Chương 17: Nữa đêm đến gây rối

Lạc Vũ Yên cùng Tiểu Hương cuối cùng cũng trở lại chỗ của phu xe, nàng từ lúc bước ra khỏi tửu lâu cũng chưa từng tháo xuống khăn che mặt.

Lạc Vũ Yên ngồi trong xe ngựa mà không khỏi suy nghĩ, vốn có tính cẩn thận, nàng sợ một khi có người nhận ra mình thì thật không hay. Dù sao chuyện nàng thi nghệ vừa rồi cũng làm nên một trận náo động, nơi đó lại có nhiều người như vậy nếu nhận ra nàng chính là Lạc Vũ Yên thì kinh thành không khỏi có một trận đồn đoán đi. Việc Lạc Vũ Yên của hiện tại và bây giờ trở nên khác biệt như vậy, tốt nhất là không nên để ai biết mà sinh ra nghi ngờ. Đặc biệt là cái tên Hàn Thương Nguyệt kia, để hắn biết được thì nàng không biết nên giải thích thế nào nữa.

Đang chìm trong suy nghĩ, Lạc Vũ Yên nhận ra một điểm không đúng, khoan đã, chuyện nàng thi nghệ tại tửu lâu hôm nay cái tên Hàn Thương Lăng kia cũng biết được, có hay không hắn...

Tâm tình Lạc Vũ Yên có chút rối loạn, cảm thấy bản thân thật sự ngu ngốc, sao lại sơ xuất như vậy, không được...không được ngày mai phải cấp tốc nhờ người chuyển thư thương lượng với hắn, hi vọng tên kia không nói sớm quá nha~

Cuối cùng cũng nghe tiếng phu xe " sùy...yy" lớn một tiếng, xe ngựa đã dừng trước cửa lớn Hoàng Thương phủ, Tiểu Hương nhanh chống đỡ nàng xuống xe, cả hai hướng Tây viện mà trở về.

Về đến phòng nàng liền giao phó mọi việc cho Tiểu Hương, cả việc giấu đi mọi chuyện diễn ra tối đêm nay. Lạc Vũ Yên tâm tình mệt mỏi nằm thẳng xuống giường liền chìm vào giấc ngủ.

Màng đêm ngày một sâu thẩm, ngọn nến cháy sáng trên chiếc bàn ngày càng lụi tàn, tỏa ra thứ ánh sáng mờ ảo. Lạc Vũ Yên đang ngủ lúc này lại có linh cảm khác thường, đôi mắt mơ hồ từ từ mở ra. Bên ngoài chiếc màng của giường lớn thấp thoát nhờ vào ánh đèn mà có thể thấy được một bóng người đang đứng ở đó, như thể đang nhìn chầm chầm vào trong giường. Lạc Vũ Yên giọng còn đang ngáy ngủ, mơ hồ còn tưởng là Tiểu Hương đang ở bên ngoài chờ hầu hạ.

"Tiểu Hương, muội còn ở đây làm gì mau về phòng ngủ đi, ta không cần gì đâu"

Lạc Vũ Yên nói xong, không khách khí mà xoay người một cái, nàng không hề hay biết chính mình đang nằm ở mép giường, không để ý lực đạo mà một lần liền lăn xuống. Đến khi cảm giác được thân thể sắp tiếp đất, tâm tính bất giác tỉnh táo trở lại, chỉ còn kịp "a~" lên một tiếng thì thân thể nàng được một đôi tay hữu lực ôm lấy, cứ thế đỡ được người nàng ôm gọn trong lòng, hai tay nàng không biết từ lúc nào cũng ôm lấy cổ người kia, mặt vùi vào lòng ngực lớn, hai mắt nhấm chặt.

Lòng ngực của người kia thật sự rắn chắt, hơn nữa còn rất ấm áp, trên người còn có mùi hương rất dễ chịu. Lạc Vũ Yên âm thầm mà hưởng thụ, miệng cũng cười tươi cảm thán....mà khoan đã, bất ngờ nhận ra đều gì đó, một tay nàng hướng đến ngực hắn mà sờ qua một lần, không đúng sờ tiếp lần thứ hai... trong lòng nàng không khỏi thở dài. Nàng nghĩ Tiểu Hương thật đáng thương a~ lớn lên ngực lại phẳng như vậy, giọng điệu có phần an ủi.

