Chương 18: Ta là siêu diễn xuất

Ngày hôm sau....

"Tiểu thư, lại có người đến gọi tiểu thư đến thư phòng kìa"

"Nói với hắn, ta không đi"

"Nhưng...tiểu thư, đây đã là lần thứ 3 được gọi rồi"

Lạc Vũ Yên lúc này thân vẫn còn mặt trung y trắng, nằm dài trên giường lớn, tóc đen tuỳ ý xõa ra rũ rượi, hai mắt thâm quần, hai cánh tay một mực ôm chặt chiếc giường, cương quyết không muốn đi.

Dựa vào thái độ và lời nói của Hàn Thương Nguyệt đêm qua, hắn chắc chắn đã biết mọi chuyện. Nhưng vấn đề của nàng bây giờ là làm thế nào để giải thích với hắn. Lạc Vũ Yên, một vị tiểu thư vô dụng, xét về tài nghệ cái gì cũng đều không thông, còn nàng hiện tại với lí do bị mất trí nhớ nhưng buổi biểu diễn tối qua...phải nói với hắn như thế nào đây, nói sự thật sao? Tất nhiên là không ổn rồi...

Lạc Vũ Yên giả vờ ho lớn một hơi dài, cố ý cho người bên ngoài nghe được, ho đến vang đội, như người sắp quy tiên đến nơi.

"Tiểu Hương, hụ...hụ nói với người bên ngoài, thân thể ta bị nhiễm virus, nên...hụ... bệnh rất nặng, ngày khác sẽ đến"

"Tiểu thư người lúc nãy vẫn rất khỏe mà, bệnh nhanh vậy sao?"

Lạc Vũ Yên, cố ho đến cả mặt đều đỏ hết lên, nhìn Tiểu Hương mà muốn nghẹn chết. Tiểu Hương như hiểu được, lúng túng gật gật đầu.

"Tiểu thư, muội đi nói liền đây"

Lạc Vũ Yên nghe tiếng người bên ngoài cuối cùng đã rời khỏi, lúc này mới ngừng cơn ho khan, vẻ mặt hết sức khổ sở.

"Ta mà còn ho thêm một chút nữa, không chừng về sau sẽ câm luôn rồi, cũng may hắn đã rời đi"

Tiểu Hương vội rót nước cho nàng, Lạc Vũ Yên vừa uống trà vẻ mặt có phần đắc ý, nàng nhất quyết không đến gặp hắn, giả bệnh không dậy nổi, xem xem Hàn Thương Nguyệt ngươi làm sao mà chấp vấn ta đây, còn chưa hết ly trà đã nghe Tiểu Hương vào bẩm báo.

"Tiểu thư, người hầu bên ngoài truyền lại ý của Vương Gia, nếu tiểu thư còn không qua đó...Vương Gia sẽ cùng tổ mẫu đích thân mời đại phu đến thăm người"

Bà bà sao? Hắn còn dám lấy bà bà ra ép nàng, thật tức chết ta rồi, được lắm nếu hắn muốn bày trò, nàng liền diễn một màn chấn động cho hắn xem.

"Tiểu Hương, muội cứ truyền lời với người hầu bên ngoài, Vương Phi ta đã thất lễ để Vương Gia chờ lâu, ta lập tức bệnh nặng liền hồi sinh đến bồi Vương Gia"

"Vâng ạ"

Lạc Vũ Yên lập tức ngồi bật dậy, chuẩn bị xiêm y cùng đầu tóc hoa hoa lệ lệ, bên miệng có lúc còn cười đầy nham hiểm.

"Tiểu Hương muội đến đây một chút, ta có chuyện muốn giao cho muội"

Lạc Vũ Yên sau khi phân phó liền hướng về phía thư phòng của Hàn Thương Nguyệt đi đến.

Đi đến trước cửa đã được hạ nhân vào báo tin, liền đưa nàng tiến vào bên trong. Hôm nay, nàng vận xiêm y trắng, váy và tay áo thêu hình hoa lê nhỏ, váy áo dài có vài phần phiêu dạt thanh thoát, uyển chuyển động lòng người. Dáng người mảnh mai, cân xứng, đặc biệt là chiếc eo nhỏ nhắn được một chiếc đai áo nhỏ cố định ôm sát vào cơ thể lộ ra đường cong ẩn hiện.

