Chương 2: Cái chết hụt

Chương 2: Cái chết hụt

Bình minh hôm nay đã trôi qua từ lâu, ở trung tâm thành phố người dân khó có thể ngắm được nó, nhưng nếu đến vùng ngoại ô này thì việc cần làm chỉ là thức dậy thật sớm.

Trên chiếc giường êm ái, chàng trai trẻ tuổi này vẫn chìm trong giấc ngủ, chẳng thèm dậy sớm ngắm bình minh. Gương mặt cậu lúc này lại nhăn nhó một cách khó hiểu, hẳn là vẫn còn đang chìm trong một cơn ác mộng.

"Hãy chấp nhận hôn nhân đồng giới!"

"Hôn nhân chính là dựa trên tình yêu, không phải giới tính."

Những câu khẩu hiệu với mong muốn hợp thức hoá hôn nhân đồng giới được hô vang khắp mọi nẻo đường trong các thành phố lớn. Người dân và nhất là người trong cộng đồng giới tính thứ ba ở đất nước này đều ra khỏi nhà tham gia biểu tình, đề nghị chính phủ phải công nhận hôn nhân đồng giới là bình thường và hợp pháp.

Cuộc biểu tình ngày càng sôi nổi, người tham gia mỗi lúc một đông hơn. Họ đấu tranh cho người thân, bạn bè, cho những người không quen biết và còn cho chính bản thân họ nữa.

Cả thế giới đều đã công nhận điều mà họ mong muốn, nhưng ở tại đất nước của chính mình, thì nó lại không được cho phép. Những cuộc biểu tình như thế này đã diễn ra rất nhiều lần, nhưng mọi nỗ lực của bọn họ đều bị thành phần lãnh đạo bảo thủ dập tắt.

Có rất nhiều người đã rời khỏi đất nước này vì muốn được kết hôn với người mình yêu, và nếu còn ở lại đây thì họ không thể làm được điều đó.

Mộ Bạch cũng là một nam thanh niên trong cộng đồng này, cậu vẫn luôn hi vọng bản thân sẽ cùng với người mình yêu thương ra nước ngoài kết hôn, sinh sống. Lý do khiến Mộ Bạch không nghĩ đến chuyện kết hôn trong nước, là vì cậu đã không còn niềm tin vào đất nước bảo thủ này nữa.

"Ôiii!... Đông vui quá trời." Mộ Bạch đi trong biển người mà không ngừng liếc mắt ngang dọc, vẻ mặt phấn khích với quyết tâm tìm được một đối tượng hợp với mình giữa biết bao con người ở đây.

Mộ Bạch hiện tại đã 22 tuổi rồi, cũng nên có người yêu rồi, nhưng có lẽ vì yêu cầu quá cao nên mãi chẳng thể tìm được một người nào. Hôm nay có quá trời người, để tìm ra một anh chàng độc thân, vui tính và vẻ ngoài hấp dẫn là không hề khó.

Nhưng ông trời dường như muốn để Mộ Bạch kiếp này phải làm con ma trong trắng, côi cút một mình giữa trần thế.

"Đề nghị tất cả lập tức giải tán! Nếu còn không chịu hợp tác chúng tôi sẽ sử dụng biện pháp mạnh."

Đó chính là tiếng nói của người trong quân đội, loa phát thanh gắn trên những chiếc xe quân đội không ngừng được điều động đến hiện trường, mục đích chính là dẹp loạn cuộc biểu tình này. Các chiếc xe được trang bị vòi rồng đã phun trực tiếp vào dòng người biểu tình, và vì điều này đã khiến đám đông thêm phẫn nộ hơn.

Thoáng chốc, từ một cuộc biểu tình đã biến thành bạo loạn.

"Trời ơi! Chuyện gì thế này? Áaa..." Mộ Bạch đâu thể ngờ lần tham gia đầu tiên của mình đã phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng như vậy.

