Chương 6: Tình tình ý ý

Nàng và Hàn Thương Nguyệt lần lượt bước xuống xe ngựa, Tiểu Hương từ trước đã ngồi ở bên ngoài đưa tay dìu nàng bước xuống.

" Tiểu Hương, cảm ơn muội"

Hai thị vệ đứng trước cửa đại môn nhìn thấy tiểu thư đã trở về liền gấp rút cho người hầu vào bẩm báo.

" Lão gia, Phu nhân! Tiểu thư đã trở về rồi "

Lạc Thừa tướng nghe tin cùng với hai vị phu nhân vui mừng tức tốc bước ra ngoài hướng về phía cửa lớn. Đại phu nhân cũng chính là mẫu thân của Lạc Vũ Yên ở thế giới này, bà năm xưa còn là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành tên gọi Diệp Lan Tâm. Tuy hiện tại tuổi cũng đã quá tam tuần nhưng nhan sắc vẫn còn rất đẹp. Sau khi gã vào phủ thừa tướng là vợ cả thì hai năm sau sinh ra được một nam tử, cũng là huynh trưởng của nàng tên gọi Lạc Chính. Vài năm nữa liền sinh hạ Lạc Vũ Yên, trở thành trưởng nữ của Lạc gia, bên cạnh đó nàng còn có một vị muội muội 15 tuổi tên gọi là Lạc Bích Liên là nhi nữ của nhị phu nhân, Lương Ngọc Mai.

Tất cả mọi người sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, bọn họ cùng tụ hợp tại tiền sảnh lớn để đón tiếp Vương Gia và Vương Phi hồi phủ.

Nàng và Hàn Thương Nguyệt cùng nhau đi về phía đại sảnh, nơi đây cũng rất rộng lớn, tuy không bằng ở Vương phủ nhưng nàng lại có được cảm giác thân thuộc, một phần cũng là do tiềm thức xót lại của Lạc Vũ Yên chân chính. Chưa đến tiền sảnh đã gặp được Lạc thừa tướng và mẫu thân của nàng, theo như lời miêu tả của Tiểu Hương, nàng biết suy đoán của mình là không sai.

Diệp Lan Tâm, mẫu thân của Lạc Vũ Yên tiến đến ôm chầm lấy người nàng, vẻ mặt hết sức vui mừng, kèm theo một nỗi xuất động nhớ nhung nữ nhi, hai mắt ứa lệ nghẹn ngào.

" Yên nhi, rốt cuộc con cũng về rồi, con sống có tốt không? "

Lạc Thừa tướng đứng bên vội nhắc nhở phu nhân của mình giữ lễ, đừng vì quá xuất động mà thất lễ với ngũ Vương Gia.

" Phu nhân, bà nên trước hành lễ mới phải phép "

Đại phu nhân bây giờ mới nhớ ra vội định cúi người hành lễ. Nhưng đã bị Hàn Thương Nguyệt ngăn lại.

"Tướng gia cùng phu nhân không cần phải đa lễ, từ nay về sau cũng như vậy đi "

" Lão thần tạ ơn Vương Gia "

Lạc Vũ Yên lúc này mới nắm lấy tay mẫu thân, giọng nhẹ nhàng. Nàng cảm nhận được người mẫu thân này của Lạc tiểu thư vô cùng yêu thương nữ nhi của mình cũng giống như mẹ của nàng yêu thương nàng vậy. Trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

" Mẫu thân con sống rất tốt, người nhìn con đi còn mập ra không ít. Phụ thân chúng ta cùng nhau vào trong đi, đừng đứng mãi như vậy"

Lạc Thừa tướng lúc này tươi cười, sai người chuẩn bị trà bánh ở đại sảnh tiếp đón Vương Gia cùng Vương Phi.

" Mời Vương Gia theo lão phu vào trong"

Tất cả cùng nhau bước về phía đại sảnh, khi tới nơi,  Lạc Vũ Yên đã thấy có rất nhiều người đứng đợi sẵn. Nàng đoán đây ắt hắn là những người Tiểu Hương đã nhắc tới trước đó. Vừa tiếnđến đã nghe tất cả cùng đồng thanh hành lễ.