"Ta lại không ngờ nàng dám đến"

Lạc Vũ Yên hai mắt tràng đầy khí phách nhìn thẳng vào hắn, cả người vô cùng tự nhiên như đang thách thức hắn. Hàn Thương Nguyệt một thân y phục màu vàng kim, ngồi ngay thẳng, cương nghị đọc thư án, miệng như ẩn như hiện cười với nàng.

"Là thần thiếp có tội đã để Vương Gia chờ mong, biết được ngài đang nhớ mong thiếp nên thiếp dù cho có bệnh tật cũng không màng"

Hàn Thương Nguyệt cảm thấy thái độ nàng hôm nay có vài phần khác thường, lời nói không giống như lúc trước, rốt cuộc là muốn chơi trò gì đây.

"Ta tuy không nhớ mong nhưng có vài phần chờ đợi Vương Phi, còn nghĩ nàng sẽ không đến"

"Sao có thể chứ, lệnh của ngài thần thiếp sao dám không nghe, nhưng... hôm nay cũng không phải chỉ có thiếp đến a~"

Lời nói vừa dứt bên ngoài đã nghe tiếng của Tiểu Hương, Lạc Vũ Yên cũng không khỏi cười nhẹ một cái, vẻ mặt hết sức phấn khởi.

"Bà bà, người đến rồi sao, Yên Nhi vì không muốn Vương Gia chờ lâu nên không đích thân đến đưa bà bà đi cùng được"

"Không sao, con có lòng mời ta cùng đến Tây Viện thăm Nguyệt Nhi là tốt rồi"

"Vâng ạ, bà bà người mau mau ngồi đi"

Hàn Thương Nguyệt, lúc này cũng tiến đến thỉnh an tổ mẫu, đưa mắt nhìn Lạc Vũ Yên liền bắt gặp ánh mắt cùng vẻ mặt tính toán của nàng có vài phần đắc ý. Hắn thật không hiểu nàng mời tổ mẫu đến đây làm gì, không phải khi đó sẽ có vài phần bất lợi cho nàng sao, hắn thật mong đợi muốn biết tiếp theo nàng sẽ làm gì đây?

"Nguyệt Nhi con mau ngồi đi, con xem ta cũng đã lâu không đến thăm con, hôm nay được Yên Nhi ngõ lời cùng ta đến đây, còn rất có lòng chuẩn bị rất nhiều món ăn cùng điểm tâm cho con tẩm bổ"

"Tổ mẫu hôm nay đến đây Nguyệt Nhi quả thật rất vui, con mời Vương Phi đến đây là vì có một vài việc muốn hỏi"

Vừa nói hắn vừa nhìn về phía nàng, hắn là cố ý ép nàng, để xem hôm nay nàng sẽ làm như thế nào, vẻ mặt hắn như thể có vài phần chờ mong.

Lạc Vũ Yên hiểu được ý định của hắn cố ý chuyển đôi mắt vô cùng sắc bén nhìn thẳng về phía hắn.

"Vương Gia, chuyện tối hôm qua thiếp thật sự không biết chàng muốn hỏi gì"

Bà bà liền nắm tay Lạc Vũ Yên lo lắng.

"Các con là đang cãi nhau nhau sao? Nguyệt Nhi con muốn hỏi chuyện gì vậy?"

Hàn Thương Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng.

"Tổ mẫu, cũng không có gì nghiêm trọng, chuyện là đêm qua có một cô nương che mặt bằng khăn hoa mai trắng ở Vọng Nguyệt lâu biểu diễn cầm nghệ. Một khúc hát đã vang danh khắp kinh thành về đến phủ nhi thần lại tìm thấy chiếc khăn này ở phòng Vương Phi, chuyện là tối qua nàng ấy cũng rời phủ"

Lạc Vũ Yên cố gắng nghe từng câu chữ của hắn, hồng tìm ra cách giải quyết.

