Cuộc sống rời xa thành phố mang đầy kí ức đau thương kia và rời xa những người mà tôi chẳng bao giờ muốn gặp lại. Ở đây thật thoải mái biết bao. Tôi và bà vú sống trong một căn nhà nhỏ nhắn, xinh xắn. Tuy không rộng bằng nhà tôi trước kia, nhưng nó sạch sẽ, gọn gàng.
Nhờ sự chăm sóc, quan tâm của bà mà tâm trạng tôi dần trở nên bình thường trở lại và thích nghi với cuộc sống hiện tại. Hàng ngày, chúng tôi cùng làm những công việc thường ngày tuy có chút mệt nhưng tinh thần luôn vui vẻ, sảng khoái. Buổi sáng bà đi gánh nước đầy chum còn tôi thì nấu bữa sáng. Đừng thấy hiện giờ tôi nấu ăn ngon, nhưng khi mới bắt đầu học tôi cũng nhiều lần làm cháy, khét hết lên. Nhưng bà vẫn không nỡ mắng mà chỉ dạy tôi tận tình khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp, yêu thương của người thân. Khi tôi nấu xong cũng là lúc bà gánh nước trở về.
"Tiểu Thanh, bà về rồi đây"
Nghe tiếng gọi của bà tôi từ trong căn nhà đi ra
"Bà có mệt lắm không? Vào ăn cơm thôi cháu đã nấu xong rồi"
"Bà không sao đâu.. khụ..khụ, vất vả cho cháu rồi"
"Cháu có gì mà vất vả cơ chứ, người vất vả là bà mới đúng, bà rửa tay rồi vào ăn luôn cho nóng"
Nhưng món tôi nấu không phải cao lương mỹ vị gì cả, chỉ là những món cơm canh đạm bạc nhưng quan trọng chúng tôi sống vui vẻ bên nhau không như những người kia. Những năm tháng đó chúng tôi sống nương tựa vào nhau, đứa trẻ ngày nào như tôi cũng đã lớn lên thành vị thiếu nữ 16 tuổi rồi. Bà vú là người sống tiết kiệm nhưng những dịp lễ tết hay sinh nhật bà đều chi tiền rất hào phóng. Sắp đến mùa đông rồi, thấy quần áo tôi đã chật bà liền dẫn tôi đi mua những bộ quần áo ấm để tránh bị rét còn bà thì mặc những bộ dỗ cũ có khi bị rách bà sẽ lấy kim khâu lại và dùng tiếp. Bà thường nói tôi chính là công chúa nhỏ của bà mà công chúa thì phải mặc những bộ đồ đẹp, bà thì mặc đồ sao cũng được miễn là không bị lạnh đẹp xấu có quan trọng gì đâu. Những dịp đến sinh nhật của tôi, bà luôn nấu một bàn thức ăn toàn món tôi thích mà những món này thường ngày bà không dám ăn vì nó đắt, bà còn mua một cái bánh gato nhỏ xinh cho tôi, thắp nến và nói tôi ước nguyện. Tôi luôn ước bà sẽ mãi sống bên cạnh tôi không rời bỏ tôi như mẹ, bà chính là người thân duy nhất của tôi trên cõi đời này của tôi. Nhớ lại thì cũng đến sinh nhật năm 16 tuổi của tôi rồi, tôi sinh vào tháng 11 khi đang giữa mùa đông. Và bây giờ là cuối thu rồi, thời tiết bắt đầu se se lạnh với những cơn gió đầu mùa, những chiếc lá chuyển màu và có dấu hiệu sắp rụng xuống. Những chú chim trên bầu trời cũng đã cảm nhận được sự chuyển giao mùa nên chúng tụ tập và bay đi kiếm chỗ trú ẩn qua mùa đông rét buốt này. Vào cuối thu, những năm qua tôi và bà đều sẽ lên núi cách không xa đó để kiếm củi dự trữ sưởi ấm vào mùa đông. Nhưng năm nay tôi lain thấy sức khỏe của bà yếu đi rất nhiều so với trước. Những ngày gần đây bà còn bị nhiễm phong hàn, cứ ho suốt tôi bảo muốn bà đến bệnh viện để kiểm tra mà bà không chịu. Bà bảo bệnh của bà, bà biết mà đi hiệu thuốc mua mấy liều về uống vào sẽ đỡ ngay ấy mà. Bà cứ cố chấp như thế biết không thể khuyên thêm được gì nữa nên tôi đành phải nghe theo bà, vì bà ốm nên tôi nói bà ở nhà nghỉ ngơi đi cháu cũng lớn rồi nên sẽ tự đi kiếm củi được. Trước khi đi tôi đã nấu sẵn cháo và mua thuốc để đầu ngăn tủ cho bà.
"Bà ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, uống thuốc cho mau khỏe lại"
"Tiểu Thanh không cần lo cho bà đâu, đi đường cẩn thận"
Vì nhà cũng cách chỗ lấy củi một đoạn đường nên thường sẽ mất tầm 2-3 ngày mới về được. Tôi đã đem theo ít lương khô và nước trên dọc đường để ăn những lúc đói. Tôi men theo con đường cũ đi vào rừng núi, không khí bắt đầu ẩm ướt dần, những cơn gió thổi rít khiến cho mọi thứ đều trở nên đáng sợ thật không may khi tôi đang đi trên đường vào khu rừng thì gặp một cơn bão tuyết khủng khiếp, khi đó cảm giác lạnh thấu xương đang dần thấm sâu vào cơ thể tôi, một lúc sau nó làm tôi lạnh đến không còn cảm giác gì. Tôi đành phải tìm một hang động nào đó để vào nhóm lửa sửi ấm qua đêm nay vì trời cũng bắt đầu sập tối.
Đang đi trên đường thì dưới chân tôi dẫm phải cái gì đó như khúc gỗ, nhìn xuống thì thấy chân đang dẫm phải cánh tay một người bê bết máu đầy người, lúc đó do tuyết quá lớn với bị thương máu dính tùm lum nên không nhìn rõ mặt người đó như thế nào chỉ cúi xuống kiểm tra thì thấy vẫn còn thở. Tôi liền kéo người đó vào một hang động gần đó tuy nhỏ với các tán lá xum xuê che lại. Nhưng có lẽ với niềm hi vọng sự sống mãnh liết xuất phát từ sâu trong tâm hồn mà tôi đã tìm thấy hang động đó. Vì cơ thể nhỏ bé không thể cõng được người đó nên tôi đành kéo lê người bị thương toàn thân vào hang động đó...
Updated 19 Episodes
Comments