Tám năm trước, khi Thụy Vũ còn là học sinh trung học thì gia đình Hạ Tuấn đột ngột chuyển tới sống bên cạnh nhà cậu. Ngày đầu tiên chuyển đến, gia đình Hạ Tuấn đã nhiệt tình mang bánh và trái cây sang nhà cậu nói là muốn chào hàng xóm mới.
Bình thường bố luôn rất bận ở công ty. Buổi sáng đi thì đến tối mịt mới về. Ngày thường cũng như ngày nghỉ, ông đều rất ít khi ở nhà. Ông cũng rất hạn chế giao thiệp với bên ngoài. Cho nên khi gia đình Hạ Tuấn đến chào, người giúp việc đã ngay lập tức từ chối.
Phòng của Thụy Vũ ở tầng hai. Khi đó cậu đang ở nhà nên cũng biết việc có một gia đình mới chuyển đến cạnh nhà mình, cũng biết bên đó có một cậu con trai trạc tuổi cậu. Bố không cho phép cậu tuỳ tiện giao lưu với bất kì ai. Đi học xong thì phải về nhà nên Thụy Vũ gần như chẳng có một người bạn thân nào. Hàng xóm xung quanh thấy bố cậu ghét người lạ cũng ngại qua lại với nhà cậu. Nhìn thấy có một người con trai trạc tuổi mình Thụy Vũ cảm thấy rất vui. Lúc thấy nhà bên đó ôm quà sang nhà mình, cậu đã ngay lập tức chạy xuống cổng nhà ngăn người giúp việc lại.
Trong nhà còn có một vị quản gia đứng tuổi. Ông ta do dự không dám mở cổng vì sợ ông chủ mắng nhưng Thụy Vũ cam kết sẽ chỉ đưa họ vào trong sân chứ không vào nhà, ông ta mới đồng ý.
Thụy Vũ đúng là chỉ mời họ vào trong sân. Sân nhà của Thụy Vũ rất rộng, chỉ tính riêng mặt trước nhà đã rộng bằng một sân bóng chuyền. Hai bên đều trồng rất nhiều cây cảnh, có xích đu, có bộ bàn ghế bằng đá xanh rất đẹp. Nhà của Hạ Tuấn nhỏ hơn nhà của Thụy Vũ rất nhiều, cũng không giàu bằng nhà cậu. Lúc nhìn thấy căn biệt thự rộng lớn kia, cả ba người nhà Hạ Tuấn đã vô cùng choáng ngợp.
“Chú tên Hạ Dương, còn vợ tên là Hoà. Đây là Hạ Tuấn, con trai chú. Năm nay vừa tròn mười bảy.”
“Cháu tên Thụy Vũ, mười sáu tuổi. Xin chào.”
Thụy Vũ chìa tay ra chào rất thân thiện nhưng Hạ Tuấn chỉ đứng im lạnh lùng gật đầu nói “Ừm.”
“Thằng con cô hơi ít nói, ngại tiếp xúc. Cháu thông cảm. Đừng ghét nó.”
“Không đâu ạ.”
Trong ấn tượng của Thụy Vũ ngày đó, Hạ Tuấn dù thái độ lạnh nhạt nhưng ánh mắt nhìn cậu không phải là thái độ bài xích hay ghét bỏ, chỉ đơn giản là không thích nói chuyện. Với cậu đó là bình thường. Đâu phải ai cũng hào hứng với hàng xóm mới chuyển đến như cậu.
Cô Hoà là một người rất khéo tay. Bánh cô ấy mang đến đều là do cô ấy tự làm. Thụy Vũ rất thích. Bọn họ ngồi ở bàn đá nói chuyện rất vui vẻ. Đúng lúc này thì xe của bố Thụy Vũ, ông Vinh về tới. Thụy Vũ hơi hoảng. Bình thường bố cậu không bao giờ về vào giờ này trừ khi có chuyện gì gấp.
Ông Vinh đúng là có vẻ rất vội. Vừa xuống xe ông đã đi nhanh vào nhà nhưng vừa liếc thấy con trai đang ngồi cùng một nhóm người lạ, ông ta đột nhiên đổi hướng, mặt hầm hầm đi về phía đó.
Nhìn gương mặt của bố mình, Thụy Vũ biết là ông giận rồi nên đứng phắt dậy, lúng túng giải thích:
“Bố, bọn họ là hàng xóm mới đến chào…”
“Bố đã nói với con thế nào? Người lạ không thể tuỳ tiện cho vào nhà. Hàng xóm mới lại càng không. Người ta mới đến con đã biết đó là người thế nào mà dám mời vào?”
Bị một người chủ nhà nói thẳng như vậy trước mặt mình đối với ai cũng sẽ cảm thấy tức giận nhưng bố mẹ Hạ Tuấn lại khá bình tĩnh. Bọn họ kịp thời ngăn cản đứa con trai đang nổi xung lên, rất lịch sự cúi chào rồi im lặng rời đi. Người còn chưa ra khỏi cửa, ông Vinh đã gọi quản gia và người giúp việc ra mắng một trận, còn nói sẽ trừ lương của họ.
Thụy Vũ cảm thấy rất tức giận và xấu hổ. Chính cậu là người đã khẩn khoản mời họ vào nhà vậy mà lại bị bố đuổi đi một cách thẳng thừng như thế. Mặt mũi của cậu mất sạch, còn không biết phải đối mặt với gia đình nhà người ta thế nào. Cậu vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng hôm nay cậu không muốn nhịn nữa. Cậu chạy đến chỗ bố mình ngay khi ông vừa bước xuống cầu thang.
“Bố, con muốn nói chuyện.”
“Giờ bố không có thời gian. Bố về lấy tài liệu rồi đi ngay. Bố cảnh cáo con lần cuối cùng. Không được tuỳ tiện cho người lạ vào nhà mình trừ khi bố cho phép.”
“Bố, bố có biết vì sự độc đoán đó của bố mà con không có một người bạn nào không?”
“Con không cần bạn. Bố cũng đã giải thích nhiều lần với con rồi. Đây không phải độc đoán. Bố làm vậy là vì bảo vệ con. Vì vậy đừng làm bố tức giận.”
Nói xong ông Vinh vội lên xe bỏ đi.
Trước kia ông đã từng giải thích với con trai lý do bài xích người lạ đến nhà. Ông nói nhà bọn họ rất giàu có nên sẽ thu hút rất nhiều kẻ tham lam muốn tiếp cận lừa tiền của họ. Cho nên để bảo vệ bản thân tốt nhất là tránh tiếp xúc với những người mà mình không biết rõ về họ.
Thụy Vũ không phủ nhận những lời của bố nói nhưng cậu cảm thấy nó không hoàn toàn đúng. Không phải ai cũng muốn gia sản nhà bọn họ. Hơn nữa bố cậu hành động nhiều lúc cậu cảm thấy rất quá đáng. Nếu cậu chơi thân với ai một chút ông ấy sẽ lập tức điều tra cặn kẽ từ bố mẹ cho đến họ hàng nhà người đó, khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ. Cho nên trước giờ cậu không dám thân thiết với bất kì ai. Cậu ở trong trường có vẻ nhiều bạn nhưng thực chất lại chẳng có lấy một người bạn thân thiết nào. Bây giờ một người bạn hàng xóm mà cậu mới có xem ra sẽ vì chuyện này mà mất luôn.
Updated 55 Episodes
Comments
Mèo Ú
Hay...
2023-09-15
0
Hoàng Thị Thanh Hồng
rất thích mong chờ xem tiếp
2023-01-03
1