"Vương Gia, khăn tay thêu hoa mai cũng rất nhiều a~ sao ngài lại khẳng định đó là của thiếp"

" Vương Phi không biết đó thôi, loại vải dùng để thêu khăn tay này là loại hiếm có, nhìn qua liền phân biệt được. Do ngoại quốc tiến cống chỉ có một cuộn duy nhất, nay thuộc quyền sở hữu của Hoàng Thương phủ ta, sau đó được chọn làm quà sính lễ cho Vương Phi"

Lạc Vũ Yên không ngờ lại có chuyện này, không được nàng phải bình tĩnh, không thể để lộ ra được.

"Vương Gia, thiếp thật sự không biết, thiếp sau khi thả hoa đăng liền trở về, còn chuyện chiếc khăn có thể là đã nhìn nhầm rồi đi"

Hàn Thương Nguyệt nhìn vẻ mặt của nàng không khỏi khen ngợi, lúc đầu nàng quả thật có chút lo sợ nhưng rất nhanh liền khôi phục lại.không để lộ sơ hở, lời nói còn rất khóe léo. Hắn càng khẳng định nàng không thể là Lạc Vũ Yên. Nếu cho dù có mất trí nhớ nhưng khí chất thì không thể ngày một ngày hai tự nhiên sinh ra được. Hắn cảm thấy nàng lúc nào cũng như thể cất giấu một bí mật lớn, rốt cuộc chuyện là như thế nào đây.

"Vương Phi, có một tin tức báo lại là nhìn thấy Tiểu Hương bước ra từ Vọng Nguyệt lâu, hay là chấp vấn nàng ta một chút đi"

Tiểu Hương vừa nghe đến đây, vẻ mặt đã vô cùng lo sợ, cả mặt cũng chuyển sang xanh tím, Lạc Vũ Yên cố dùng ánh mắt trấn an nàng ta, hắn thật muốn ép nàng đến cùng sau. Được thôi, xem ra nàng phải biểu diễn một ít rồi. Vẻ mặt nàng liền chuyển, hai mắt bắt đầu ửng đỏ, ngập nước, giọng yếu đuối.

"Vương Gia ~ thiếp thật sự không biết chàng muốn nói gì, Vọng Nguyệt lâu gì đó thiếp cũng chưa đến, thiếp là người mất trí làm sao biết đàn hát gì đó...hic..bà bà nhất định có hiểu lầm gì rồi"

Bà bà nhìn nàng như cảm thương và hiểu được vài phần, nhất định trong chuyện nhìn có hiểu lầm gì đó.

"Nguyệt Nhi, tối hôm đó người có phải rất đông hay không, có thể đã nhìn nhầm rồi "

"Bà bà...hic Yên nhi thật không biết gì?"

Hàn Thương Nguyệt vốn cũng không muốn ép buộc nàng giải thích trước mặt người khác. Nhưng hôm nay nàng lại còn mời cả tổ mẫu đến, hắn lại rất muốn biết thật sự nàng đang giấu bí mật gì?

"Việc này,  Nguyệt Nhi con có phải nên điều tra lại hay không?"

"Lạc Vũ Yên, nàng dừng diễn nữa, một chút nữa gặp ta giải thích hết một lượt đi, rốt cuộc nàng là ai?"

Hắn thật sự đã nghi ngời nàng rồi, nếu mọi người đều biết nàng không phải Lạc Vũ Yên, tiểu thư Lạc gia. Nàng ta vốn đã bị hạ độc chết ngay đêm tân hôn, còn nàng chỉ là linh hồn thế thân mà thôi. Nếu biết được mọi chuyện bọn họ có hay không giết chết nàng.

Không được, nếu chết đi có thể hay không xuyên trở lại, hay là...tốt nhất nên nghĩ cách khác thì hơn.

"Vương Gia...ọe...ọe..."

Lạc Vũ Yên một tay che miệng, tay còn lại vuốt lòng ngực, vẻ mặt khó chịu, không ngừng nôn ối. Vương Gia là ngài ép ta, bà bà là Yên nhi có nỗi khổ a~

"Yên nhi con bị làm sao vậy, sau lại như vậy, chả lẽ...con"

Hàn Thương Nguyệt lúc này á khẩu, cả người cứng đờ, hai mắt mở to tròn, mặt lúc xanh rồi chuyển sang đen.

"Bà bà. ..con mấy ngày nay cảm thấy có chút khó chịu...ụa...?

