Chương 2: Bị đuổi ra khỏi 'nhà'

Từ khi mẹ con bà ta chuyển vào sống trong căn nhà này, tôi không còn hay nói cười mà thay vào đó là đa phần đều tự nhốt mình trong phòng. Chỉ có bà vú bên cạnh chăm sóc tôi từ nhỏ cũng là giúp việc trong nhà luôn an ủi, nói chuyện với tôi. Mỗi tối khi tôi không ngủ được bà luôn vỗ về, kể những câu chuyện vui khiên tâm trạng tôi dịu bớt phần nào, rồi tôi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ. Có những đêm tôi chợt thức giấc như một thói quen tôi đều muốn tìm đến bà ấy, từ khi mẹ ra đi thì có lẽ người duy nhất quan tâm, mang lại hơi ấm mà tôi luôn muốn dựa vào.

Những ngày tháng sau đó thì, mẹ con bà ta sống trong nhà những lúc có bố thì luôn ân cần, coi tôi là con ruột mà chăm sóc. Còn những lúc bố đi công tác bà ta lại lộ ra khuôn mặt thật dữ tợn sau lớp mặt nạ giả trân mà không ngại buông những lời cay nghiệt đối với một đứa trẻ. Bà ta nói tại mẹ tôi đã chia cắt tình yêu của bố và bà ta, còn nói tôi là thứ nghiệt chủng không đáng được sinh ra ở trên đời. Nhiều lần tôi định nói với bố nhưng nghĩ lại bố cũng sẽ không tin mình đâu.

Rồi ngày hôm đó cũng đã đến, tôi được đưa về quê cùng sinh sống với bà vú, đúng như các bạn đã nghĩ đấy tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi. Ngày hôm đó, bà vú lại phải đi chợ nhưng hôm này vú đi lâu hơn bình thường. Lúc đó tôi đã rất sợ, không muốn rời xa bà vú lúc nào cả, vì không chỉ bà mẹ kế luôn sỉ nhục, mắng nhiếc tôi mà ngay cả con gái của bà ta cũng rất ghét tôi. Không những dành đồ với tôi còn nhiều lần đánh tôi. Có khi bố thấy tôi bị thương cũng chỉ hỏi qua loa và bà ta lại nói với bố tôi rằng trẻ con chạy nhảy ít nhiều cũng sẽ bị thương là chuyện bình thường. Nghe lời trấn an của bà ta thì bố tôi cũng bỏ qua và không còn quan tâm đến tôi nữa. Mà tôi từ ngày đó cũng không còn muốn nói chuyện với bố nữa. Nhiều khi vì bực tức mà tôi có ngỗ ngược với bà ta, bố lại bắt tôi xin lỗi mặc dù tôi không thấy mình sai ở đâu.

Con bà ta thì được nước làm tới, bắt nạt tôi đã quá quen tay. Chính vào ngày hôm đó, vú đi chợ rất lâu mà chưa thấy về. Chị cùng cha khác mẹ kia chạy vào phòng tôi làm loạn hết cả lên, còn ném khung ảnh của tôi và mẹ vỡ tan tành. Khi thấy cảnh đó, tôi như phát điên chạy lại cấu xé chị ta. Chúng tôi xảy ra xô xát, khi thấy tôi dám phản kháng thì chị ta cũng đánh lại mà phòng tôi lại ở trên tầng hai đối diện với cửa phòng chính là cầu thang để xuống lầu. Tôi muốn kéo chị ta ra khỏi phòng của tôi nhưng lúc đó chúng tôi còn đang giật tóc của nhau không để ý nên chị ta trượt chân ngã xuống cầu thang. Chị ta lăn xuống mấy bậc cầu thang, còn tôi vẫn đang đứng ngơ ngác cho đến khi chị ta hét lên vì đau đớn tôi mới hoàn hồn lại. Ngay lúc đó bà mẹ kế cũng nghe thấy tiếng hét thất thanh đó vội chạy lên thấy con bà ta bị ngã và đưa chị ta vào bệnh viện cấp cứu. Trước khi đó bà ta trông thấy tôi đứng trên cầu thang và nhìn tôi với khuôn mặt dữ tợn.

Khi đó, tôi còn quá nhỏ chỉ biết đứng đó run lẩy bẩy, tình cảnh lúc đó khiến tôi không thể nhúc nhích và đứng đơ một chỗ ở đó không kịp có phải ứng gì. Vừa lúc bà vú cũng đã về và mọi người đưa chị ta vào bệnh viện điều trị vì có thể bị thương. Trong bệnh viên bà ta gọi cho bố tôi khóc lóc ầm ĩ, bảo do tôi đánh chị ta nên mới xảy ra cớ sự như thế này. Bố tôi nghe tin thì bỏ luôn cả công việc mà chạy tới bên cạnh bà ta và đứa con mà được coi như là chị gái của tôi kia. Mặc dù tôi cũng có mặt ở đó, nhưng bố lại xem tôi như vô hình mà lướt qua đến bên bà ta mà an ủi. Cũng không thèm quan tâm tôi có bị thương ở đâu hay không, chỉ có vú biết tôi cũng bị thương, bầm tím xây xước mà lấy cồn với bông để khử trùng và băng bó cho tôi. Cồn rửa qua vết thương lúc đó rất rát và đau chứ những cũng không đau bằng khi thấy cảnh người bố yêu thương mình lại chẳng hề ngó ngàng đến tôi mà lại quan tấm đến người đàn bà tôi ghét đó, từ giây phút đấy lòng tôi bắt đầu nguội lạnh.

Sau một tuần...Chị ta được xuất viện về nhà. Bác sĩ chẩn đoán chị ta bị gãy xương chân và ảnh hưởng tới tâm lí. Chân của chị ta được nẹp và băng bó tạm thời sẽ không di chuyển được, phải nằm yên trên giường. Nhân cơ hội đó bà ta nói với bố tôi để ổn định tâm lí cho con bà ta nên để tôi về quê sống, hàng tháng sẽ chu cấp tiền cho tôi, bà ta lại muốn đuổi tôi đi ra khỏi căn nhà mà vốn dĩ tôi phải được sống ở đây. Tôi chỉ là vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa bố và bà ta nên mới biết được thôi, lúc đầu bố có vẻ hơi do dự vì thấy tôi cũng còn bé nhưng khi nghe dì ghẻ dụ dỗ và thuyết phục nói để bà vú chăm sóc cho tôi thì bố cũng đã đồng ý với yêu cầu của bà ta.

Và sau đó tôi đã được đưa về nông thôn để sinh sống, lúc đầu chưa thích nghi nhưng sau tôi cũng dần quen với cuộc sống nơi đây. Với lại còn có bà vú hết mực yêu thương tôi và cuộc sống ở đây cũng vô cũng thoải mái, tự do...nên tôi cũng rất thích nơi này và xem đây như là ngôi nhà chân chính của tôi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play