Giọt mồ hôi lăn tăn trên má, nóng hổi, vác trên vai bó lúa nặng trĩu, thơm tho, ngứa ngáy, ai nấy dẫu có mệt
nhoài cũng đang rất phấn khởi, vì một vụ lúa chiêm ngọt bùi, đẫy đà. Dành cả ngày trời giúp đỡ nhau, thật chẳng uổng phí công sức. Chị và Tý cũng trả công xong, thóc đã về đến nhà. Chị nấu chè đỗ đen, ngô nếp cho các cô các bác ngồi nghỉ mát dưới hiên nhà, các cô rôm rả như chợ Tết, ai ai cũng có chuyện muốn kể, quần áo ướt đẫm vị mặn của mồ hôi, ngăn sao được niềm hân hoan của các cô bác đây. Cô Trang thì thào:
-Úi giồi ôi! Các bà có thấy con Loan lần nào không? Từ hôm vào mùa chả thấy mặt nó đâu cả.
Bác Hiền nói rõ to:
-Còn ở đâu nữa?... Nghe bảo nó sốt từ mấy bận trước rồi, không rời giường được, khổ thân con bé hay ốm đau, đã bao giờ làm được việc gì nặng nhọc đâu.
Tiếng phe phẩy quạt nan của các cô, các bác đan với giọng cô Lai:
-Đâu như chị Thanh nhà mình nhỉ? Chả thấy ốm bao giờ, tính ra đỡ cần lo nhiều.
Các bà cười khanh khách với nhau như công nhận điều đấy đúng, Chị ngồi trong xó bếp để múc thêm chè, tiếng nói chuyện vẫn rõ mồn một. Cô Trang lại nối tiếp câu chuyện:
-Như cái Loan là sướng nhất cái huyện này đấy, mai mốt lấy chồng chắc chắn chồng nó chiều nó lắm! Còn Thanh á…haha chỉ có khổ nữa khổ mãi, cạp đất mà ăn.
Bác Hiền cũng gật đầu nguây nguẩy:
-Đúng rồi! Mấy thằng xóm mình thằng nào chả thích cái Loan, chắc nội trong năm nay nó chọn được thôi, đám nào nó ưng nhất thì cưới! Có gì đâu mà phải xoắn các chị nhỉ!
Các bà lại cười một trận nữa, chị lên bê thêm chè lên:
-Con mời các cô, các bác xơi chè ạ!
Các bà chỉ gật đầu, riêng cô Lai lại thích hay hỏi:
-À Thanh định khi nào lấy chồng đấy?
Thanh đương trả lời thì cô Trang chen ngay họng để đáp:
-Bà này điên rồi à! Cái Thanh làm gì lấy được chồng, làm gì có ai thích hở bà? Phải không Thanh?
Quý từ trong bếp mang thêm hai cái hũ để đừng chè, Chị nhìn chung quanh dò la một lượt:
-Dạ các bác, các cô muốn biết thì cũng dễ thôi, mỗi người cho con xin ba văn là đủ, bởi hễ nói ra thì tổn hại cho danh dự, cho cuộc sống cuả con, cũng như không ít người. Nó cũng có giá trị riêng của nó. Và đấy cũng là đáng cho một tin tức lâu dài.
Bác Hiền vừa lườm vừa đanh giọng:
-Thanh chỉ khéo đùa nhỉ? Thanh có lấy chồng hay không thì làm sao nào? Ảnh hưởng gì đến bọn chúng mình? Làm gì quan trọng nào?
Các cô, bác cũng gật đầu tán đồng với bác Hiền: “Đúng đấy! Làm gì mà quan trọng!”
Chị lúc này cũng vừa cười vừa dọn bát:
-Vâng! Thế thì “ chúng mình” đừng đào sâu nữa, nếu không…
Nghe có tiếng mẹ chị gọi:
-Thanh vào phụ mẹ một tay!
Chị thưa đủ to để mẹ Chị nghe thấy:
- Vâng con vào ngay!
Trước khi vào nhà chị không quên mời:
-Vậy các cô, bác ăn ngon miệng nhé! Con xin không tiếp nữa ạ!
Đợi chị khuất bóng, cô Trang lại chửi đổng:
-Bố cái con dở hơi! Dã ai làm gì nó đâu mà nó phải làm mất cái không khí vui tươi của chúng mình!
Quý đứng đấy nghe không xót chữ nào, đưa hũ chè cho cô Trang, bác Hiền:
-Con gửi chè cô, bác xin đây, cô bác dùng xong cho con xin lại cái hũ, chứ mấy bận nọ con toàn phải tự sang xin lại, như thế con cũng ngại và cô, bác cũng ngại.
Bác Hiền đặt hũ trè xuống chõng tre, cô Trang thấy vậy cũng làm theo, bác Hiền mắt láo liên nhìn hũ trè rồi lại
nhì Quý:
-Thôi, chẳng dám! Mai nó lại sang tận nhà đòi tiền tôi thì có chết tôi không chứ hở?
Quý thấy vậy cười trừ, cầm lại hai hũ trè:
-Vâng thế thì cho con xin lại! Nhưng mà bác cũng lo xa quá, chị làm sao dám sang nhà bác nữa cơ chứ! Tiện đây con nhờ bác bảo anh Khoan đừng hễ chiều chiều lại tìm chị con nữa, Chị con bận lắm, chả có mấy thời gian rảnh để tiếp anh mãi thế!