" Cung thỉnh Vương Gia và Vương Phi hồi phủ "

Hàn Thương Nguyệt vẻ mặt bình thản, nhẹ đáp.

"Tất cả không cần đa lễ"

" Tạ Vương Gia "

Khi đã an tọa trên ghế, Lạc Vũ Yên bảo Tiểu Hương tặng một ít lễ vật cho mọi người, sau đó cùng nhau nói chuyện qua lại, chủ yếu cũng chỉ là lời thăm hỏi, cảm tạ, nàng cũng không nói nhiều tránh để bị lộ.

" Yên nhi, ta không ngờ từ khi con gã cho Vương Gia tính tình cũng trở nên điềm đạm, nhã nhặn hơn trước.

Cũng không giống lúc trước đi, làm cho phụ thân con phải nhọc công lo nghĩ "

Lạc Vũ Yên nhìn theo hướng phát ra lời nói, là một thiếu phụ mặc váy xanh, vẻ mặt có phần chua hoa. Tính khí có chút tự đắc, bên cạnh còn có một nữ nhi mặc váy hồng. Tuy tuổi còn hơi nhỏ nhưng thân thể đã trưởng thành không ít, gương mặt cũng rất xinh xắn, đáng yêu. Người mặc váy xanh kia chắc hẳn không ai khác là nhị phu nhân Lương Ngọc Mai cùng nữ nhi tử của nàng. Tuy bà ta chỉ là vợ kế nhưng vì mẫu thân của Lạc Vũ Yên tính tình hiền hòa, không muốn tranh đấu với người khác nên không quản nhiều. Bà ta vì thế càng ỷ vào sự sủng ái của Lạc thừa tướng mà cao cao tự đắt, không hề kiên nể giọng điệu tự mãn.

Lạc Vũ Yên âm thầm đánh giá hai người, nhìn thái độ của họ chắc hẳn có chút thành kiến với thân thể này. Sau khi đánh giá qua một lượt, nàng vui vẻ cười nhàng, nét mặt ưu nhã nhưng mỗi lời nói đều toát ra khí chất làm người khác không khỏi cảm thấy bị đè ép.

" À thì ra là nhị nương, cảm ơn người đã quan tâm. Yên Nhi một khi đã gã đi, đã là người có phu quân thì tính cách cũng nên biết mà thu liễm trở lại cho phải đạo. Chuyện gì nên nói thì hãy nói, cũng đừng quá lo chuyện người khác mà phiền đến bản thân... nhị nương ~ người thấy có đúng không? "

Lúc này không chỉ riêng Lương Ngọc Mai á khẩu, mà mọi người ở đây cũng kinh ngạc không ít. Lạc Vũ Yên lúc trước tính cách nóng nãi, thích mắng chửi người khác, lại không có tâm cơ mà làm nên nhiều việc bốc đồng, làm cho chính bản thân thân bị mất mặt. Điều này cả kinh thành ai cũng biết. Nhưng trước mắt từ sau khi gã đi lại thay đổi nhanh đến vậy, nàng từ khi nào lại có khí chất hơn người đến như thế.

Lạc Vũ Yên không hiểu sao mọi người lại nhìn mình như vậy, nàng cũng chỉ là chỉnh bà ta một chút thôi mà, sẽ không bị phát hiện gì chứ. Hàn Thương Nguyệt thấy nàng đang không biết làm sao thì lên tiếng phá vỡ bầu không khí kia.

" Hôm nay nhận được sự tiếp đón chu đáo của Lạc gia, bổn vương vô cùng cảm tạ"

Lạc Thừa tướng vừa kịp thu lại cảm xúc trong lòng lúc này cũng lên tiếng nói.

" Tất cả đều là bổn phận lão phu nên làm, Vương Gia không chê là tốt rồi. Yên Nhi vẫn chưa hiểu nhiều lễ nghĩa, mong ngài về sau... "

" Tướng Gia, người yên tâm. Bổn vương sẽ đối đãi thật tốt với nàng"

Mọi người lúc này mới bắt đầu nói chuyện như trước, nhị phu nhân thì kiếm cớ thân thể không khỏe mà cùng nữ nhi cáo lui trước, vẻ mặt hết sức khó chịu. Lúc này Lạc Chính, là huynh trưởng của nàng mới lên tiếng.

