Lấy Em Về Chỉ Để Tấu Hề
Chương 1: Đêm định mệnh
Trong căn phòng được trang trí vô cùng đơn giản nhưng lại toát lên vẻ xa hoa, trên chiếc giường rộng lớn có hai người đàn ông trần trụi đang quấn lấy nhau. Căn phòng dù không có đủ ánh sáng nhưng vẫn không thể nào ngăn cản được bọn họ tìm đến nhau. Sự rắn chắc của cơ bắp, mềm mại của làn da, mùi hương từ tuyến mồ hôi và hơi ấm cơ thể..... tất cả những thứ ấy đều được hai người họ cảm nhận một cách rõ ràng.
Người ở phía trên có cơ thể rắn chắc hơn, anh ta đang không ngừng chuyển động eo, tra tấn thể xác lẫn tinh thần của người nằm bên dưới mình. Cùng với tiếng hai thân thể va chạm vào nhau, là những âm thanh rên rỉ phát ra từ đôi môi ướt đẫm của người bên dưới.
Có vẻ trước đó nó đã được chăm sóc một cách vô cùng thô bạo?
Người nằm bên dưới khuôn mặt trắng nõn ẩn hiện trong bóng tối, tuy cau mày vì cơ thể vô cùng khó chịu nhưng vẫn mang đầy nét hưởng thụ.
Nhìn đến những thứ tế nhị được vứt trên sàn nhà.... Có lẽ bọn họ đã làm chuyện này cả một đêm?
Chàng trai nằm bên dưới sau cùng có vẻ đã kiệt sức mà ngất đi, trông cậu ta bây giờ khắp nơi trên cơ thể đều vô cùng thê thảm.
Người đàn ông sau khi chút hết tất cả tinh lực của mình lên đối phương thì lại bình tĩnh ngồi trên ghế mà suy tư, hai mắt đôi lúc vẫn liếc nhìn đến người đang bất tỉnh nằm trên giường.
Hương vị của đối phương dường như vẫn còn đọng lại rõ rệt trên miệng anh, nó... Thật tuyệt!
Sáu tiếng trước.......
'Kéttttt' Chiếc ô tô màu đen nhìn từ bên ngoài trông vô cùng sang trọng đang lái trên đường thì bất ngờ phanh gấp, cũng may tài xế lái xe với tốc độ không cao lắm nên người ngồi bên trong cũng không hề hấn gì.
Trong trường hợp này, rất có thể phía trước xe của bọn họ có thứ gì đó?
"Nhị gia, hình như có người va phải xe chúng ta." Cũng may anh tài xế dừng lại kịp lúc, bằng không chính là đã ra gây rắc rối lớn cho chủ của mình.
Cũng không biết người phía trước như thế nào rồi?
"Đi xem đi"
Người được gọi là "Nhị gia" này giọng điệu hững hờ, hẳn là trong lòng cũng không mấy quan tâm đến tình trạng của người kia.
"Vâng" Anh tài xế đáp lời liền nhanh chóng tháo dây an toàn, nhưng ngay lúc vừa mở cửa bước ra ngoài thì người đó đã đến ngay bên cạnh.....
"Giúp! Giúp tôi với!"
Vì quá bất ngờ nên anh cũng không kịp trở tay, người này hiện tại đang bám lấy anh không hề có ý định buông tha.
"Nhị gia, hình như cậu ta bị bỏ thuốc rồi."
Thấy chủ của mình không lên tiếng khiến anh tài xế cũng vô cùng khó xử. Anh không thể làm trái ý muốn của chủ được, nhưng phải bỏ mặc người ta ở nơi này thì lại không nỡ. Nhìn biểu hiện của người này thì chắc chắn là đã uống phải thuốc kích thích, nếu không làm chuyện đó thì tác dụng của thuốc sẽ rất lâu mới có thể biến mất.
Anh có nên bỏ công việc tài xế này để giúp người cho tới nơi tới chốn không nhỉ? Nhìn dáng vẻ mê người của chàng trai này, ắt hẳn đã bị công tử con nhà nào nhắm đến rồi.
Cũng không biết cậu ta làm cách gì mà có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của sói dữ?
"Nhị.. nhị gia. Phải giải quyết cậu ta thế nào?"
Chàng trai vẻ mặt vô cùng thống khổ dường như đã hiểu được ai mới là người quan trọng và có thể giúp đỡ mình, vậy nên không nghĩ nhiều liền lao đến trước mặt người ngồi ghế sau.
"Giúp.. Làm ơn giúp tôi với."
"Chỉ... chỉ cần đưa tôi đi một.... một đoạn thôi. Làm ơn!.... Ân tình này của anh.... tôi sẽ không bao giờ quên."
