Bình
Từ bao giờ mà “Người đàn bà hà tiện của huyện Lâm Triều” lại ngồi trên chiếc trường kỉ khảm ốc xà cừ, búi tóc con ốc đính ngọc trai, hai bàn tay nặng trĩu vòng vàng, đôi khuyên ngọc xanh lấp lánh trên tai, bà giờ đã nom như một vị phu nhân quyền quý, chẳng mảy may dính dáng đến cái vẻ bần hàn trước kia. Tà áo của bà cũng mượt mà bằng chất lụa tơ tằm, nhưng đôi tay lại in hằn dấu vết trai sạn, khắc khổ. Chị và Tý đang đợi bà giao việc, bữa nay là ngày đẹp nên nhà bà sắm sửa đồ đạc mới, chồng bà- một vị Lệnh Uý yêu dân như con đã thuê Tý và nhờ nó tìm thêm vài ba người nữa giúp ông tân trang lại nhà cửa, ông hứa rằng sẽ trả cho nó tiền thưởng xứng đáng. Thật may mắn là chị cũng là một trong số vài người ít ỏi ấy. Bà lớn hất cằm về phía Chị:
-Cái Thanh làm sao thế? Nhìn mày có chút sức sống nào không? Mày mà ốm ra đấy thì bà lại mang tiếng, có đảm bảo không thì bà mới dám nhờ?
Trông mặt mày Chị trắng toát nhợt nhạt, đôi mắt thâm quầng như nhiều đêm không ngủ, nhưng dường như nó không ảnh hưởng gì đến Chị, Chị rõng rạc đáp lại bà:
-Dạ thưa bà! Con làm được ạ!
Bà nghe thì lấy tay che miệng cười:
-Thế mà ông bảo thích cái mặt mày hồng hào cơ đấy, haha, ông nhầm to quá rồi!... Thằng Tý làm chứng cho bà , cái Thanh có cơ sự gì thì đừng đổ vạ bà đấy nhé!
Tý đáp nhanh không cần suy nghĩ:
-Dạ thưa bà, con rõ ạ!
Bà gọi với hướng chỗ chị đang cắm hoa ngoài sân nhà:
-Kiêm ơi vào têm cho bà miếng trầu!
Thấy có tiếng chị gái vọng lại:
-Vâng! Con lên ngay bà ạ!
Thì Bà quay sang nhìn Tý và Thanh xua tay:
-Thôi, chúng bây ra xếp mấy chậu hoa rồi bê cái tủ kia vào phòng của bà, mấy đồ lặt vặt khác thì chúng mày giao cho hai thằng ngoài cửa kia đi.
Tý nhận việc:
-Thưa bà thế chúng con đi ngay ạ!
Bà lớn gật đầu thì Chị và Tý cũng nhanh nhảu ra sân phân việc cho Trương, Phong. Phong thay giường, bàn ở phòng bà hai, Trương đặt mấy cái bình gốm ở chỗ đã được đánh dấu, chị cắm hoa vào bình để Tý đem đặt trên gian chính, gian phụ và các phòng khác. Sau khi xử lý xong số hoa thì chị bảo cả 4 đứa hộ nhau khiêng cái tủ cồng kềnh của bà lớn, bởi nó quá sức so với hai người. Bốn đứa hô hào nhau “2,3”, khí thế cũng chẳng kém ai, loáng cái là là tủ đã nằm gọn trong phòng.Quay lại sân chuyển đồ thì gặp được Lệnh Uý mới xong công vụ về, cả bọn niềm nở chào:
-Chúng con chào ông!
Lệnh Uý cũng trông khác hẳn, không dùng chiếc áo xỉn màu ngày nào nữa, đôi hài cũng chỉ mới dính vài hạt bụi, có vẻ cũng bớt đi phần nào vẻ ân cần:
-Ừ,Tý xong việc thì báo ông, ông lấy tiền cho bây… Mà cái Thanh nhìn mày hôm nay chán(gớm) thế!
Tý đáp lại ông:
-Vâng, đương nhiên chứ ạ!
Thanh cũng nhỏ giọng:
-Dạ thưa, mấy bữa nay con ốm, nhưng chốc nữa là khỏi ngay ấy mà!
Ông chằm chạp nhìn Thanh vẻ không tin tưởng:
-Ông không ngờ mày lại dễ ốm thế đâu Thanh ạ! Thôi chúng bây cứ tiếp tục đi!
Ông đưa túi thuốc cho anh Cấn rồi dặn:
-Thuốc bổ đấy mày mang hầm gà cho ông, bà bảo dạo hay đau đầu , cho phân nửa thôi còn để bữa sau.
Anh Cấn ngó cái túi thuốc một lát, nhìn ông hỏi:
-Dạ vâng! Nhưng sao dạo này ông hay ra tiệm thuốc thế, ông không dẫn con theo cho đỡ đần ạ!