Người dân dường như đã có chuẩn bị cho sự việc này rồi, khá nhiều người trên tay cầm đủ loại vũ khí. Quân đội sử dụng vòi rồng cùng hơi cay, trong khi đoàn người biểu tình chơi hẳn pháo nổ.

"Cứu bé!" Đây nào giống một cuộc biểu tình nữa chứ?

Bản thân còn đang hoang mang tìm nơi để trách, thì một quả pháo nổ đã vô tình bay đến chỗ Mộ Bạch đứng. Cậu thẫn thờ nhìn nó bay thẳng về phía mình, trong một khoảnh khắc thời gian cứ như ngừng trôi....

"Ông trời ơi! Con vẫn còn một tâm nguyện lớn nhất trong đời chưa thể thực hiện được." Nếu được, hãy đưa con đến một nơi không còn phải đấu tranh cho chuyện đó nữa.

Ở nơi này, Mộ Bạch chưa một lần cảm thấy được hạnh phúc......

Mộ Bạch tỉnh giấc sau cơn mê man, đôi mi mệt mỏi chậm rãi tiếp nhận ánh sáng trong phòng, khung cảnh mờ ảo cũng dần dần hiện rõ.

Đây là đâu? Chắc chắn không phải là phòng ngủ của cậu, nơi này rộng rãi và sang trọng hơn rất nhiều. Cả chiếc giường Mộ Bạch đang nằm cũng vô cùng dễ chịu, mềm mại đến nỗi không nỡ rời khỏi nó.

Cậu đã chết rồi sao?

Hẳn là vậy rồi, quả pháo nổ đó đã bắn thẳng vào người cậu mà. Vậy chắc hẳn nơi đây là thiên đường rồi, đúng không?

Mộ Bạch chống hai tay muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể cứ như đều rã rời. Không còn một chút sức lực nào, khắp nơi đều thấy đau nhói, còn cả nơi đó nữa, vừa cử động thì nó liền lên tiếng ngay.

A!.... Đau!

Ở thiên đường cũng có thể cảm nhận được đau đớn sao? Tại sao quả pháo đó lại làm mông cậu đau như vậy chứ? Điều này thật vô lý mà.

Nhưng chưa kịp tìm hiểu lý do vì sao bản thân thành ra thế này, thì Mộ Bạch lại phát hiện một chuyện còn quan trọng hơn.

"Anh là ai thế?"

Người đàn ông này đã ngồi ở đó bao lâu rồi vậy? Một thân âu phục đen, ngồi vắt chân đúng chuẩn khí thế tổng tài.

"Không nhớ?" Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt như cũ, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn đến Mộ Bạch.

Nhớ gì là nhớ gì? Mộ Bạch không phải là không nhớ, mà chính là quên mất. Nhưng cậu biết chắc bản thân chưa từng gặp qua người đàn ông này bao giờ.

"Đây là nơi nào vậy?" Mộ Bạch cần phải xác nhận nơi mình đến có phải là thiên đường hay không.... hay chính xác hơn là bản thân còn sống hay đã chết.

"Nhà tôi" Giọng nói của người đàn ông này dường như đã có phần lạnh lùng hơn, ánh mắt nhìn Mộ Bạch đang chật vật trên giường cũng ngày một tối dần.

Có chăng là vì nghĩ Mộ Bạch giả vờ bản thân không nhớ bất cứ chuyện gì, nên đã chọc đến sự nhẫn nại của anh ta.

"Vậy ra... anh là người đã cứu tôi?" Nếu đây là nhà của anh ta thì chứng tỏ Mộ Bạch vẫn còn sống.

Người đàn ông này mặc dù không trả lời lại câu hỏi của Mộ Bạch, nhưng sự im lặng của anh ta đã xem như ngầm thừa nhận chuyện đó.