"Không sao, không sao~ lớn lên ngực nhỏ như vậy cũng không phải lỗi của muội a~"

"Ngươi cảm thấy nam nhân nên có ngực lớn sao?"

Lạc Vũ Yên còn đang tính cãi lại, trong lòng lúc này tim đập lên một nhịp thật mạnh, nàng tỉnh ngủ hoàn toàn, cái gì...nam nhân???

Mắt nàng mở to hết cỡ, tim còn đập liên hồi, giọng nói này không phải là hắn chứ...Nàng đưa đôi mắt sợ sệt từ từ đưa lên nhìn...thấy một nam tử khí chất lạnh lùng, gương mặt đẹp đến mê hoặc, khiến người khác cứ muốn ngắm nhìn...nhưng nàng lúc này phải trấn tỉnh a~ lúc này không thích hợp để ngắm mỹ nam. Tay nàng nhẹ nhàng rời khỏi người hắn, thân thể cũng từ từ trượt xuống, chân vừa chạm đất, đã nhanh chóng chạy tới một góc phòng đứng ở đó, từ đầu tới cuối không dám nhìn hắn.

Trong lòng nàng lúc này còn chưa hình dung ra được gì, tâm tình không khỏi bối rối, nhưng nàng nhanh chóng trấn an mình. Không phải phòng này là của nàng sao, Hàn Thương Nguyệt  đến đây là không đúng, lại còn giữa đêm tối như vậy, đến nhát ma người ta sao?

Hàn Thương Nguyệt từ sau khi nàng rời khỏi người hắn, tay hắn lúc này có chút khó khăn mà thu về, hai tay chấp ra phía sau, mắt hướng nàng mà mình thẳng. Lúc này hắn thấy nàng cứ đứng khép nép ở góc phòng đã lâu như vậy không mỏi sao, mặt cũng cuối gầm xuống không biết là đang nghĩ cái gì. Không lâu đó Lạc Vũ Yên cũng ngước mặt lên, hai má còn có chút đỏ, giọng cũng có phần lúng túng dứt quãng khó nghe.

"Vương Gia, ngài...tối như vậy đến phòng ta là có ý gì, chẳng lẽ...không phải chứ?"

Trong lòng Lạc Vũ Yên đang lo lắng, chẳng lẽ việc nàng đến tửu lâu đã bị hắn biết hết, không thể nào cũng không nhanh như vậy chứ. Huống hồ...không được nàng phải bình tĩnh, đừng để lộ ra đều gì, với châm ngôn xưa nay của nàng "đánh chết cũng không nhận"

"Vương...Vương Gia, là ngài đã động tình rồi sao? Buổi tối mới lén đến đây là có ý đồ...với ta"

Hàn Thương Nguyệt nghe đến đây thì hừ nhẹ một tiếng, gương mặt trở nên càng lạnh nhạt, khiến Lạc Vũ Yên cảm thấy có khi nào hắn bước tới bốp chết nàng luôn không.

"Lạc Vũ Yên, nàng cũng đừng tự thấy bản thân sẽ hấp dẫn được ta, phủ này là của bổn vương, ta muốn đi đâu cũng được"

Lạc Vũ Yên lúc này dẹp luôn cả sợ hãi, cái người này ăn nói thật ngang ngược, cái gì muốn đi đâu cũng được, dù sao đây cũng là phòng riêng của nàng a~ có biết cái gì là lịch sự không. Nàng giọng điệu có phần không phục.

"Vương Gia nói gì cũng đúng hết, đến cả nhà xí cũng là của ngài"

"Nàng"

"Ta sao chứ"

"Nàng trên danh nghĩa là Vương Phi của ta, phu quân đến phòng thê tử có gì không được?"