Mặt ổng đanh lại, giật lấy tay anh Cấn, liếc bọn Tý rồi lên giọng:
-Cái thằng này, ông đã bảo bao nhiêu lần rồi! Ông đi
đâu thì báo cáo với mày làm gì, ông mua thuốc bổ cho cái nhà này khỏe chứ không
để ốm yếu bệnh tật mà đi à!
Anh Cấn luống
cuống gật đầu:
-Vâng ông nói trí phải! Để con xuống bếp ngay ạ!
Ho hai tiếng rồi lại liếc bọn Tý, ông quay người tiếp bước vào nhà, anh Cấn cũng không dông dài nữa, cắm mặt cắm mũi chạy vào bếp. Bọn Tý lại tiếp tục công việc, vì còn kha khá đồ phải xê dịch, nên không ai muốn xao nhãng nữa.
Mới sáu tháng trước khi chị ghé qua, khuôn viên rộng rãi chỉ trồng tạm vài khóm thủy tiên, mào gà , râm bụt… cái ghế chị từng ngồi long cả đinh, nghiêng ngả như thể muốn làm chị bổ nhào ra đất, còn bà cả thường hay cấy thuê,chạy các việc lặt vặt như tụi Tý bây giờ mà với cường độ cao hơn, thường xuyên hơn. Bà vẫn luôn siết chặt chi tiêu trong nhà,thắt lưng buộc bụng, đến việc mướn chị dạy cho con gái mà còn chửi đổng xối xả mất ba ngày, dẫu hà tiện như vậy, chung quy vẫn không đủ miếng ăn, miếng mặc . Đời người không ai lấy hết của ai thứ gì, may ra gia đình đầm ấm, đùm bọc lẫn nhau. Con gái nhà này chỉ mới 7 tuổi, lễ phép, hiểu chuyện. Chị đã rất quý nó từ lần đầu gặp mặt, lần đầu cầm tay nó viết chữ giống việc được thấy mình trong gương thủa còn non dại. Tiếc là Chị chỉ được nhìn thấy một lần và chưa thể thấy được lần hai. Đến nay, đã sáu tháng kể từ khi đó, nơi đây như được khoác lên một chiếc áo mới, gột rửa nét bình phàm trước kia. Sự bình phàm được thay bằng sự sang giàu, những chậu Lan: nào là Lan bò cạp tía, Phi Điệp, Trầm Vàng,… những cây nhìn ngạo nghễ, oai hùng, phát ra sức hấp dẫn của đồng tiền: Mai Chiếu Thủy, Trực Quân Tử, Sanh,… Thật là vạn vật xoay chuyển, thời thế đổi thay, chỉ một cái chớp mắt cảnh vật tưởng chừng như đứng yên lại xoay chuyển khôn lường.
Dẫu đổi thay thế nào, người ta cũng chỉ lo được phần của người ta, đơn cử như thằng Tý, nó còn mừng xiết bao khi nhà Lệnh Uý này cơ ngơi lên, vì nó được mướn, thuê làm việc nọ, viêc kia, lại có đồng tiền
để dành cưới vợ. Làm sao nó suy xét đến cơ sự, nguyên do tại sao nhà ấy lại đột ngột giàu lên cho được. Cũng như việc khiêng vác, bưng bê của cả bọn đang làm đây, chỉ cố hết sức làm tốt việc mình thôi, hơi đâu mà tọc mạch như anh Cấn.
Do đầu giờ Mùi cả hội đã khởi hành nên xử lí công việc khá nhanh, đến giờ Thân thì hoàn tất. Tý nghĩ là hỏi bà hay ông cũng như một, càng sớm lúc nào hay lúc đấy, để nó còn về sớm thổi cơm, mua bánh sừng bò cho
em nó, nó đi qua gian chính thấy bà bèn nói:
-Thưa bà, thế cho con hỏi còn tiền công của chúng con, bà cho con xin ạ!
Bà chưa vội đáp, cười nhẹ một cái:
-Mày đi mà hỏi ông, từ gian này qua qua hai cái phòng nữa thì ông đang ở đấy.
Bà chỉ qua hướng tay phải, thằng Tý cũng gật gù chạy đi luôn.
Trong lúc Tý loay hoay với tiền nong, thì Chị đi dạo quanh một vòng, ở tít sau các dãy nhà có một cái kho chứa khóa chốt cẩn thận, nền đất được quét sạch sẽ, cánh cửa cũng sạch bụi, dường như người ta vẫn thường xuyên lui tới. Chị đang bận suy nghĩ thì nghe có tiếng Phong gọi:
-Chị Thanh ơi về thôi! Ở lâu chốc nữa ông lại chửi, em còn phải về chăn lợn!
Chị vội vàng quay lại, hỏi Phong:
-Thằng Tý lại làm ông phật ý à?