"Haha, Yên nhi nhất định con có thai rồi, mau mau trở lại phòng, người đâu tìm thái y"

Hot

Comments

Hien Lam Pham Nguyen

Hien Lam Pham Nguyen

🥰🥰🥰

2024-02-04

0

Linh Linh

Linh Linh

🤣🤣

2022-05-25

1

Nguyệt Anh Hoàng

Nguyệt Anh Hoàng

Có điều là hình như tổ mẫu là cách gọi bà nội phải không nhỉ???

2021-12-23

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Mất trí
3 Chương 3: Ép Hôn
4 Chương 4: Làm Điểm Tâm
5 Chương 5: Háo Sắc
6 Chương 6: Tình tình ý ý
7 Chương 7: Diệp Uyển Như
8 Chương 8: Nhìn trộm
9 Chương 9: Cùng ngủ
10 Chương 10: Chê ta nói nhiều
11 Chương 11: Thích Trêu Nàng
12 Chương 12: Hội Hoa Đăng
13 Chương 13: Vọng Nguyệt Lâu
14 Chương 14: Nợ Tiền
15 Chương 15: Một khúc hát liền nổi danh
16 Chương 16: Lại Gặp Mỹ Nam Nhân
17 Chương 17: Nữa đêm đến gây rối
18 Chương 18: Ta là siêu diễn xuất
19 Chương 19: Đỏ mặt
20 Chương 20: Ta hối hận rồi
21 Chương 21: Ôm chân
22 Chương 22: Canh an thai
23 Chương 23: Thiên ý
24 Chương 24: Sơn tặc
25 Chương 25: Bị lộ
26 Chương 26: Thích ai?
27 Chương 27: Ghen
28 Chương 28: Vào Cung
29 Chương 29: Hương Liên quận chúa
30 Chương 30: Đánh được
31 Chương 31: Nàng là Vương Phi của ta
32 Chương 32: Ăn được không?
33 Chương 33: Phạt rượu
34 Chương 34: Đảo ngược tình thế
35 Chương 35: Ta tin nàng
36 Chương 36: Say rượu
37 Chương 37: Hôn
38 Chương 38: Tức chết nàng
39 Chương 39: Cứ ngắm bản vương
40 Chương 40: Ra oai
41 Chương 41: Thử vận may đổi bạc
42 Chương 42: Bách Hoa lâu
43 Chương 43: Tên biến thái
44 Chương 44: Đánh nhau
45 Chương 45: Trừng Phạt
46 Chương 46: Thủ Cung Sa
47 Chương 47: Muốn làm gì?
48 Chương 48: Tư Tình
49 Chương 49: Mắt nàng rất đẹp
50 Chương 50: Ta hôn ngài
51 Chương 51: Thích Khách
52 Chương 52: Bị dọa sợ
53 Chương 53: Chàng là phu quân của ta
54 Chương 54: Viên Phòng
55 Chương 55: Ta nhớ hết rồi
56 Chương 56: Cáo tội
57 Chương 57: Thổ Lộ
58 Chương 58: Còn dám nói ta làm không được
59 Chương 59: Kiếm tiền không khó
60 Chương 60: Cùng ăn cơm
61 Chương 61: Vương Phi không dễ làm
62 Chương 62: Mở tửu quán
63 Chương 63: Minh Nhật lâu
64 Chương 64: Thích người như thế nào?
65 Chương 65: Rót rượu
66 Chương 66: Tâm nàng sớm đã thuộc về người khác
67 Chương 67: Tính kế
68 Chương 68: Nhầm lẫn
69 Chương 69: Bị bắt
70 Chương 70: Bị Hạ Dược
71 Chương 71: Là ta đây
72 Chương 72: Phục Thủy miếu
73 Chương 73: Tuyệt Vọng
74 Chương 74: Hỉ
75 Chương 75: Mẹ quý nhờ con
76 Chương 76: Nương tử, tin ta!
77 Chương 77: Dạo Phố
78 Chương 78: Hiểu Lầm
79 Chương 79: Ta Thích Nàng
80 Chương 80: Hóa giải hiểu lầm
81 Chương 81: Bệnh
82 Chương 82: Yên Nhi...Chờ Ta.
83 Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
