Quán võ của Ninh Quân luôn luôn đông học viên tới học, một phần muốn đi thi tranh giải đấu, một phần giống như Ninh Trường Ân là tới tập tự vệ thêm nâng cao sức khỏe.
Tập xong lưng của Ân cũng như muốn gãy, cô không quen vận động mạnh nên chưa quen lắm. Ninh Quân xoa đầu cưng chiều em gái " anh cứ tưởng tên kia sẽ nuôi em như chim hoàng yến trong lồng"
" 18 năm em đã sống như chim hoàng yến, giờ em phải làm chim sẻ tự do tự tại bay lên bầu trời dù cao hay thấp mới không uổng công em cưới chồng"
Vả lại Lâm Trường Khanh cũng không phải kiểu người thích chiếm hữu giữ riêng cho mình.
Đang yên ổn đột nhiên Ninh Quân hỏi " liệu... Hiện tại em đã tìm được hạnh phúc chưa?"
Lòng của Ân Trầm đi, cô cười cười không trả lời được. Hạnh phúc tuy đơn giản nhưng có vẻ quá xa vời với người hay ảo mộng. Nó chỉ hiện hữu trong lòng của người biết đủ.
Ninh Quân cũng gượng cười, anh tỏ ra hài hước " giá như thằng em rể của anh có thể cuối đầu chào anh, mời anh một chầu nhậu thì hay biết mấy"
" Sao anh không mời rượu trong tiệc đám cưới nhỉ?"
Tối về cả người Ân đều nhức mỏi, từ tay đến lưng hay cẳng chân đều đau ê ẩm. Cô vội vã ăn bữa cơm rồi vào phòng ngâm nước ấm vẫn không đỡ, lúc mở cửa phòng tắm liền giật thót tim khi thấy Lâm Trường Khanh đã ở sẵn trong phòng cô.
" Anh... Ạnh ở đây làm gì vậy?"
Vì mới tắm nội y không mặc đầy đủ nên có vài chổ hở hang bất tiện, Ân vội vã túm chiếc khăn theo bản năng che lại ngực của mình.
Ánh đèn trong phòng tắt đi, Ân dường như sợ hãi hét lên " sao anh lại tắt đèn"
Không phải anh ta muốn ăn cô ngay lúc này chứ?
Đối phương ho khan giảm bớt xấu hổ " tắt đèn sẽ không thấy những thứ cần thấy"
Đôi mắt trong phòng tối của Ân tròn xoe, không biết lúc nãy tên diêm vương này đã thấy những gì rồi?
Trong ánh trăng dịu ngoài bầu trời chiếu vào phòng, Ân thấy Lâm Trường Khanh chầm chậm bước tới. Cô run nhẹ lùi lại phía sau nhưng đụng bức tường tắm.
Nỗi kinh hoàng đang xâm chiếm trái tim và bộ não của Ân, cô vẫn chưa sẵn sàng lên giường cùng với người đàn ông này.
Cô lắp bắp " hôn... Hôn nhân của chúng ta chỉ là giao dịch, anh... Tôi không muốn hai chúng ta làm chuyện đó"
" Cả chuyện này cũng không được?" Lâm Trường Khanh đặt túi thuốc cao dán vào tay cô, trong lòng có chút buồn cười.
Ân ngượng ngùng, xấu hổ muốn chui xuống đất. Chỉ có thể tìm cách nói " anh đưa là được rồi, cần gì phải..."
Tới gần như thế.
" Đây là thuốc ngoại, sợ em không biết dùng"
Không phải cao dán nào cũng giống nhau sao?
Sau đó Ân đành bất đắc dĩ ngồi trên giường cho Lâm Trường Khanh dán cao thuốc cho mình, trái tim cô đập thình thịch như đang nhảy theo điệu rum ba.
Anh dán trên gáy cổ, rồi nói với cô " cởi áo"
Ân hốt hoảng " tại sao phải cởi áo?"
Lâm Trường Khanh lấy ngón trở chỉ vào sau vai và lưng cô " những vị trí này không cởi làm sao dán?"
" Anh để tôi dán là được rồi"
" Đây là thuốc ngoại em không biết dùng" Lâm Trường Khanh lại chắc như đinh đóng cột lặp lại câu cũ.
Cô gái nhỏ sợ hãi, trước giờ chưa gặp tình huống này bao giờ. Nhà có ba anh trai cũng chưa từng thân mật quá mức.
Sau đó cô mới nghĩ ra cách cứ để im áo như thế, Lâm Trường Khanh đưa tay vào mà dán.
" Có chắc không?" Lâm Trường Khanh hỏi ngược lại cô, trong bóng đêm anh vô thức cười nhẹ.
