Lần đầu tiên đứng trước cổng công ty nhà Lâm Trường Khanh, Ân nhớ lại những ngày nhỏ ba hay chở mình đi ngang qua nơi đồ sộ này rồi cười trong hạnh phúc " Bé Ân.... Con xem tòa nhà đó kìa, sau này con sẽ là chủ nhân của nó. Lâm gia nợ chúng ta rất nhiều và sẽ trả cho nhà ta một hôn lễ với người thừa kế, con sẽ là phu nhân nhà này"
Lúc đó còn nhỏ trong lòng Ân còn vui vẻ khi biết tương lai mình sẽ có một nơi to lớn như cung điện này, cô đã tưởng tượng mình mặc chiếc váy đẹp nhất chạy nhảy trên hành lang được dát vàng kia.
Nhưng giờ đây khi lớn... Cô vẫn mặc chiếc váy đẹp phiên bản thiết kế, đi trên đôi giày giới hạn , bước vào nơi mình từng ao ước chỉ thấy lạnh lẽo vô bờ.
" Phiền cô cho tôi gặp tổng giám Lâm Trường Khanh"
" Cô có hẹn chưa?"
" Chưa... Nhưng cô cứ nói với anh ấy người tên Ninh Trường Ân tới"
Lễ tân ái ngại nhìn người trước mặt, một thân trang phục phú quý cộng thêm khí chất sang trọng liền biết không phải người có thể động vào, nhưng ngặt nỗi... Tổng giám phía trên không muốn tùy tiện gặp người.
Nhìn lễ tân không biết làm thế nào Ân cũng không sốt ruột, không ai biết cô là vợ của Lâm Trường Khanh nhưng với đội ngũ được đào tạo chuyên nghiệp ở công ty lớn sẽ biết xử lý như thế nào khi khách quý đứng chờ lâu ở đại sảnh.
Cuối cùng Lễ tân đành phải gọi cho thư kí tổng giám, được sự đồng ý liền đưa Ân lên tầng cao nhất. Lễ tân là người thân thiện với gương mặt đẹp, xoa dịu bầu không khí căng thẳng lúc đi thang máy cô ấy có lòng tốt nhắc nhở Ân " Đại tổng giám từng đạp một người phụ nữ ra khỏi phòng không thương tiếc, một chốc nữa cô cẩn thận nhé"
Ân mỉm cười không trả lời, người như hắn ta giết người cũng dám đừng nói đến chuyện thương hoa tiếc ngọc.
Rời khỏi than máy một người phụ nữ đứng chặn đường bọn họ, mặc đồ công sở nhưng nút trên hở áo, váy ngắn xẻ tà, tóc quăn môi đỏ có bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu quyến rũ, lễ tân gọi cô ấy là chị Nguyệt, bộ dạng cũng khép nép lại.
Chị Nguyệt đánh giá Ân một vòng rồi dè bỉu " nhìn xem ai đến công ty của mình vậy? Một nữ sinh cấp 3 sao? Wow... Bán hàng ngoài giờ hay phục vụ miễn phí, dát nhiều thứ sang trọng lên người như vậy cũng không thể che đi nỗi sự hèn mọn của mình"
Ân cau mày, cô ta chắc không phải tự ngu đến nỗi chửi một vị khách tới công ty lớn? Nhưng sau này Ân mới biết phụ nữ tới công ty của Lâm Trường Khanh đều tìm vận đào hoa, khách hàng không bao giờ ghé qua nơi này.
Sự im lặng của Ân làm cho chị Nguyệt khó chịu, cô ta kề vai bên tai cô nói nhỏ " tổng giám Lâm sẽ không hứng thú với người như cô đừng hi vọng để rồi thất vọng, chủ nhân nơi này chỉ có thể là tôi thôi"
Ân mỉm cười " trèo cao rồi té đau, Lâm Trường Khanh có hứng thú với tôi hay không thì tôi không biết, nhưng với cô chắc chắn là sẽ không. Cô đừng ảo tưởng vị trí quan trọng trong lòng mình như vậy, một khi bị sa thải không biết sẽ lạc vào hồng lâu kỹ viện nào đâu"
Nói xong Ân lười đôi co với người não tàn, lướt qua vai cô ả rồi đi thẳng mặc kệ sự tức giận đằng sau. Bà Ninh nói đúng, cô không yếu đuối như vẻ bề ngoài của cô, chí ít cô đã được bà dạy làm như thế nào để đối phó với cấp dưới, giao thiệp với các phu nhân khác một cách hài lòng nhất.
Nhưng... Khi đứng trước phòng của chồng mình cô vẫn thấy lòng hãi hùng, liệu hắn có đá cô ra khỏi phòng vì cô tự ý tìm đến không? Cô do dự một chút rồi đẩy cửa tiến vào, kể cả là nhà hay phòng riêng của Lâm Trường Khanh đều là gam màu tối, lúc nào cũng cảm thấy lạnh lẽo u ám.
