Cả đêm Thụy Vũ hồi hộp không ngủ được. Tối hôm đó, cô Hà đã tiết lộ cho cậu biết Hạ Tuấn đã nộp đơn vào học tại trường cấp ba của cậu. Hạ Tuấn tuy hơn cậu một tuổi nhưng do công việc của bố mẹ mà phải chuyển trường khá nhiều, học tập không được tốt nên phải học đúp lại một lớp. Cậu nằm mơ cũng muốn Hạ Tuấn học cùng lớp với mình. Và sáng hôm sau giấc mơ đã trở thành sự thật.
Hạ Tuấn được phân vào lớp của Thụy Vũ, không chỉ vậy còn được giáo viên xếp ngồi ở bàn bên cạnh cậu. Thụy Vũ đã rất vui mừng, giơ tay chào nhưng bị Hạ Tuấn làm lơ. Chuyện này Thụy Vũ cũng đã đoán trước. Cậu không chịu thua, tiếp tục tìm cách làm thân với Hạ Tuấn.
Suốt cả buổi học, Thụy Vũ đã nhiều lần thử trò chuyện với anh ấy, cũng thử viết thư gửi qua nhưng đều bị anh làm lơ, giống như Hạ Tuấn đã hoàn toàn xem cậu như không khí vậy.
Giờ nghỉ trưa, Hạ Tuấn mang theo hộp thức ăn leo lên sân thượng của toà nhà thư viện. Vừa lên đến nơi thì đã nhìn thấy Thuỵ Vũ đang ngồi trên đó, cũng là ngồi ăn trưa. Hạ Tuấn không nói một lời lập tức quay đầu đi xuống.
“Đợi đã! Đã lên đến đây rồi anh còn muốn đi đâu?”
Hạ Tuấn lạnh lùng đáp:
“Tôi không muốn ngồi chung với người lạ.”
“Hàng xóm của cậu thành người lạ rồi à?” Thụy Vũ nở nụ cười chua chát. Ấn tượng tốt ban đầu mà cậu cố gắng tạo nên đều bị bố đập nát hết cả.
“Hàng xóm chứ có phải người thân đâu. Ai biết người đó như thế nào chứ.” Nói xong anh quay người đi thẳng.
Hạ Tuấn đang dùng đúng cách nói của bố cậu để đáp lại. Thụy Vũ ấm ức nhưng lại không thể phản bác được câu nào.
...***...
Hạ Tuấn không thích ngồi ăn với người lạ. Sau khi rời khỏi sân thượng, anh cố gắng đi tìm một nơi nào khác vắng người nhưng vì anh không quen thuộc ngôi trường này nên tìm mãi không được một nơi ưng ý. Kết quả vừa dùng bữa xong cũng là lúc chuông reo báo giờ vào học. Vậy là ngày hôm sau đến trường, việc đầu tiên Hạ Tuấn làm là đi kiếm một chỗ ăn trưa ưng ý.
Thụy Vũ biết tất cả những điều này. Cậu chủ động nói muốn nhường sân thượng lại cho Hạ Tuấn. Nhưng vẫn bị anh làm lơ. Hạ Tuấn cho rằng Thụy Vũ đang cố gắng lấy lòng mình.
Thật ra Hạ Tuấn cũng rất ngạc nhiên. Con người Thụy Vũ bình thường luôn cười nói vui vẻ, luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người. Thành tích học tập của cậu ta rất tốt, thường xuyên nằm trong top mười của khối. Lúc nào cũng thấy bạn bè vây quanh nói chuyện. Bạn bè rõ ràng nhiều như vậy tại sao cậu ta lại lên sân thượng thư viện, bình thường vốn chẳng ai lên đó vào giữa trưa, ngồi ăn một mình chứ? Dáng vẻ lúc đó của cậu ta cô độc nhưng thư thái, cảm giác rất giống với mình. Anh cho rằng cậu ta chỉ đang giả vờ thôi.
Nhưng Thụy Vũ không chịu bỏ cuộc. Suốt mấy ngày liên tục, cậu không ngừng viết thư, thậm chí dùng hành động biểu thị việc muốn nhường sân thượng lại cho anh, khiến Hạ Tuấn bắt đầu cảm thấy phiền.
“Rốt cuộc cậu làm vậy để làm gì? Tôi không cần cậu bố thí cho đâu.”
“Tôi không bố thí. Với tôi ăn uống một mình hay với bạn bè đều được, nhưng tôi biết cậu không có bạn cũng không muốn giao tiếp với ai. Tôi cũng biết mấy hôm nay cậu không được nghỉ ngơi tử tế. Vậy thì tôi nhường cậu chỗ của tôi có gì không được? Nếu cậu không đến đó thì tôi vẫn sẽ tiếp tục đi theo cậu như thế này. Nếu như giả sử sân thượng bị người khác phát hiện trước và chiếm mất cũng không phải lỗi của tôi. Nhưng với cậu thì phí phạm quá.”
Thụy Vũ nói đúng. Mấy hôm nay quả thật Hạ Tuấn không được nghỉ trưa tử tế. Chỗ mà anh tìm được tuy vắng người nhưng ánh nắng gắt, vẫn bị ảnh hưởng bởi tiếng động bên ngoài khá ồn. Cho dù ăn trưa xong muốn nằm nghỉ một chút cũng không thoải mái. Trong khi Thụy Vũ suốt ngày đến căn tin ăn cùng bạn bè hoặc là lẽo đẽo đi theo anh và ngồi ăn trưa ở gần đấy. Bị anh mắng mấy lần cậu ta vẫn chai lì làm theo ý mình. Nhưng cũng đúng như Thuỵ Vũ nói, nếu chỗ nghỉ trưa lý tưởng như sân thượng bị người khác phát hiện chiếm mất thì quá uổng phí. Nhưng anh sẽ không nhận một cách dễ dàng thế. Vậy chẳng khác nào thừa nhận mình thua rồi. Hạ Tuấn hắng giọng nói:
“Được. Nếu cậu đã nói thế thì tôi sẽ nhận ý tốt của cậu. Nhưng cậu cũng biết rồi đó. Tôi thích ở một mình cho nên dù đó là nơi yêu thích của cậu trước kia thì cậu cũng không được đến.”
Thụy Vũ giấu đi đôi bàn tay đang dần siết chặt, tự nói với lòng mình nhất định phải nhịn không được tức giận. Cậu cố gắng đến mức này đơn giản vì muốn kết bạn với anh ta. Phản ứng của anh ta thế này cũng nằm trong dự liệu. Anh ta chịu chấp nhận cũng là một thành công. Sau đó kiểu gì anh ta chẳng đồng ý cho cậu cùng đến. Cho nên dù thế nào cũng phải nhịn.
Hạ Tuấn nhìn Thụy Vũ đang cố gắng gượng cười kia, khoé môi khẽ nhếch lên.
Updated 55 Episodes
Comments
tên nè
dễ thương qué
2024-08-03
0
đâylànhâncáchthứhaicủatoi😏😏
Tui tới rồi đây 😊
2023-01-06
1