Được sự đồng ý Lâm Trường Khanh mở cao dán đưa tay luồn qua áo cô dán trên bả vai rồi xuống eo, ngón tay lành lạnh như cố ý lại như vô tình đụng vào nhiều lần trên tấm lưng mịn màng khiến cô gái nhỏ rùng mình mấy bận vì nhột.
Ân nắm chặt ga giường sợ mình quá khích mà nhảy cẩn lên đánh tên phía sau một trận.
Nếu không phải đây là Lâm Trường Khanh thì Ân sẽ nghĩ tên đốn mạt đó đang sàm sỡ dỡ trò đồi bại với mình.
Nhưng đây là Lâm Trường Khanh kẻ dám đạp phụ nữ ra khỏi phòng thì chắc hẳn chỉ là vô tình.
Lâm Trường Khanh còn bồi thêm cho sự chính nhân quân tử của mình " áo chật nên vô tình chạm, tôi không hứng thú gặm cỏ non"
Xong thuốc Ân vội vàng rúc người vào trong chăn trừng mắt với người đàn ông đó, mặc dù trong bóng đêm họ chẳng thấy gì.
" Cỏ non này cũng không tới phần trâu già như anh gặm" cô đưa chân đạp anh xuống giường " mời Lâm thiếu ra ngoài cho tôi ngủ, lần sau xin ngài hãy gõ cửa trước khi vào phòng"
Lâm Trường Khanh từ đất đứng dậy phun ra ba chữ " đồ vô tình" rồi lủi thủi ra ngoài.
Căn phòng yên tĩnh Ân che lại gương mặt đỏ ửng, sờ lại những miếng cao dán được dán đúng vị trí. Cô nhớ lại giọng nói ấm áp vừa rồi hỏi từng vị trí bị đau của cô, giọng trầm trầm vang vọng trong đầu như tiếng chuông mê hoặc.
Hình như quan hệ của bọn họ đã hoà hoãn bớt, chí ít ra Ân đã không sợ hắn giống như mới mấy tháng trước.
Lâm Trường Khanh không thích nói chuyện nhưng không phải người lạnh lùng vô tình như mọi người vẫn thấy.
" Nhưng...." Nỗi ám ảnh lúc nhỏ đột nhiên xuất hiện trong đầu Ân, Lâm Trường Khanh từng giết người trước mặt cô, không rõ nguyên nhân nhưng đó thật sự là cảnh đáng sợ.
Đó cũng là nguyên nhân bọn họ có một rào cản khó vượt qua.
Sau mấy ngày sau Vú Lục trở về nhà, Lâm Trường Khanh cũng biến mất biệt tăm như ngày đầu kết hôn. Anh chỉ để lại tài xế đưa cô đi học võ còn lại không một câu nói liền không về nhà.
Vú Lục tò mò " bọn con vẫn chưa gặp mặt sao?"
Ân lắc đầu không buồn trả lời, tính tình của cô ngày thường không được tốt lắm, được Bà Ninh dạy dỗ càng không được tốt hơn.
Chắc cô bị bà ấy dạy thành tiểu thư cao ngạo không xem ai ra gì rồi.
Ông Ninh gọi điện giục bọn họ về ăn cơm nhà một lần, từ ngày cưới đến nay chưa thấy mặt bọn họ lần nào.
Ân nói với ông " dạo này con không rảnh, Lâm Trường Khanh cũng bận lắm. Cơm nước ba tự ăn đi"
" Nếu mày không dắt Lâm Trường Khanh về, tao sẽ bóp cổ mẹ mày chết ngay"
" Ông dám?"
" Ngày mai mày không về để rồi xem tao có dám hay không"
Ân tắt máy thở dài nói với Ninh Quân " học võ được mấy ngày mới có thể đấm được ba em hả anh?"
" Với cái đà yếu đuối này chồng đấm cũng không đỡ nổi đừng nói đánh ai"
Hai người họ ở trong phòng tập võ, Ân bị đau cột sống chỉ đành than phiền nhờ anh họ đấm hộ cái lưng tàn.
" Mai anh về ăn cơm nhé, không có anh em chẳng thiết tha gì việc về nhà"
" Rủ chồng em đi là được, hôm nọ còn tình tứ dán cao lưng hàng ngoại mà"
Ân nhớ lại chuyện cũ rồi đỏ mặt " sau này... Em không kể cho anh nghe chuyện đâu"
Updated 28 Episodes
Comments
Thanh Tiên
Rốt cuộc là Ninh Quân hay Quân Ninh??? sao chỉ cóho tên mà loạn cả lên...
2022-11-25
0