Chương 3.

Vòng qua chợ lựa cho cái Duyên vào bộ quần áo mới. Hai người la cà cả buổi tới khi trời bắt đầu ngả màu đen mới về.

Vì là đi bộ nên bây giờ chân của em nó mỏi dữ lắm, chỉ muốn vào phòng xoa bóp ngâm chân tí thôi. Đưa đồ cho Duyên xong em đi về hướng phòng mình đã thấy hắn đứng ở đó từ bao giờ.

"Cậu hai đứng trước phòng tôi chi vậy?"

"Đi đâu mới về?" Hắn khoanh hai tay trước ngực, mặt mày cau có hỏi em.

"Tôi mệt, muốn nghỉ ngơi, mời cậu hai về cho."

"Tôi hỏi em mới đi đâu về?" Thái Hanh giữ chặt hai tay em lại, bắt em phải đối mặt trực diện với hắn.

"Cậu không có quyền quản tôi."

"Em đi gặp thằng đó?"

Hắn bám hai vai em thật chặt, Chính Quốc vì đau mà cố đẩy tay ra không trả lời hắn.

"Em gặp nó đúng không?"

Lực tay của hắn càng mạnh hơn, em vì mệt vì đau nên tức giận đẩy hắn ra.

"Tôi gặp ai, làm gì thì liên quan gì tới cậu. Tôi có trăng hoa cũng là học hỏi từ con người như cậu thôi, cậu khác gì tôi mà tức giận hả cậu Hanh?"

"Em là vợ của tôi, đừng mơ tưởng tới mấy thằng đờn ông khác, không tôi sẽ..."

"Sẽ như nào? Cậu định đánh tôi hay giết tôi?"

"Em...đừng chọc tôi giận." Hắn nói rồi đẩy em ra đi về phòng. Chính Quốc đứng đó xoa bóp hai bên vai đang đau nhức, khi không tức giận gây chuyện với em.

[...]

Chính Quốc vì mệt nên ngủ một mạch mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy ăn cho xong bát cơm nghỉ tí rồi vác đồ đi tắm.

Vì là mùa hè nên không cần phải đun nước ấm, Chính Quốc gội rửa cho cả cơ thể từ trên đỉnh đầu xuống tới chân.

Cả người thoải mái hơn nhiều, Chính Quốc mặc quần áo mới vào, đi ngang qua nhà chính thấy má chồng đang ngồi uống trà. Phận làm con, đâu thể trơ mắt đi qua hay chào hỏi qua loa được. Em tiến lại gần chỗ bà, ngồi xuống ghế, rót thêm trà cho bà lẫn cho mình.

"Muộn này rồi má không ngủ ra đây uống trà chi vậy ạ?"

"Má đang chờ con để hỏi chuyện." Bà đưa ánh mắt trìu mến xen lẫn chút thương xót nhìn cậu. Chàng dâu nhà bà khổ quá rồi, bà thương lung lắm.

"Chuyện gì thì để mai nói cũng được mà má, má thức muộn này tổn hại sức khỏe lắm đó."

"Ôi dào, tôi có tuổi rồi, sống có được bao lâu đâu. Chỉ là..muốn tâm sự chút chuyện với con."

"Má còn trẻ chán, còn sống với tụi con lâu lắm. Má muốn nói chuyện gì ạ?" Em nghe bà nói chuyện xúi quẩy liền phản bác lại, má chồng em còn trẻ chán luôn.

"Thằng Hanh nó làm khổ con rồi, má thay mặt nó xin lỗi con nhiều lắm." Cứ nghĩ tới đứa con của mình gây nên chuyện là bà thấy có lỗi với em lắm.

Nhớ lại cái ngày cái Hanh nó dắt em về ra mắt, bà bất ngờ tới nỗi ngất đi, lúc tỉnh dậy thấy hai đứa nó đang quỳ bên cạnh giường, mồm miệng cậu Hanh liên tục cầu xin cho hắn cưới em về. Bà khó chấp nhận lắm, thời này làm gì có chuyện hai thằng đờn ông yêu nhau đâu cơ chứ, nhưng bà xót con, xót cho đứa con từ bé luôn nghe lời bà, luôn hiếu thảo nên gật đầu đồng ý.