Hắn đang xem văn kiện thấy người vào liền ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ mặt vẫn vô cảm như vậy. Bao nhiêu lời cô muốn nói đều ngậm hết lại nơi kẽ răng, không gian tĩnh lặng như không người bọn họ cứ nhìn nhau như vậy.
Qua một hồi lâu thấy chủ nhân nơi này không có ý định mở lời, Ân hít một hơi cố gắng kìm nén sự sợ hãi hỏi nhỏ " sao anh... Không về nhà?"
" Có chút việc bận" nói xong Lâm Trường Khanh tiếp tục đâm đầu vào văn kiện.
Thật sự Ân chỉ muốn khóc thôi, nhưng cô chẳng thể khóc nổi. Sự lạnh lùng của Lâm Trường Khanh đối với mọi người đều như vậy không chỉ riêng với cô.
Nơi này không bật điều hòa nhưng giống như đang lạc vào xứ sở băng giá âm độ c. Cũng không biết chị Nguyệt kia lấy đâu ra sự tự tin sẽ chinh phục được chức vị cao này.
Rồi Ân đứng đó bỗng nghĩ về tương lai mờ mịt của mình, kết quả hiện tại không thể thay đổi nhưng tương lai có thể tự chủ. Chẳng biết cô lấy đâu ra dũng khí bật thốt ra những lời từ tận đáy lòng " anh có muốn li hôn không? Từ biệt cuộc hôn nhân ràng buộc sống một cuộc đời có ích hơn?"
Lâm Trường Khanh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mày khẽ cau lại ,rất nhẹ rất nhanh nếu không để ý sẽ không thấy được sự thay đổi trên gương mặt này. Trước hay sau hôn nhân cuộc đời của Lâm Trường Khanh vẫn như vậy, không thay đổi gì nhiều. Nhưng đối với Ân sau khi li hôn cô có cả một bầu trời tự do.
Cô ngập ngừng nói " hôn sự này tôi không thể từ chối, nhưng kết thúc nó tôi vẫn làm được. Chỉ cần hai năm Lâm gia nợ Ninh gia sẽ được tính hết"
" Nhà cô sẽ đồng ý?"
Ân gật đầu " đây là cuộc đời của tôi không phải của họ, trong hai năm nay chỉ mong Lâm thiếu đóng tốt vai một người chồng hoàn hảo"
Lâm Trường Khanh trầm mặt, vai một người chồng tốt e là hắn khó mà diễn được tới nơi tới chốn. Hắn không gật đầu cũng không lắc đầu từ chối, nhìn đồng hồ đã quá nữa giờ trưa hắn mới hỏi Ân đã ăn trưa chưa.
Nhận được sự quan tâm sự sợ hãi trong lòng đã vơi đi bớt, Ân đã chắc người này đồng ý điều kiện của mình.
" Vẫn chưa..."
Trường Khanh đứng dậy lấy chiếc áo khoác vest mặc lên rồi ra khỏi phòng, Ân cũng nhẹ nhàng nối gót theo sau. Bọn họ nam thanh nữ tú đi ra khỏi toà nhà dưới sự cuối đầu của trăm người trong công ty, có người ngưỡng mộ có cả người ghen ghét.
Cả hai không nói với nhau điều gì, cả khi đến lúc ăn vẫn im lặng tự động đũa. Bọn họ ngồi trong nhà hàng sang trọng, gọi món đắt tiền nhất, được sự phục vụ tốt, nhưng có gì đó không được tự nhiên giữa hai người.
Một cặp đôi đi tới phá tan bầu không khí trầm mặt, anh họ Ninh Quân vừa khéo tình cờ được bạn gái đi ăn ở đây, cô bạn gái xinh đẹp lại hoạt bát. Hai người họ liền ngồi xuống ăn chung, Ninh Quân ngồi cạnh Lâm Trường Khanh, còn Ân ngồi cạnh cô bạn gái.
Cả hai mới đầu còn vui vẻ hỏi thăm nhau, nhưng được một lúc nhìn thấy sự gượng gạo trên mặt Ân cùng với sự trầm tĩnh quá mức của Lâm Trường Khanh liền tìm cớ tạm biệt, Ninh Quân cười xã giao " thật ngại quá, quán võ của tôi còn vài việc, phải đi trước rồi. Tiểu Ân sau này muốn học võ thì ghé chỗ anh nhé"
Hai cặp đôi vội vàng rời đi, bạn gái Ninh Quân thắc mắc " bọn họ có phải là cặp vợ chồng không vậy?"
Cô vợ còn đỡ khách sáo trả lời được vài câu, nhưng ông chồng hỏi han công việc hay sở thích gì đều không trả lời, thật sự không sợ mất lòng đối phương.