Lạc Vũ Yên lúc này cũng không thể nói gì hơn, thật tức chết nàng mà, hai mắt mở to, khó chịu nhìn hắn, giọng có chút châm chọc.

"Được Được, rốt cuộc Vương Gia cao quý của chúng ta, đêm hôm khuya vắng đến chỗ của thần thiếp là có chuyện gì?"

Hàn Thương Nguyệt vẻ mặt âm trầm, hắn muốn xem nàng đắc ý được bao lâu. Từ trong tay áo hắn lôi ra một chiếc khăn tay, tay còn giả vờ đưa lên cao vẫy nhẹ, cố tình làm vài động tác cho nàng thấy.

Lạc Vũ Yên từ khi nhìn thấy chiếc khăn, mặt cũng cứng lại, chiếc khăn này...không phải là khăn che mặt của nàng sao, sao lại...là làm rơi vào trong Vương phủ lúc nào vậy?

"Vương Gia ngài làm sao có cái khăn này"

"Như thế nào, Vương Phi biết nó sao"

"Không có, không...biết"

Hàn Thương Nguyệt trên mặt có chút chờ đợi phản ứng tiếp theo của nàng, hắn từ lúc nào lại thích nhìn biểu cảm trên gương mặt của nàng đến như vậy. Đặc biệt là lúc như thế này, vẻ mặt nàng có chút khổ sở nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, lắm lúc mắt nàng lại không tự chủ nhìn nhìn thái độ của hắn, sau đó còn giả bộ cười cười như người vô can.

"Nàng không biết? Ta sao lại thấy Vương Phi biết rất rõ nó"

"Haha~ Vương Gia ta thật không biết nó, ta vô tình thấy hoa thêu trên khăn rất đẹp nên hỏi thôi"

"Vậy sao? Ta còn biết một người tên Tiểu Lam nữa, vị cô nương này nghe nói một đêm thi nghệ tại Vọng Nguyệt lâu liền nổi danh, khắp nơi đều đồn đại ầm ĩ"

Lạc Vũ Yên bị lời nói của hắn mà làm cho bất ngờ, hắn sao lại biết được chứ, không phải là hắn hôm nay đều không rời khỏi phủ sao, tin này là do nàng lấy được từ quản gia. Nàng còn đang không biết nói gì bên tai đã nghe hắn một lần nữa nói tiếp.

"Lạc Vũ Yên, sáng ngày mai đến gặp ta tại thư phòng, ta muốn nghe nàng nói một chút, tốt nhất là đừng nói với ta những câu không biết"

Nói xong hắn liền cất bước nhẹ nhàng thông thả rời đi, để lại nàng đứng chết trân tại chỗ, trước khi hắn rời khỏi không quên khép cửa còn cười châm chọc nàng một tiếng "Vương Phi ngủ ngon"

Bà nội nó, ngủ ngon sao?? Hắn nữa đêm không ngủ đến đây nói một tràng, ngày mai còn kêu nàng giải thích, nói cái gì đây, đêm nay còn có thể ngủ yên sao?Lạc Vũ Yên ngửa mặt lên hét lớn

"Hàn Thương Nguyệt tên đáng ghét"

______________Ta là vạch ngăn cách ____________

Các bạn đọc đến đây có góp ý gì cứ bình luận giúp mình nha, nhớ bấm like chap ở phía dưới nha giúp mình có động lực hoàn thành hết truyện nào :))) ( sao ít bạn like cho tui qué )

Hot

Comments

Hoa Tuyết Nhỏ

Hoa Tuyết Nhỏ

xuất sắc 🤣🤣

2022-10-04

0

_nguyentruc_

_nguyentruc_

nu9 dễ thương quá kiểu lúc nào cx tràn đầy năng lượng làm người khác vui lây ý, tôi mà có cô vợ như zậy thì đến nằm mơ cũng cười