"Vân nhi lần này muội về sẽ ở lại bao lâu vậy? Mẫu thân của chúng ta rất nhớ muội đó"

"Đại ca, muội lần này về sẽ ở lại không lâu, Vương Gia công vụ bận rộn, hay là lần sau muội sẽ tự mình về thăm nhà chúng ta. Huynh yên tâm"

" Được, được"

Lời nói vừa dứt, từ xa Lạc Vũ Yên đã nhìn thấy một nữ tử thân mặc váy trắng, trên y phục thêu họa tiết hoa sen xinh đẹp. Nàng càng bước đến gần càng nhìn rõ ngũ quan xinh đẹp, dáng người mảnh mai, yếu đuối, gương mặt thanh tú đến đẹp mắt. Tổng thể làm cho người khác sinh ra hảo cảm xem nàng như bảo ngọc dễ vở liền muốn bảo bộc che chở. Nàng ta từng bước nhẹ nhàng mà đi đến, tóc đen dài cài trâm bạch ngọc bay nhẹ trong gió. Bộ dáng một mực tỉ mỉ, khéo léo bước về phía đại sảnh. Tiếp đó thì đừng bước, mọi cử chỉ đều rất thuần thục, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe vang lên.

" Thỉnh an Vương Gia cùng Vương Phi "

Lạc Vũ Yên lúc này không biết nàng ấy là ai, ăn mặc như vậy không thể là nha hoàn, nhưng sao lại không nghe Tiểu Hương nhắc đến nàng ta. Do quá tò mò nên chính bản thân không tự chủ được lên tiếng hỏi.

" Tiểu Hương, nàng ấy là ai vậy?"

Câu hỏi vừa dứt, tất cả mọi người lại một lần nữa nhìn nàng. Lạc Vũ Yên lúc này mới ý thức được bản thân đã nói sai cái gì rồi, đưa mắt nhìn ra hiệu cho Tiểu Hương ngụ ý cầu cứu.

Tiểu Hương như hiểu ý, nhanh nhẹn giải thích.

" À, Tiểu thư... chắc do trời sắp tối rồi nên người nhìn không rõ, đây chính là Diệp Uyển Như tiểu thư, biểu muội của người đó "

Lạc Thừa tướng đều tin là như vậy, cũng không còn nghi ngoặc nữa, lại sai người hầu chuẩn bị thấp đèn lên. Trong đại sảnh bầu không khí trở lại như cũ.

Lạc Vũ Yên như thở phào nhẹ nhõm, liền tỏ vẻ hết sức thân tình mà chữa lỗi, vội tiến đến đỡ lấy nữ tử kia đứng lên, miệng còn cười vui vẻ.

" Thì ra là biểu muội, muội đứng lên đi, cùng nhau lại đây ngồi uống chút trà, do muội xinh đẹp hơn trước nên ta thiếu chút không nhận ra a~ hì hì "

Lời vừa nói ra khỏi miệng, Lạc Vũ Yên cảm thấy không khí lại một lần nữa bất thường. Tiểu Hương thì ngây ngốc nhìn nàng, những người khác cũng không hề lên tiếng. Mỗi người đều mang một biểu tình khác nhau. Đầu tiên là vị nữ tử này sao khi được nàng nắm tay dìu đứng dậy cũng không thèm nhìn nàng một cái. Mắt nàng ta nhìn đâm đâm về phía trước hướng của Hàn Thương Nguyệt, mà hắn lúc này vẻ mặt có phần khác lạ cũng nhìn châm chú vào Diệp Uyển Như kia. Lạc Vũ Yên nhìn hai người bọn họ, trong đầu gợi lên cảnh tượng quen thuộc của các bộ phim ngôn tình lãng mạn nàng thường coi. Đúng rồi là ánh mắt của tình nhân đang nhìn nhau, nhìn đến say đắm. Không phải chứ~ Hàn Thương Nguyệt và nữ tử này có quen biết nhau sao? Còn có vẻ là rất thân thiết, có phải nàng nhìn nhầm rồi không?