Ninh Quân lắc đầu than thở, nhớ lại cảnh ăn lúc nãy anh ta cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện còn người đàn ông nọ như không nghe không thấy. Chỉ có thể tiếc nuối cho em gái mà than " em làm sao hiểu được đám cưới nhà hào môn, chỉ khổ cho em gái của anh"
Quay trở lại cặp vợ chồng kì dị nọ, Lâm Trường Khanh chở Ân về, trước khi hắn quay đầu đến lại công ty Ân cuối đầu nói vào trong xe " sau này anh có thể về nhà ăn cơm không?'
Trường Khanh gật đầu rồi đi tiếp.
Quan hệ của hai người không hoà hoãn hơn nhưng đỡ xa lạ hơn những ngày đầu, vú Lưu xin phép về quê thăm người thân Ân chuẩn bị nấu ăn cho những ngày Lâm Trường Khanh về nhà.
Cô được dạy nấu ăn từ bà Ninh, tất cả những gì cô biết đều được bà dạy.
Lâm Trường Khanh cũng rất đúng hẹn, tối về ăn cơm, sáng lại đi làm. Bọn họ không ai nói với ai lời gì cho đến một hôm sấm to mưa lớn như cơn quái vật đánh úp tới nhà Lâm gia.
Ân sợ sấm....cô hét lên trong đêm tối khi những tia chớp trên bầu trời xoẹt qua mái nhà, Lâm Trường Khanh ở phòng bên cạnh vội vã chạy qua thì thấy cô tóc rối loạn ngồi bệch dưới đất ôm đầu.
Không biết làm gì cả, anh chỉ có thể bước tới rồi ôm chặt lấy cô gái nhỏ trong lòng, miệng lẩm bẩm " đừng sợ ."
Ân rúc vào lòng anh, lần đầu tiên lấy nỗi sợ khắc chế nỗi sợ.
Sau cơn giông đó Lâm Trường Khanh hỏi cô bằng giọng tò mò " cô bẩm sinh đã sợ sấm?"
Ân lắc đầu, mẹ kể lúc nhỏ cô rất dũng cảm nhưng sau một sự cố gì đó cô liền sợ sấm. Cũng như không phải bắt nguồn từ bẩm sinh mà sợ Lâm Trường Khanh.
Tất cả đều có nguyên nhân.
Đêm đó anh ở lại với cô, không cần nói gì cũng khiến cô an tâm hơn. Lần đầu tiên hai người chung phòng, Lâm Trường Khanh đọc sách còn Ân đã thiếp đi vì sợ.
Sáng hôm sau Lâm Trường Khanh dậy sớm hơn, anh nấu hai bát phở trắng tinh. Nghề nấu của anh xem như cũng tạm được chỉ có điều khiến Ân hơi bất mãn là... Tất cả các món đều không rau không hành.
Nhìn tô phở nhạt không màu vị khiến khẩu vị của Ninh Trường Ân hơi khó nuốt, cô từ nhỏ mặc dù không phải sống trong nơi quá phú quý nhưng thức ăn đồ uống đã bị bà Ninh chiều cho hư. Thế là Ân phải đứng dậy lục tủ lạnh tìm thêm một ít rau và hành trụng chín thêm một tí mới ăn được.
" Hình như anh cũng không phải người không biết ăn hành"
Cô tiện tay chia đôi ít rau vào bát phở đã quá nữa của đối phương.
Hai hôm trước cô nấu món cháo hàu bỏ nhiều hành, thêm tiêu, thêm cả nén nhưng người đàn ông này vẫn ăn hết chén.
Lâm Trường Khanh trả lời " ăn được" chỉ là anh không thích rườm rà nên lười thêm rau.
Quả nhiên con người tối giản đến cả đồ ăn cũng đơn giản.
Xong cơm Lâm Trường Khanh phải tới công ty đi làm, Ân thắt lại cà vạt cho hắn giống như một người vợ thực thụ, hắn nghĩ bụng muốn hỏi hình như cô hết sợ hắn, bộ dạng khép nép ở nữa năm trước đã biến mất rồi.
Nhưng nghĩ ngợi một tí rồi lại thôi.
" Tôi có thể tới chỗ anh Ninh Quân học võ không?"
Ân hỏi, rồi đột nhiên ngớ ra một chút. Cô không cần hỏi vẫn có thể tự mình làm được, quan hệ của họ dù gì cũng chỉ là hợp tác trả ân tình. Nhưng chắc lúc nhỏ lúc nào cũng phải hỏi ý kiến người khác trước khi làm nên đâm ra thành quen.
Lâm Trường Khanh gật đầu, hắn không có ý định quản thúc sự tự do của cô.
Updated 28 Episodes
Comments
Thanh Tiên
Tổng giám là sao???Tổng giám đốc thì viết cho hết chữ tiết kiệm chữ làm gì???
2022-11-25
0