2022-04-18

0

6C Phùng viết tài

6C Phùng viết tài

"bà nội nó". nu9 là gơn cục súc

2022-04-13

2

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Xuyên không
2 Chương 2: Mất trí
3 Chương 3: Ép Hôn
4 Chương 4: Làm Điểm Tâm
5 Chương 5: Háo Sắc
6 Chương 6: Tình tình ý ý
7 Chương 7: Diệp Uyển Như
8 Chương 8: Nhìn trộm
9 Chương 9: Cùng ngủ
10 Chương 10: Chê ta nói nhiều
11 Chương 11: Thích Trêu Nàng
12 Chương 12: Hội Hoa Đăng
13 Chương 13: Vọng Nguyệt Lâu
14 Chương 14: Nợ Tiền
15 Chương 15: Một khúc hát liền nổi danh
16 Chương 16: Lại Gặp Mỹ Nam Nhân
17 Chương 17: Nữa đêm đến gây rối
18 Chương 18: Ta là siêu diễn xuất
19 Chương 19: Đỏ mặt
20 Chương 20: Ta hối hận rồi
21 Chương 21: Ôm chân
22 Chương 22: Canh an thai
23 Chương 23: Thiên ý
24 Chương 24: Sơn tặc
25 Chương 25: Bị lộ
26 Chương 26: Thích ai?
27 Chương 27: Ghen
28 Chương 28: Vào Cung
29 Chương 29: Hương Liên quận chúa
30 Chương 30: Đánh được
31 Chương 31: Nàng là Vương Phi của ta
32 Chương 32: Ăn được không?
33 Chương 33: Phạt rượu
34 Chương 34: Đảo ngược tình thế
35 Chương 35: Ta tin nàng
36 Chương 36: Say rượu
37 Chương 37: Hôn
38 Chương 38: Tức chết nàng
39 Chương 39: Cứ ngắm bản vương
40 Chương 40: Ra oai
41 Chương 41: Thử vận may đổi bạc
42 Chương 42: Bách Hoa lâu
43 Chương 43: Tên biến thái
44 Chương 44: Đánh nhau
45 Chương 45: Trừng Phạt
46 Chương 46: Thủ Cung Sa
47 Chương 47: Muốn làm gì?
48 Chương 48: Tư Tình
49 Chương 49: Mắt nàng rất đẹp
50 Chương 50: Ta hôn ngài
51 Chương 51: Thích Khách
52 Chương 52: Bị dọa sợ
53 Chương 53: Chàng là phu quân của ta
54 Chương 54: Viên Phòng
55 Chương 55: Ta nhớ hết rồi
56 Chương 56: Cáo tội
57 Chương 57: Thổ Lộ
58 Chương 58: Còn dám nói ta làm không được
59 Chương 59: Kiếm tiền không khó
60 Chương 60: Cùng ăn cơm
61 Chương 61: Vương Phi không dễ làm
62 Chương 62: Mở tửu quán
63 Chương 63: Minh Nhật lâu
64 Chương 64: Thích người như thế nào?
65 Chương 65: Rót rượu
66 Chương 66: Tâm nàng sớm đã thuộc về người khác
67 Chương 67: Tính kế
68 Chương 68: Nhầm lẫn
69 Chương 69: Bị bắt
70 Chương 70: Bị Hạ Dược
71 Chương 71: Là ta đây
72 Chương 72: Phục Thủy miếu
73 Chương 73: Tuyệt Vọng
74 Chương 74: Hỉ
75 Chương 75: Mẹ quý nhờ con
76 Chương 76: Nương tử, tin ta!
77 Chương 77: Dạo Phố
78 Chương 78: Hiểu Lầm
79 Chương 79: Ta Thích Nàng
80 Chương 80: Hóa giải hiểu lầm
81 Chương 81: Bệnh
82 Chương 82: Yên Nhi...Chờ Ta.
83 Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
84 Chương 84: Biến Cố
85 Chương 85: Đại Kết Cục ( hoàn )
86 Ngoại Truyện 1: Đoàn Viên
87 Ngoại Truyện 2: Tương Ngộ
88 Gửi Truyện Đến Đọc Giả
Chapter