Lúc này không khí vẫn không có một tiếng động, ngoại trừ hai người kia đang nhìn nhau, những người còn lại đều nhìn nàng với vẻ mặt kì lạ. Lạc Vũ Yên đưa mắt về Tiểu Hương, trong lòng gào thét muốn hỏi thật lớn "Tiểu Hương ta lại nói sai gì nữa rồi???"

Hot

Comments

Hien Lam Pham Nguyen

Hien Lam Pham Nguyen

Xuất hiện nữ phụ

2024-02-04

0

Khởi đầu của lam sắc

Khởi đầu của lam sắc

nóng nảy nha;-;;

2022-09-16

0

phương huy

phương huy

gả

2022-08-24

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Mất trí
3 Chương 3: Ép Hôn
4 Chương 4: Làm Điểm Tâm
5 Chương 5: Háo Sắc
6 Chương 6: Tình tình ý ý
7 Chương 7: Diệp Uyển Như
8 Chương 8: Nhìn trộm
9 Chương 9: Cùng ngủ
10 Chương 10: Chê ta nói nhiều
11 Chương 11: Thích Trêu Nàng
12 Chương 12: Hội Hoa Đăng
13 Chương 13: Vọng Nguyệt Lâu
14 Chương 14: Nợ Tiền
15 Chương 15: Một khúc hát liền nổi danh
16 Chương 16: Lại Gặp Mỹ Nam Nhân
17 Chương 17: Nữa đêm đến gây rối
18 Chương 18: Ta là siêu diễn xuất
19 Chương 19: Đỏ mặt
20 Chương 20: Ta hối hận rồi
21 Chương 21: Ôm chân
22 Chương 22: Canh an thai
23 Chương 23: Thiên ý
24 Chương 24: Sơn tặc
25 Chương 25: Bị lộ
26 Chương 26: Thích ai?
27 Chương 27: Ghen
28 Chương 28: Vào Cung
29 Chương 29: Hương Liên quận chúa
30 Chương 30: Đánh được
31 Chương 31: Nàng là Vương Phi của ta
32 Chương 32: Ăn được không?
33 Chương 33: Phạt rượu
34 Chương 34: Đảo ngược tình thế
35 Chương 35: Ta tin nàng
36 Chương 36: Say rượu
37 Chương 37: Hôn
38 Chương 38: Tức chết nàng
39 Chương 39: Cứ ngắm bản vương
40 Chương 40: Ra oai
41 Chương 41: Thử vận may đổi bạc
42 Chương 42: Bách Hoa lâu
43 Chương 43: Tên biến thái
44 Chương 44: Đánh nhau
45 Chương 45: Trừng Phạt
46 Chương 46: Thủ Cung Sa
47 Chương 47: Muốn làm gì?
48 Chương 48: Tư Tình
49 Chương 49: Mắt nàng rất đẹp
50 Chương 50: Ta hôn ngài
51 Chương 51: Thích Khách
52 Chương 52: Bị dọa sợ
53 Chương 53: Chàng là phu quân của ta
54 Chương 54: Viên Phòng
55 Chương 55: Ta nhớ hết rồi
56 Chương 56: Cáo tội
57 Chương 57: Thổ Lộ
58 Chương 58: Còn dám nói ta làm không được
59 Chương 59: Kiếm tiền không khó
60 Chương 60: Cùng ăn cơm
61 Chương 61: Vương Phi không dễ làm
62 Chương 62: Mở tửu quán
63 Chương 63: Minh Nhật lâu
64 Chương 64: Thích người như thế nào?
65 Chương 65: Rót rượu
66 Chương 66: Tâm nàng sớm đã thuộc về người khác
67 Chương 67: Tính kế
68 Chương 68: Nhầm lẫn
69 Chương 69: Bị bắt
70 Chương 70: Bị Hạ Dược
71 Chương 71: Là ta đây
72 Chương 72: Phục Thủy miếu
73 Chương 73: Tuyệt Vọng
74 Chương 74: Hỉ
75 Chương 75: Mẹ quý nhờ con
76 Chương 76: Nương tử, tin ta!
77 Chương 77: Dạo Phố
78 Chương 78: Hiểu Lầm
79 Chương 79: Ta Thích Nàng
80 Chương 80: Hóa giải hiểu lầm
81 Chương 81: Bệnh
82 Chương 82: Yên Nhi...Chờ Ta.
