Chương 3: Trêu phải ổ kiến lửa
"Ờm thì.. Ơn cứu mạng của anh tôi nhất định sẽ báo đáp.... vào một ngày nào đó không nói trước... Ha ha... Giờ để tôi về nhà đi! Có... có được không?" Mộ Bạch đã sắp khóc đến nơi rồi, thấy người đàn ông này vẫn không mảy may gì làm cậu càng gấp gáp hơn.
"Sao không phải bây giờ?"
"....." Mộ Bạch vừa nghe liền sững sờ, vẫn chưa thể tin trên đời lại còn có người biết đòi hỏi hơn cả mình, cứu người ta một mạng là muốn được trả ơn ngay. Cậu bây giờ có cái gì để mà trả?
"Đồng ý một chuyện, cậu sẽ có thể đi." Cuối cùng thì người đàn ông lịch lãm và phong thái đầy quyền lực này, cũng chịu nói ra lý do chưa thể để Mộ Bạch rời đi.
"Cònn... còn nếu.... nếu không đồng ý?" Thấy được một tia hi vọng có thể rời khỏi nơi này khiến Mộ Bạch nhanh như chớp liền thoát vai. Nhưng điều kiện của anh ta liệu có lợi gì cho cậu không?
"Thế thì cứ ở lại đây đi."
"Vậy anh mau nói đi!... Nó là gì?" Tuy không biết điều kiện anh ta đưa ra có vô lý hay không, nhưng bản thân Mộ Bạch cũng không muốn bị ép ở lại nơi xa lạ này.
Mộ Bạch nghe xong cái điều kiện nhỏ bé của người đàn ông này, mặt mũi liền ngờ nghệch.
Thế thì đồng ý với không đồng ý có khác gì nhau?
Đâu? Để tính thử xem nào!.... Một năm mà cầm trong tay một tỷ, vậy tương đương là một tháng kiếm được hơn 83 triệu. Ô!... Cũng nhiều đấy chứ nhỉ?
Aaa! ... Mộ Bạch, mày điên rồi! Đang nghĩ cái gì thế này? Tính với chả toán, đây là đồng ý trở thành tình nhân của người ta chứ không phải ký kết hợp đồng lao động đâu.
"Tôi... có thể từ chối không? Anh nếu cần người tình thì bên ngoài có rất nhiều, ai ai cũng có thể mang lại cảm giác mới lạ cho anh."
"Tôi muốn chính là cậu." Nếu là người khác mà không phải Mộ Bạch, thì có lẽ đã sớm bị anh tống cổ ra khỏi đây. Không, phải nói là ngay cả cơ hội bước vào chỗ này cũng không có, người trước mặt anh chính là trường hợp đầu tiên.
"Anh tha cho tôi đi! Được không? Anh không thấy tôi rất đáng thương sao?" Mặc dù nhìn người đàn ông này cũng rất hấp dẫn, nhưng Mộ Bạch tự tin mình sẽ không dễ dãi như vậy.
Hưmm!
Không ngờ sống ở thời đại này mà vẫn còn tư tưởng lấy thân báo đáp, ơn cứu mạng này Mộ Bạch vậy mà phải dùng cả một năm tuổi thanh xuân đầy ước mơ, hoài bão để trả.
"Hai tỷ"
"......" Tiền không bao giờ mua được thân thể quyến rũ này của tôi đâu. Nó là vô giá.
"Bốn tỷ"
"......" Tôi đã thề sẽ giữ gìn nó cho người chồng tương lai của mình rồi.
"Năm tỷ" Cái giá để nuôi người tình ngày một tăng cao mà vẫn chưa thể mua được sự đồng ý của mỹ nhân. Chắc hẳn tiền bạc có nhiều đến mấy cũng không thể đả động được con người thoát tục này?
"Anh có cảm thấy là.... một năm ít quá không? Ơn cứu mạng lớn lao, tôi nhất định phải trả lại gấp bội?"
Vânggg! Con người một lòng muốn giữ trinh tiết này đã bị mua chuộc rồi.
Nghe đến con số năm tỷ khiến đầu óc Mộ Bạch rơi vào ảo giác, cậu dù cho bản thân đang nằm mơ cũng chưa bao giờ thấy mình cầm được số tiền ấy. Nếu quả thật không thể rời khỏi đây ngay, thì cứ lấy được số tiền lớn này rồi ra đi cũng không tệ.
Nhưng cuộc sống chưa bao giờ đơn giản đến vậy, Mộ Bạch muốn lấy được tiền của người ta càng không phải chuyện dễ.
"Cậu nghĩ xem! .... Tôi sẽ chơi một người lâu như vậy sao?"
Bị đối phương tặng cho một ánh mắt và nụ cười khinh bỉ khiến Mộ Bạch ngây người chốc lát. Nội tâm cậu bây giờ trống rỗng, quả đúng là lòng người chưa bao giờ giống với tưởng tượng của bản thân. Mộ Bạch mới đó đã cố trao đi đoạn tình cảm ít ỏi của mình để đổi lấy nhiều hơn năm tỷ, cứ ngỡ đối phương sẽ trân trọng, nhưng sự thật anh ta cũng chỉ coi cậu là đối tác làm tình.
Mộ Bạch tôi đây chỉ muốn cuộc sống sau này được tốt đẹp hơn, điều đó cũng là xấu sao?
Nếu không muốn nuôi người tình là cậu bốn, năm năm thì hai năm cũng được mà.
"Anh đi mà tìm người khác, tôi không muốn làm người tình qua đường của anh đâu." Vẻ mặt Mộ Bạch đã buồn đi trông thấy, cậu cũng chẳng biết bản thân buồn là vì tiền hay do bị người ta xem thường nữa.