Mộ Bạch bây giờ mới chịu nhìn lại cơ thể mình, không có một vết thương nào do pháo nổ gây ra, nhưng lại toàn dấu răng người cùng những vết bầm tím. Bọn họ mua quả pháo đen tối đó ở đâu vậy?

Nhưng chuyện này đã không còn quan trọng nữa, nếu biết bản thân còn sống thì Mộ Bạch cần phải nhanh chóng trở về.

"Cám ơn anh! Tôi hiện tại có thể tự về nhà rồi." Ơn cứu mạng này nếu có dịp Mộ Bạch nhất định sẽ trả, còn hiện tại thì cậu không nên làm phiền người ta nữa.

Nhưng sao quần áo cậu cũng không mặc vậy nhỉ? Chắc là đã bị cháy cả rồi, người đàn ông này tuy vẻ mặt nghiêm nghị nhưng hóa ra là một người tốt.

Khoan đã!

Mộ Bạch vẻ mặt như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó rất quan trọng, vội vàng ngó ngàng xung quanh và sau cùng đã thấy hình ảnh của mình trong gương. Vẻ gấp gáp cứ như vậy được xua tan, cũng may gương mặt để lấy chồng này của cậu không bị tổn hại gì.

"Có thể... cho tôi mượn một bộ quần áo mới không?"

Người đàn ông lên tiếng gọi, bên ngoài liền có người mang quần áo vào đưa cho Mộ Bạch.

Mộ Bạch nhìn khí thế của người đàn ông mới bước vào này, một quả đấm của anh ta cũng đủ tiễn đưa cậu về nơi thiên đường thật sự.

Điều này khiến một người đa nghi như Mộ Bạch không khỏi nghĩ ngợi.... người đàn ông đang ngồi ở đây rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Không phải là "Xã hội đen" đó chứ?

Càng suy diễn, Mộ Bạch lại càng mặc quần áo nhanh hơn. Tuy mang ơn của người ta nhưng dính líu đến thành phần như vậy, thì cậu vẫn là..... không dám đâu.

Mộ Bạch mặc xong quần áo liền đi khập khiễng về phía cửa, nhưng ở bên ngoài đã bị hai người đàn ông lực lưỡng chặn lại.

Thế này là ý gì? Mộ Bạch nhìn người đàn ông đang ngồi ở kia, sự sợ hãi lại tăng thêm vài phần.

"Cậu không thể rời khỏi đây." Câu nói này phát ra từ miệng người đàn ông như một mệnh lệnh, anh thậm chí còn không sợ Mộ Bạch sẽ chạy mất. Ngồi trên ghế sô pha ung dung nhìn hành động của chàng trai trẻ này, dù có muốn thì Mộ Bạch cũng khó mà ra khỏi đây được.

"Anh... đang nói gì vậy?" Biết ngay mà! Giang hồ hiểm ác là đây. Nội tâm Mộ Bạch lúc này không ngừng gào thét, cậu tuyệt đối không dám ở lại nơi đây lâu hơn nữa.

"Tôi.. tôi đã không sao rồi. Chuyện anh cứu tôi, tôi rất biết ơn, nhưng... nhưng bây giờ tôi phải về nhà." Mộ Bạch dặn lòng phải thật bình tĩnh, mặc dù nơi đó trên người cậu đang vô cùng khó chịu.

Người đàn ông lúc này lại như thể không hề nghe thấy Mộ Bạch đang nói gì, nhưng ánh mắt thì đã bắt đầu hướng về cậu.

"Tôi không còn vấn đề gì thật mà.. Ha ha.. Tôi không thể làm phiền... anh... mãi.... được." Càng nói, giọng Mộ Bạch càng nhỏ dần, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông này khiến cậu không thể không sợ hãi.

Anh ta là thật sự không muốn để cậu đi mà!

Hot

Comments

Vĩnh Kỷ Thế Vũ

Vĩnh Kỷ Thế Vũ

phụt... lạy,ai mà nghĩ như vậy thì hẳn quá ngây thơ

2022-12-22

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play