83 Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
84 Chương 84: Biến Cố
85 Chương 85: Đại Kết Cục ( hoàn )
86 Ngoại Truyện 1: Đoàn Viên
87 Ngoại Truyện 2: Tương Ngộ
88 Gửi Truyện Đến Đọc Giả
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Mất trí
3
Chương 3: Ép Hôn
4
Chương 4: Làm Điểm Tâm
5
Chương 5: Háo Sắc
6
Chương 6: Tình tình ý ý
7
Chương 7: Diệp Uyển Như
8
Chương 8: Nhìn trộm
9
Chương 9: Cùng ngủ
10
Chương 10: Chê ta nói nhiều
11
Chương 11: Thích Trêu Nàng
12
Chương 12: Hội Hoa Đăng
13
Chương 13: Vọng Nguyệt Lâu
14
Chương 14: Nợ Tiền
15
Chương 15: Một khúc hát liền nổi danh
16
Chương 16: Lại Gặp Mỹ Nam Nhân
17
Chương 17: Nữa đêm đến gây rối
18
Chương 18: Ta là siêu diễn xuất
19
Chương 19: Đỏ mặt
20
Chương 20: Ta hối hận rồi
21
Chương 21: Ôm chân
22
Chương 22: Canh an thai
23
Chương 23: Thiên ý
24
Chương 24: Sơn tặc
25
Chương 25: Bị lộ
26
Chương 26: Thích ai?
27
Chương 27: Ghen
28
Chương 28: Vào Cung
29
Chương 29: Hương Liên quận chúa
30
Chương 30: Đánh được
31
Chương 31: Nàng là Vương Phi của ta
32
Chương 32: Ăn được không?
33
Chương 33: Phạt rượu
34
Chương 34: Đảo ngược tình thế
35
Chương 35: Ta tin nàng
36
Chương 36: Say rượu
37
Chương 37: Hôn
38
Chương 38: Tức chết nàng
39
Chương 39: Cứ ngắm bản vương
40
Chương 40: Ra oai
41
Chương 41: Thử vận may đổi bạc
42
Chương 42: Bách Hoa lâu
43
Chương 43: Tên biến thái
44
Chương 44: Đánh nhau
45
Chương 45: Trừng Phạt
46
Chương 46: Thủ Cung Sa
47
Chương 47: Muốn làm gì?
48
Chương 48: Tư Tình
49
Chương 49: Mắt nàng rất đẹp
50
Chương 50: Ta hôn ngài
51
Chương 51: Thích Khách
52
Chương 52: Bị dọa sợ
53
Chương 53: Chàng là phu quân của ta
54
Chương 54: Viên Phòng
55
Chương 55: Ta nhớ hết rồi
56
Chương 56: Cáo tội
57
Chương 57: Thổ Lộ
58
Chương 58: Còn dám nói ta làm không được
59
Chương 59: Kiếm tiền không khó
60
Chương 60: Cùng ăn cơm
61
Chương 61: Vương Phi không dễ làm
62
Chương 62: Mở tửu quán
63
Chương 63: Minh Nhật lâu
64
Chương 64: Thích người như thế nào?
65
Chương 65: Rót rượu
66
Chương 66: Tâm nàng sớm đã thuộc về người khác
67
Chương 67: Tính kế
68
Chương 68: Nhầm lẫn
69
Chương 69: Bị bắt
70
Chương 70: Bị Hạ Dược
71
Chương 71: Là ta đây
72
Chương 72: Phục Thủy miếu
73
Chương 73: Tuyệt Vọng
74
Chương 74: Hỉ
75
Chương 75: Mẹ quý nhờ con
76
Chương 76: Nương tử, tin ta!
77
Chương 77: Dạo Phố
78
Chương 78: Hiểu Lầm
79
Chương 79: Ta Thích Nàng
80
Chương 80: Hóa giải hiểu lầm
81
Chương 81: Bệnh
82
Chương 82: Yên Nhi...Chờ Ta.
83
Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
84
Chương 84: Biến Cố
85
Chương 85: Đại Kết Cục ( hoàn )
86
Ngoại Truyện 1: Đoàn Viên
87
Ngoại Truyện 2: Tương Ngộ
88
Gửi Truyện Đến Đọc Giả

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play