Phong gật đầu than thở:
-Trời ơi, còn hơn thế! Ông đang dỗ bà hai thì nó đùng đùng xông vào, để bà hai lại càng giận ghê hơn! May ra nó vẫn còn khôn, biết nói là “ lúc nãy ông bảo con xong việc thì lên thưa với ông, con không biết mong ông bỏ quá cho”. Ông cũng kiềm lại để lấy tiền cho nó, rồi bảo cút ngay cho khuất mắt ông. Chị nói có khổ không?
Chị cười xòa bảo Phong:
-Nó như thế mà sắp cưới vợ rồi! Chú cũng phấn đấu đi, nó thẳng tính lại có lợi phần nào đấy!
Phong cũng cười nhưng có chút rụt rè, ấp úng:
-Đâu chỉ có mỗi nó, em cũng thế mà!
Chị nhìn phong rồi mừng rỡ:
-Ôi thế thì tốt quá! Chúc mừng chú nhé! Phải phấn đấu hơn nhiều đấy!
Lần này Phong rõng rạc hẳn, đôi mắt cũng óng ánh vẻ mong trờ, quyết tâm:
-Vâng! Cái này thì chị không cần phải nói, em sẽ cố gắng ạ!
Hai người chuyện trò đến cổng nhà Lệnh Uý, chỉ thấy mặt Tý tối hẳn đi, hai lông mày cứ nhíu chặt lại với nhau, tay cầm tiền mà mặt không tươi tỉnh được. Trương đã chán nản lắc đầu nhìn chị, chị liền an ủi nó:
-Thôi đi, về chị may cho mày bộ hỷ, như thế bõ tức chưa?
Thằng Tý có vẻ nguôi ngoai:
-Phải may cho Liên bộ đẹp nhất đấy bà chị!
Chị gật đầu,Tý lấy 50 văn cho chị để chị chia, nó được phần nhiều nhất: 14 văn vì là người kiếm được việc, còn lại là bằng nhau:12 văn:
-Có ai thắc mắc không?
Cả ba đứa đều lắc đầu, mọi người bắt đầu tản ra để về nhà.
Trên bầu trời, những gợn mây lăn tăn luyến tiếc không muốn rời đi, thành thử chị cũng thư thả được chút đỉnh, chị rủ Tý ghé qua tiệm sách, bởi để tìm được một cuốn sách hay không bao giờ được qua loa, nên chị đã định hình sẵn là phải mua quyển nào từ tối qua, sự háo hức của chị cũng được đền đáp,trên tay chị đã có sách rồi. Chị là khách quen ở đây, bữa qua chị có nhắn là chiều sẽ qua, ông chủ đã chuẩn bị sẵn mực, nghiên mực, bút mà chị hay viết:
-Đây! Vẫn như cũ nhé!
Chị lấy 15 văn ra trả cho ông, và cười vui vẻ đáp:
-Vâng! Cho cháu gửi tiền ạ!
Sau khi chị viết xong, kịp chào ông chủ rồi vội vàng rời đi. Thằng Tý còn gấp đi mua bánh sừng bò, không thì chả có cái gì sất. Nó kéo chị nhanh quá, thành ra chả thấy rõ ai với ai, đường nào với đường nào, bỗng “bộp”, chị ngã lăn ra đất, người tông phải chị cũng ngã theo. Chị chỉ thấy một nam nhân bảnh bao, áo quần nhẵn bóng, loại vải mượt nhất mà chị từng thấy, mặt cũng tuấn tú khôi ngô, chị đứng dậy liền xin lỗi:
-Cho tôi xin lỗi! Có thất thoát chỗ nào tôi xin bù lại!
Cậu chàng chưa ngay trả lời, nhặt quyển sách rơi xuống đất trước rồi chỉnh lại mũ, một người nam nhân khác phủi xiêm y cho cậu ta. Cậu ta vẫn đang phủi bìa sách thì người nam đi bên cạnh nói:
-Biết điều đấy, biết cậu nhà này là…
Cậu nam nhân che miệng cậu đi bên cạnh, thay lời nói tiếp:
-Cô đây không có bề gì là phúc phận của tôi! Mong cô bỏ quá cho!
Chị nhặt sách lên và tiếp lời:
-Vậy hân hạnh! Cho tôi xin phép đi trước.
Cậu ta nhã nhặn đáp:
-Vâng! Tạm biệt cô!
Thằng Tý ban nãy mặc kệ chị ngã mà đi mua bánh, bấy giớ mới thấy ló mặt quay lại tìm.Thấy váy chị nhăn bẩn, nó gặng hỏi thêm, sau khi rõ sự tình liền đưa cho chị vài cái bánh sừng bỏ, coi bộ áy náy.Kết thúc một ngày dài, chị và nó cùng tiến bước theo con đường làng quanh co dẫn lỗi về nhà.
Updated 22 Episodes
Comments
Mị Tiểu Hồ Yên
hay ạ
2022-12-21
1