Trong bóng tối, cậu không thể nhìn rõ khuôn mặt của người này, nhưng cậu tin chắc đây chính là lựa chọn tốt nhất nếu muốn nhanh chóng thoát khỏi đám người đang đuổi theo phía sau kia.
Tác dụng của thuốc đã phát huy đến cực hạn, cả người cậu hiện giờ rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Nếu như để bọn người kia bắt lại, với tình trạng này sẽ chẳng thể phản kháng được nữa, lúc đó..... cậu chết chắc.
"Không được, không được. Mau xuống xe!"
Anh tài xế vội vàng đi đến kéo người ra khỏi xe, anh biết nếu còn chậm trễ hơn nữa sẽ khiến người im lặng nãy giờ nổi giận. Anh chẳng bao giờ muốn hứng chịu cơn giận của chủ mình đâu, đặc biệt là người đang ngồi ở ngay đó.
"Để cậu ta ngồi" Giọng nói trầm ấm bất ngờ vang lên ngăn cản hành động của anh tài xế. Trong màn đêm vẻ mặt của người đàn ông này như thế nào cũng không ai biết được.
Có lẽ anh ta cũng không muốn để một người phải chết ngay trước mặt mình, trong khi bản thân có thể giúp được.
"Nhị gia?"
"Lái xe"
".... Vâng vâng" Tuy không biết chủ của mình đang nghĩ gì nhưng nếu giúp được người ta thì quá tốt rồi, anh cũng không phải áy náy với lương tâm. Người này quá hấp dẫn, nếu ở bên ngoài trong tình trạng như vậy thì không ổn một chút nào, phải nói là vô cùng nguy hiểm.
Chàng trai sau khi biết bản thân đã thoát liền yên tâm hơn, nhưng sự thống khổ thì không cách nào giảm bớt được. Chiếc áo sơ mi cậu mặc đã ướt đẫm mồ hôi, cơ thể run rẩy không cách nào khống chế được, nơi đó.... cũng đang vô cùng nóng bức. Cậu cắn chặt môi kìm nén sự giày vò này, gương mặt đã ửng đỏ từ lâu, hai mắt cũng vì cảm thấy uất ức cho bản thân mà rơi lệ.
Cậu chìm đắm trong sự giày vò của thuốc mà không hay biết, là trong bóng tối có một cặp mắt vẫn luôn nhìn cậu. Nhất cử nhất động của cậu đều được người đàn ông bên cạnh thu cả vào mắt, và dường như anh ta không hề có ý định lảng tránh điều này.
"Nhị gia, đưa cậu ta đi đâu bây giờ?"
"Về biệt thự"
Tài xế lúc này không còn dám thắc mắc thêm, chiếc xe cứ như vậy lái thẳng về khu biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Xe vừa dừng trước cửa, chàng trai liền được đưa vào bên trong, nhưng người giúp cậu lần này lại không phải là anh tài xế nữa. Thay vào đó, người đàn ông kia cũng chính là chủ căn biệt thự này đã lôi cậu đi thẳng vào phòng ngủ.
Cửa phòng vừa đóng lại, người đàn ông cứ như biến thành một con người khác vậy, ánh mắt không biết từ bao giờ đã trở nên hung ác hơn. Anh nhanh tay cởi bỏ lớp vải ướt đẫm trên người đối phương, miệng vẫn còn đang do dự nhưng chưa đầy một giây sau đã ngậm chặt đôi môi của người đối diện. Nụ hôn mỗi lúc một sâu hơn, nhiệt độ khoang miệng cũng ngày càng thêm nóng bỏng.
Chàng trai còn chưa kịp tỉnh táo sau nụ hôn vừa rồi đã bị người đàn ông đẩy ngã xuống giường, chiếc quần là thứ duy nhất còn lại che đi cơ thể run rẩy cũng bị lột xuống.
"Anh.... anh muốn làm chuyện đó sao?" Cậu hiện tại đã không còn sức để chống trả nữa rồi, người này không khác gì một con dã thú vồ được con mồi. Cậu tốn sức chạy trốn khỏi đám người kia để rồi vẫn phải rơi vào hoàn cảnh này sao?
Nhưng thay vì trả lời, động tác của người đàn ông lại càng trở nên nhanh hơn, chiếc quần lót cứ như vậy mà bị quăng dưới sàn nhà. Anh nhìn gương mặt của người đang nằm trên giường mình, chuyện gì nên làm tiếp theo cũng tự dưng quên mất.
Ánh mắt ướt át này, là cậu ta đang muốn được anh chiếm hữu sao?
Nhìn cơ thể trắng trẻo này, và cả gương mặt đỏ ửng kia nữa... nơi này của anh thật sự đã không còn nhẫn nhịn được nữa rồi.
Đèn trong phòng vừa tắt, những gì còn lại ở nơi này chính là màn đêm và sự khoái lạc.
Updated 20 Episodes
Comments