"Vậy ra, cậu sẽ ở lại mà không lấy đồng nào?"
"Này! Anh quá đáng vừa phải thôi nha." Đây rõ ràng là muốn chơi không trả tiền còn gì? Sống trong căn biệt thự lớn như vậy mà đến cả tiền bao nuôi tình nhân cũng phải cò kè, chẳng đáng mặt đàn ông chút nào.
"Không ai ở trước mặt tôi được quyền lựa chọn như cậu đâu."
"Anh có cho tôi quyền lựa chọn hả? Tôi đồng ý cũng phải ở lại đây, không đồng ý cũng bị anh bắt ở lại đây." Mộ Bạch biết, dù cho bản thân có phản ứng dữ dội hơn nữa thì cũng không lay động được người đàn ông này.
"Lúc tôi về phải nghe được quyết định của cậu." Chẳng hề để tâm đến cảm nhận của Mộ Bạch, người đàn ông này nhìn đồng hồ trên tay xong liền rời khỏi phòng, hai người canh giữ bên ngoài cũng đi theo sau.
Mộ Bạch lặng lẽ đứng bên cạnh cửa sổ nhìn người đàn ông ngồi vào xe rời đi, thoáng chốc trong căn biệt thự rộng lớn này chỉ còn lại duy nhất một mình cậu.
Người đó không còn ở đây, Mộ Bạch lúc này mới có thể bình tâm trở lại.
Không biết anh ta bằng cách gì đã cứu được Mộ Bạch, nhưng trên cơ thể cậu chẳng hề có một chút vết tích do pháo nổ gây ra. Vậy mà khắp nơi toàn là dấu răng, cả nơi nhạy cảm kia nữa.
Mọi thứ đều nói lên rằng, Mộ Bạch đêm qua đã cùng ai đó làm chuyện ấy rất lâu.
Là cùng nhau làm chuyện đó, vậy nên anh ta mới đề nghị như vậy sao? Một quả pháo nổ không có lực sát thương mà chỉ kích thích sự ham muốn... Mấy người đó thật đáng sợ!
Mộ Bạch vội vàng đi tìm điện thoại để xem tin tức, cuộc biểu tình đó hỗn loạn như vậy chắc chắn đã có rất nhiều bài báo đăng lên mạng rồi.
Trong căn phòng này chỉ có một chiếc điện thoại duy nhất để trên mặt bàn cạnh giường, nhưng đó lại không phải của Mộ Bạch.
Điện thoại của ta ơi! Mi đã đi đâu rồi?
Vì không tìm được điện thoại nên Mộ Bạch đành phải ra ngoài, cậu đi đến mở cửa phòng liền phát hiện nó không bị khóa trái.
Hẳn là người đàn ông kia không hề sợ, rằng Mộ Bạch sẽ nhân cơ hội anh ta đi mà bỏ trốn?
Mộ Bạch chậm rãi bước đi trong căn nhà xa lạ này, sau một hồi, cuối cùng cũng tới được phòng khách.
Nơi này lộng lẫy quá, hơn hẳn với tưởng tượng của Mộ Bạch nãy giờ, đồ đạc trưng bày có lẽ toàn thứ cổ vật quý giá. Chỉ cần nhìn chiếc trần nhà cao ngất ngưởng kia đã có thể đoán được sự giàu có của chủ nhân nó. Nếu đồng ý với yêu cầu của người đàn ông kia thì Mộ Bạch sẽ sống ở nơi này ư?
Không đồng ý cũng sống ở đây luôn... Cái tên đáng ghét!
Mộ Bạch đi đến cửa lớn mà nhẹ nhàng mở nó ra, đứng canh bên ngoài lại là người đàn ông cậu gặp khi nãy. Giờ thì Môn Bạch cũng đã rõ cái lý do vì sao cửa phòng kia không cần thiết phải khóa lại rồi.
"Cho tôi hỏi... Hai anh có biết điện thoại của tôi ở đâu không?"
"Cậu thử tìm trong phòng xem"
Hai người mặc âu phục đen, đeo kính râm này vẫn giữ nguyên tư thế khi nói chuyện với Mộ Bạch.
"Trong đó có một cái... nhưng không phải của tôi." Thấy bọn họ vẫn duy trì dáng vẻ nghiêm chỉnh khiến Mộ Bạch cũng có chút hồi hộp, nhưng để lấy lại được điện thoại thì đành chịu.
"Nếu không có thì chúng tôi cũng không biết"
Mộ Bạch bất lực chỉ thở nhẹ một hơi, ánh mắt ngây ngô đã lộ ra sát khí dày đặc. Cậu nhếch mép mà tung ra toàn bộ sức mạnh, đánh cho hai tên vệ sĩ to con bất tỉnh ngã lăn ra đất.
Đây vốn là bí mật mà Mộ Bạch đã che dấu bao lâu nay, không ngờ hiện tại phải dùng đến nó. Cơ thể tuy có chút khó nói, nhưng để mà xử lý hai tên tôm tép này, thì vô cùng đơn giản.
Muốn nhốt tôi ở đây ư? Còn phải xem các người có bản lĩnh đó không nữa. Nếu người đàn ông kia còn ở đây, thì anh ta sẽ là người tôi đánh mạnh nhất.
Updated 20 Episodes
Comments
Jethro🕋
ủa rồi điều kiện là cái qq j vậy 🤨
# cầu tg trả lời #
2022-12-25
0
Vĩnh Kỷ Thế Vũ
há há há
2022-12-22
0
Mì cay thập cẩm
tym◉‿◉
2022-12-17
0