Bác Hiền lúc này mặt đỏ tía tai, giục chồng bác vẫn im lặng từ rày tới giờ ra về:
-Ối giời ơi! Các bà xem chị em nó có kém cạnh nhau cái gì không? Kẻ tám lạng người nửa cân cả, giờ lại lôi cả cậu con trai quý giá của tôi vào đây này! Thôi tôi xin phép về trước không thì tôi ngất ở đây ngay chứ chả đùa!
Bác lôi xềnh xệch ông chồng của bác ra khỏi đất nhà chị, các bà thì thầm nhau”thằng Khoan thích cái Thanh kìa”,
“ về thôi không khéo tí lại to chuyện, bà này độc mồm lắm chứ chả chơi!”. Quý
to giọng:
-Cháu chào bác, bác về cần thận nhé!
Các cô, bác tản dần ra, vẫn có cô niềm nở chào Qúy:
-Cô về nhé! Cháu lanh miệng đấy!
Qúy lúc nào cũng lễ phép:
-Vâng! Con chào cô, chào các bác ạ!
Trên đường trở về căn nhà ấm cúng nọ, bác Hiền có hỏi chồng bà:
-Sao ông không nói được câu nào thế hả?
Bác Danh nhìn bầu trời sắp khuất bóng:
-Chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe. Bà làm người ta khó xử, chẳng nhẽ tôi lại vào cổ bà, dồn người ta vào chân tường à?
Bác hiền tròng trọc nhìn bác Danh:
-Cái đấy thì có gì khó xử nào? Là con nhỏ đấy không biết điều, có gì tại tôi à?!
Bác Danh thở dài nhưng cũng chẳng nặng lời:
-Thôi thì chuyện cũng qua rồi, bà chấp nhặt gì với bọn trẻ. Từ nay cũng bớt lại đi, con bé có điểm tốt rành rành ra đấy thì thằng Khoan mới để ý chứ?
Nghe thấy nhắc đến con trai mình, bác Hiền xửng cào cào lên:
-Ông nhắc đến con nữa làm gì?! Có bao nhiêu cô không nhìn, lại đi nhìn cái ngữ ấy. Bảo sao cái Loan cứ kề cà chưa chịu lấy, là do cái ngữ ấy phá đám cả.
Ông hừ một cái:
-Thôi bà bị con bé đó dắt mũi mãi vẫn chưa chừa à? Bà nhìn kĩ xem dâu hảo bà chọn có cái gì quý hóa nào? Hay bà sợ không quản được đứa giỏi giang, tháo vát như Thanh? Sợ là lấy về rồi con bé leo lên đầu bà ngồi, nên bà mới hay chạnh chọe.
Lần này là tức đến nghẹn lời:
-Ông… Làm sao mà tôi phải thèm vào cái loại đấy!
Chỉ thấy bác Danh phóng nhanh đi trước:
-Người ta mới không thèm vào cái loại nhà mình đấy!
Thấy chồng mình nghiêm túc như vậy, bác Hiền không dám đôi co nhiều nữa, chỉ chạy theo sau bác Danh. Đôi bóng lúc song song, lúc thấp cao, lúc đan xen, cứ thế nhanh dần cho đến khi dừng lại trong căn nhà nhỏ của họ. Khoan thấy cha mẹ về liền rót chén trà, cho ba mẹ đỡ khát. Cậu chàng là một người con rất được, hiếu thảo, chịu khó, cò đang đương lúc dùi mài chữ nghĩa chuẩn bị cho kì thi hương, là một người nuôi chí lớn. Mẹ cậu không khỏi thấy tự hào, thường hay khoe khoang cậu trước bà con chòm xóm. Trông không khí giữa cha mẹ có hơi bất thường, cậu chàng liền thưa:
-Dạ thưa! Con có gì không phải phép xin thầy,u đừng giận quá, kẻo ảnh hưởng sức khỏe. Con đã đun nước nóng, thầy,u tắm xong thì con mời thầy, u lên nhà xơi cơm ạ.
Bác Hiền tỏ vẻ giận dỗi:
-Anh thì thương gì tôi đâu! Anh chỉ thích làm xấu mặt tôi, xấu mặt cái nhà này!
Cậu chàng có vẻ ngơ ngác:
-Dạ xin u nói thêm!
Mặt bác Danh có vẻ đanh lại thêm, lần này bác Hiền không làm tới nữa, đổi giọng ngay tức thì:
-Nào có việc gì đâu, anh thích ai thì cứ đường đường chính cho u, không cần lén la lén lút làm gì. Phải không ông? Phải không thầy nó?
Cha cậu Khoan mặt dịu hẳn đi, còn cậu chàng thì lại mừng rỡ đáp:
-Dạ, thế thì tốt quá rồi!
Bữa cơm hôm đấy có người vui mừng, có người tiếc nuối, có cả người nhìn thấu hồng trần. Thế nào cũng được, nhưng khi đã nên vợ nên chồng- một người cương thì một người nhu, đổi lại cho nhau, phải chỉnh lại cho nhau những điều chưa đúng đắn, phải lẽ. Hai người phải chân thành, tôn trọng, nhẫn nãi, nhường nhìn lẫn nhau thì mối quan hệ mới vững bền, dài lâu.
Updated 22 Episodes
Comments
Vân Chibi
sướng
2022-12-23
2
Vân Chibi
chè
2022-12-23
2
Vân Chibi
chè đỗ đen
2022-12-23
1