Điền Chính Quốc chiếm được cảm tình của bà rất nhanh, bà yêu thương em lắm. Cứ ngỡ cuộc sống sẽ êm đềm mãi như này, thế mà Thái Hanh lại mang con ả ở đẩu ở đâu về xin bà cưới. Khi rước Chính Quốc về, bà nghĩ thằng con bà sẽ chẳng cưới thêm vợ đâu, nhìn chúng nó yêu thương nhau như vậy cơ mà. Đầu bà choáng váng liếc nhìn biểu hiện của em đang ngồi cạnh mình. Em không lên tiếng đồng ý cũng chẳng phản đối, trơ mắt nhìn đôi họ đứng cạnh nhau, tay đan tay như trước đây em cả hắn đã từng.

Hỏi em có đau không? Em đau lắm.

Hỏi em có giận hắn không? Em giận lắm, giận hắn vì sao lại không thực hiện lời hứa sẽ cưới một mình em, yêu một mình em.

Hỏi em sẽ tha thứ cho hắn chứ? Em tha thứ chứ, vì em yêu hắn lắm, chỉ cần hắn vẫn bên cạnh vẫn quan tâm em, dù một chút thôi em cũng mãn nguyện.

Chính Quốc em không biết phải làm sao khi tối ngày nhìn họ ân ân ái ái trước mặt mình. Rõ ràng... rõ ràng vị trí đó phải là em, vậy mà giờ đây lại đổi chủ qua Thu Tuyết - mợ hai nhà này.

Em hiền lành, có dám làm gì ả đâu. Hắn biết, bà Kim biết, người làm ai cũng biết em không có ý định xấu xa hay hại ả. Vậy mà hắn, hắn tin ả, tin lời ả nói là em đánh ả, em đẩy ả ngã. Hắn ra tay trừng phạt em, đẩy ngã em, em có tin nổi đâu, cả người đờ ra ngồi im dưới sàn đất, chuyện em bị hắn đánh tới tai bà Kim, bà xót bà thương lung lắm. Bà biết em bị oan nhưng thằng con bà nó mê muội con ả kia, nói bao nhiêu cũng như nước đổ lá khoai, có ngấm gì vô đầu đâu.

"Má, má nói gì vậy, sao lại xin lỗi con chứ? Con được anh Hanh cưới về là phước của con, chút chuyện này có gì to tát đâu, sau này con sẽ quen thôi à."

"Hay má bảo ban nó thu xếp giấy tờ để hai đứa ly dị, chứ như này khổ con lắm."

"Dạ, má nói sao con nghe vậy." Nói chứ em nãy giờ chỉ chờ mỗi câu này.

Nói chuyện với bà xong, Chính Quốc dìu bà vô phòng, trước khi đi còn an ủi bà vài câu.

Vì bà nói sẽ giúp em và hắn ly dị nên tinh thần em phấn khởi hẳn ra, miệng líu lo hát mấy bài hát thời hiện đại của mình.

"Có vẻ vui nhỉ?" Thái Hanh bất thình lình xuất hiện trước mặt em.

Chính Quốc giật thót người ôm tim lùi lại vài bước. Ban đêm vắng vẻ, âm u còn nghe thấy tiếng kêu mấy con vật đã chết khiếp rồi, hắn còn giở chứng doạ em, này là muốn giết người hay gì.

"Chúng ta cần nói chuyện, vô phòng." Kim Thái Hanh nắm cổ tay em kéo mạnh vô phòng.

"Này này bỏ tay ra đau tôi, bỏ ra nghe không hả?" Tên chết bầm này không thể nhẹ nhàng với em một chút hay sao.

"Điền Chính Quốc, em muốn ly dị?" Hắn không vòng vo vào thẳng vấn đề chính.

"Gì? Ly dị gì? Tôi không hiểu không biết mau về phòng đi." Em đang thắc mắc sao hắn biết chuyện đây, nếu nhận có phải hắn giã em ra bã không?

"Còn chối? Tôi nghe hết cuộc nói chuyện của hai người rồi. Em muốn ly dị sao? Hửm??"

"Không.. không..."

Mặt hắn càng lúc càng sát lại mặt em, Chính Quốc vì sợ mà mắt đã xuất hiện một làn nước, làm cho nó càng trở nên long lanh, dụ hoặc hắn.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play