Updated 88 Episodes

1
Chương 1: Xuyên không
2
Chương 2: Mất trí
3
Chương 3: Ép Hôn
4
Chương 4: Làm Điểm Tâm
5
Chương 5: Háo Sắc
6
Chương 6: Tình tình ý ý
7
Chương 7: Diệp Uyển Như
8
Chương 8: Nhìn trộm
9
Chương 9: Cùng ngủ
10
Chương 10: Chê ta nói nhiều
11
Chương 11: Thích Trêu Nàng
12
Chương 12: Hội Hoa Đăng
13
Chương 13: Vọng Nguyệt Lâu
14
Chương 14: Nợ Tiền
15
Chương 15: Một khúc hát liền nổi danh
16
Chương 16: Lại Gặp Mỹ Nam Nhân
17
Chương 17: Nữa đêm đến gây rối
18
Chương 18: Ta là siêu diễn xuất
19
Chương 19: Đỏ mặt
20
Chương 20: Ta hối hận rồi
21
Chương 21: Ôm chân
22
Chương 22: Canh an thai
23
Chương 23: Thiên ý
24
Chương 24: Sơn tặc
25
Chương 25: Bị lộ
26
Chương 26: Thích ai?
27
Chương 27: Ghen
28
Chương 28: Vào Cung
29
Chương 29: Hương Liên quận chúa
30
Chương 30: Đánh được
31
Chương 31: Nàng là Vương Phi của ta
32
Chương 32: Ăn được không?
33
Chương 33: Phạt rượu
34
Chương 34: Đảo ngược tình thế
35
Chương 35: Ta tin nàng
36
Chương 36: Say rượu
37
Chương 37: Hôn
38
Chương 38: Tức chết nàng
39
Chương 39: Cứ ngắm bản vương
40
Chương 40: Ra oai
41
Chương 41: Thử vận may đổi bạc
42
Chương 42: Bách Hoa lâu
43
Chương 43: Tên biến thái
44
Chương 44: Đánh nhau
45
Chương 45: Trừng Phạt
46
Chương 46: Thủ Cung Sa
47
Chương 47: Muốn làm gì?
48
Chương 48: Tư Tình
49
Chương 49: Mắt nàng rất đẹp
50
Chương 50: Ta hôn ngài
51
Chương 51: Thích Khách
52
Chương 52: Bị dọa sợ
53
Chương 53: Chàng là phu quân của ta
54
Chương 54: Viên Phòng
55
Chương 55: Ta nhớ hết rồi
56
Chương 56: Cáo tội
57
Chương 57: Thổ Lộ
58
Chương 58: Còn dám nói ta làm không được
59
Chương 59: Kiếm tiền không khó
60
Chương 60: Cùng ăn cơm
61
Chương 61: Vương Phi không dễ làm
62
Chương 62: Mở tửu quán
63
Chương 63: Minh Nhật lâu
64
Chương 64: Thích người như thế nào?
65
Chương 65: Rót rượu
66
Chương 66: Tâm nàng sớm đã thuộc về người khác
67
Chương 67: Tính kế
68
Chương 68: Nhầm lẫn
69
Chương 69: Bị bắt
70
Chương 70: Bị Hạ Dược
71
Chương 71: Là ta đây
72
Chương 72: Phục Thủy miếu
73
Chương 73: Tuyệt Vọng
74
Chương 74: Hỉ
75
Chương 75: Mẹ quý nhờ con
76
Chương 76: Nương tử, tin ta!
77
Chương 77: Dạo Phố
78
Chương 78: Hiểu Lầm
79
Chương 79: Ta Thích Nàng
80
Chương 80: Hóa giải hiểu lầm
81
Chương 81: Bệnh
82
Chương 82: Yên Nhi...Chờ Ta.
83
Chương 83: Âm Hiểm Khó Lường
84
Chương 84: Biến Cố
85
Chương 85: Đại Kết Cục ( hoàn )
86
Ngoại Truyện 1: Đoàn Viên
87
Ngoại Truyện 2: Tương Ngộ
88
Gửi Truyện Đến Đọc Giả

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play