84 Chương 84: Biến Cố
85 Chương 85: Đại Kết Cục ( hoàn )
86 Ngoại Truyện 1: Đoàn Viên
87 Ngoại Truyện 2: Tương Ngộ
88 Gửi Truyện Đến Đọc Giả
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Mất trí
3
Chương 3: Ép Hôn
4
Chương 4: Làm Điểm Tâm
5
Chương 5: Háo Sắc
6
Chương 6: Tình tình ý ý
7
Chương 7: Diệp Uyển Như
8
Chương 8: Nhìn trộm
9
Chương 9: Cùng ngủ
10
Chương 10: Chê ta nói nhiều
11
Chương 11: Thích Trêu Nàng
12
Chương 12: Hội Hoa Đăng
13
Chương 13: Vọng Nguyệt Lâu
14
Chương 14: Nợ Tiền
15
Chương 15: Một khúc hát liền nổi danh
16
Chương 16: Lại Gặp Mỹ Nam Nhân
17
Chương 17: Nữa đêm đến gây rối
18
Chương 18: Ta là siêu diễn xuất
19
Chương 19: Đỏ mặt
20
Chương 20: Ta hối hận rồi
21
Chương 21: Ôm chân
22
Chương 22: Canh an thai
23
Chương 23: Thiên ý
24
Chương 24: Sơn tặc
25
Chương 25: Bị lộ
26
Chương 26: Thích ai?
27
Chương 27: Ghen
28
Chương 28: Vào Cung
29
Chương 29: Hương Liên quận chúa
30
Chương 30: Đánh được
31
Chương 31: Nàng là Vương Phi của ta
32
Chương 32: Ăn được không?
33
Chương 33: Phạt rượu
34
Chương 34: Đảo ngược tình thế
35
Chương 35: Ta tin nàng
36
Chương 36: Say rượu
37
Chương 37: Hôn
38
Chương 38: Tức chết nàng
39
Chương 39: Cứ ngắm bản vương
40
Chương 40: Ra oai
41
Chương 41: Thử vận may đổi bạc
42
Chương 42: Bách Hoa lâu
43
Chương 43: Tên biến thái
44
Chương 44: Đánh nhau
45
Chương 45: Trừng Phạt
46
Chương 46: Thủ Cung Sa
47
Chương 47: Muốn làm gì?
48
Chương 48: Tư Tình
49
Chương 49: Mắt nàng rất đẹp
50
Chương 50: Ta hôn ngài
51
Chương 51: Thích Khách
52
Chương 52: Bị dọa sợ
53
Chương 53: Chàng là phu quân của ta
54
Chương 54: Viên Phòng
55
Chương 55: Ta nhớ hết rồi
56
Chương 56: Cáo tội
57
Chương 57: Thổ Lộ
58
Chương 58: Còn dám nói ta làm không được
59
Chương 59: Kiếm tiền không khó
60
Chương 60: Cùng ăn cơm
61
Chương 61: Vương Phi không dễ làm
62
Chương 62: Mở tửu quán
63
Chương 63: Minh Nhật lâu
64
Chương 64: Thích người như thế nào?
65
Chương 65: Rót rượu
66
Chương 66: Tâm nàng sớm đã thuộc về người khác
67
Chương 67: Tính kế
68
Chương 68: Nhầm lẫn
69
Chương 69: Bị bắt
70
Chương 70: Bị Hạ Dược
71
Chương 71: Là ta đây
72
Chương 72: Phục Thủy miếu
73
Chương 73: Tuyệt Vọng
74
Chương 74: Hỉ
75
Chương 75: Mẹ quý nhờ con
76
Chương 76: Nương tử, tin ta!
77
Chương 77: Dạo Phố
78
Chương 78: Hiểu Lầm
79
Chương 79: Ta Thích Nàng
80
Chương 80: Hóa giải hiểu lầm
81
Chương 81: Bệnh
82
Chương 82: Yên Nhi...Chờ Ta.
83
Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
84
Chương 84: Biến Cố
85
Chương 85: Đại Kết Cục ( hoàn )
86
Ngoại Truyện 1: Đoàn Viên
87
Ngoại Truyện 2: Tương Ngộ
88
Gửi Truyện Đến Đọc Giả

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play