dâng lên anh nhướn mày ra hiệu cho cô đi theo đến chiếc xe mô tô màu đen của mình.
Nón bảo hiểm từ đâu đã được ném tới Chu Văn Tình thản nhiên đội vào sau đó ngồi lên yên sau.
Hứa Phương Niên lần nữa lái xe phóng đi, đằng sau tâm trạng của Chu Văn Tình giống như lúc đầu cô trước giờ chỉ ngồi xe hơi nên không có cảm giác gì cho đến khi được anh chở đi bằng chiếc xe này cô cảm thấy cô lại thích đi như vậy hơn.
Bàn tay từ níu lấy vạt áo anh dần buông lỏng cô đưa tay ra cảm nhận từng cơn gió luồn qua từng ngón tay mình.
Hứa Phương Niên biết cô đang làm gì, sau lớp nón bảo hiểm anh cũng hơi cười.
Lần này anh không dẫn cô đến bờ sông nữa thay vào đó là một khu chợ đêm.
Chu Văn Tình đương nhiên là lần đầu tới nơi này, cô nhìn hai bên hàng quán bày biện đủ thứ còn có rất nhiều người đang dạo phố cùng nhau.
Hứa Phương Niên xuống xe sau cởi nón ra rồi nói.
"Đi thôi"
Chu Văn Tình theo phản xạ cởi nón rồi chạy theo sau anh, cô tròn mắt nhìn những người dân đang nói chuyện rôm rả, mùi thịt nướng, mùi thơm của trà sữa tất cả đều len lỏi vào trong mũi của cô.
"Phương Niên anh dẫn tôi đến đây làm gì?"
"Để ăn"
"Hả?"
Anh quay đầu nhướn mày "Không thích?"
Cô vội xua tay "Không phải... Anh chưa ăn gì sao?"
"Ừm"
Nói xong anh cũng không đợi cô mà đi đến một hàng xiên nướng.
"Ông chủ cho hai phần như cũ"
Như cũ?
Chu Văn Tình ngồi xuống đối diện anh.
"Anh hay đến đây lắm à?"
"Ừm... Thấy sao?"
"Không tệ" Cô nhìn xung quanh hàng xiên nướng khẽ gật đầu.
Lúc này ông chủ bưng đồ ăn ra, Chu Văn Tình nhìn những que xiên thịt tẩm ướp gia vị cay xè đến tròn mắt thấy vậy Hứa Phương Niên hất cằm nói với cô.
"Chu tiểu thư chê à?"
Chu Văn Tình ngẩng đầu lên nhìn anh cô không nói gì.
"Mặc dù không ngon bằng sơn hào hải vị cô hay ăn nhưng mà..."
Còn chưa kịp nói hết câu thì anh đã nhìn thấy cô gái nhỏ cầm một xiên thịt lên cắn một miếng.
"Rất ngon nha... Tôi thấy còn ngon hơn cả sơn hào hải vị đó"
Hứa Phương Niên có chút ngây người anh nhìn bộ dạng ăn xiên que của cô mà bật cười, chẳng hiểu sao trong lòng giống như vừa có thứ gì đó lướt qua.
Chu Văn Tình lần đầu được ăn món này, từ nhỏ lúc đi qua những hàng quán như thế cô đều thèm đến nhỏ dãi nhưng ba mẹ cô sợ những thứ này không hợp vệ sinh ăn vào hại bụng nên nhất quyết không để cô ăn. Bây giờ cô cuối cùng cũng biết được mùi vị của những thứ này quả thật là rất ngon.
Cô lại ăn thêm một xiên rồi lại một xiên dù trước đó cô đã ăn rồi nhưng chẳng hiểu sao có thể ăn liền một mạch hết số nửa xiên que ngay cả người đối diện cũng nhất thời quên mất.
Hứa phương Niên chống một tay lên bàn nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ này anh từ nãy tới giờ anh không đụng một xiên dường như so với việc ăn anh lại bị cô làm cho thích thú khóe môi dần cong lên.
Lúc này Chu Văn Tình mới cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình cô ngẩng đầu vừa hay lại đụng trúng mắt anh nhất thời cô khựng tay lại nhỏ giọng.
"Anh không ăn à?"
Hứa Phương Niên lắc đầu sau đó đột nhiên giơ tay hướng tới mặt cô chỗ khóe môi bị ngón tay anh lướt qua trái tim của Chu Văn Tình đập nhanh liên hồi.
"Thấy cô ăn ngon là được rồi... Muốn ăn gì nữa không?"
Chu Văn Tình vẫn chưa thoát khỏi sự dịu dàng vừa rồi, cô ngây người lắc đầu.
"Vậy uống trà sữa nhé? Chẳng phải con gái đều thích uống trà sữa sao?"
Cô bây giờ giống như bị điểm huyệt tròn mắt nhìn anh tiếp tục lắc đầu nhưng bỗng nhiên nghĩ tới gì đó liền gật đầu lia lịa.
Hứa Phương Niên bị cô chọc cười anh nhéo má cô một cái rồi nhẹ nói.
"Nhóc con, đợi chút nhé"
Cứ thế anh đứng dậy đi mua trà sữa cho cô còn cô vẫn ngồi ngây ngốc một chỗ đến khi hoàn hồn lại thì anh đã đi mất tiêu.
Vừa nãy Hứa Phương Niên lau miệng cho cô còn nhéo má cô nữa sao?
Ôi mẹ ơi... Cô cũng không phải còn nhỏ sao cô cứ cảm thấy anh đang chăm con nít thế nhỉ?
Người đàn ông quay lại trên tay cầm theo một ly trà sữa size lớn đưa cho cô.
Chu Văn Tình nhận lấy rồi khẽ nói "Cảm ơn"
"Tôi không biết cô thích uống vị gì nên mua đại thôi...'
Cô uống thử một ngụm rồi lắc đầu "Tôi dễ ăn dễ uống nên vị nào tôi cũng uống được"
Không biết Hứa Phương Niên nghĩ gì cô chỉ thấy anh gật gù tán thành gì đó.
Ăn uống xong anh dẫn cô đi dạo một vòng chợ đêm đến khi nhìn đồng hồ đã nửa đêm lúc này anh mới kéo cô lại nói.
"Trễ rồi... Về thôi"
Gương mặt đang vui vẻ của cô liền thay đổi đáy mắt hiện lên sự lưu luyến, thấy vậy anh đưa tay xoa đầu cô rồi khẽ nói.
"Lần sau dẫn cô đi tiếp, ngày mai chẳng phải cô còn đến lớp sao? Học bá...về thôi"
"Tôi không phải học bá" Cô chu môi nói.
"Ừm vậy nhóc con về thôi".
Còn đang muốn phản bác lại nhưng câu "Tôi cũng không phải nhóc con" chưa thốt ra tới miệng đã bị anh kéo cổ tay đi.
Updated 95 Episodes
Comments