Giang Nhu xuất thần bước từng bước xuống cầu thang, cô suy sụp ngồi ôm chân ở một góc, không khóc, không nháo, im lặng tới lạ thường. Những người đi qua đi lại cô xem như không tồn tại, một mình một thế giới riêng mình.
Cô biết nếu mình khóc thì cũng sẽ không có ai phát hiện ra là cô khóc bởi vì sao bởi vì có ai quan tâm cô đâu. Không biết ngồi bao lâu, như suy nghĩ được chuyện gì đó cô vội vàng muốn đứng lên nhưng do ngồi quá lâu khiến cho đôi chân cô tê dại nên hai chân đã đập mạnh xuống sàng nhà.
Bốp.
Sự đau đớn khiến cô chết lặng, nén cảm xúc muốn khóc cô bước từng bước khập khễnh vào phòng bệnh. Không biết Giang Nhiễm đã tỉnh từ lúc nào đang mở đôi mắt tròn xue lấp lánh nước nhìn sự chuyển động của cửa .
"Chị!"
Khi thấy cô Giang Nhiễm phấn khích hỏi:
"Chị đến thăm em sao?" .
"Ân", cô dừng lại rồi ngập ngừng nói tiếp:" Xin lỗi!" .
Giang Nhiễm muốn nói gì đó nhưng thấy đôi mắt đỏ hoe của chị gái mình cô đau lòng hỏi:
"Chị, ba lại mắng chị sao?"
"Không phải",
"Thế sao chị lại khóc?" Giang Nhiễm khó hiểu hỏi.
Giang Nhu nghĩ cũng thật buồn cười trong cái gia đình này cũng chỉ có em gái song sinh này là quan tâm tới cô mà thôi.
" Tôi ngã!"
Cô đáp, cô cũng muốn quan tâm lo lắng cho dù nhỏ bé dù chỉ một chút như vậy là đủ rồi. Cô tham lam nghĩ.
Giang Nhiễm nghe thấy vậy vội đáp:
" Chị, chị có đau không?"
Giang Nhu nhếch miệng cười:" Cô như thế này còn lo được cho ai, cô nên lo cho chính bản thân mình đi thì hơn!".
Giờ đây cô không biết rằng cô không còn lạnh nhạt mà tuổi này không nên có nữa nữa thay vào đó là sự ôn nhu, dịu dàng của người chị.
Giang Nhiễm xấu hổ khi nghe lời nói của Giang Nhu, cô thất thần khi thấy nụ cười của Giang Nhu, cô nghĩ không biết chị gái mình đã bao lâu rồi không cười, giờ đây dù chỉ là một cái nhếch miệng, không kịp suy nghĩ cô đã bật thốt lên:
" Nhu Nhu chị cười thật đẹp " .
Giang Nhu cứng đờ người, cái nhếch miệng suýt nữa không duy trì được cô nghĩ đã bao lâu rồi không ai gọi cô là "Nhu Nhu" cũng không biết bao lâu, không biết lần cuối cùng cô nghe thấy "Nhu Nhu" là bao giờ.
Giang Nhu lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ vẫn vơ. Cô thu lại cái nhếch miệng rồi nói:
"Giang Nhiễm, xin lỗi cô!"
"A, chị có phải chị có hiểu lầm gì không?" cô hoang mang đáp.
"Lúc ở cầu thang..."
"Dừng!"
Thấy mình phản ứng kịch liệt sợ Giang Nhu hiểu lầm gì nên vội vàng đáp:
"Chị, chị đừng hiểu lầm là lỗi của em, là em hấp tấp nên mới trượt chân ngã, không phải do chị là em, người nên xin lỗi là em!",
"Có phải là ba hiểu lầm chị là người đẩy em không, chị yên tâm em sẽ đứng ra giải quyết hiểu lầm này."
Cô nghĩ thì ra lúc nãy chị không phải là ngã mà là bị ba mắng, cô càng nghĩ càng đau lòng, vội nói :
"Xin lỗi chị!"
"Không phải là những gì cô suy nghĩ đâu?"
Cô em gái này được mọi người chiều chuộng nên có bao nhiêu tâm tư đều thể hiện hết lên mặt, cô nhìn thời gian rồi nói tiếp:
" Tôi còn có việc, hôm khác đến!"
Nói xong cô đứng lên không nhìn lấy Giang Nhiễm dù chỉ là cái liếc mắt.
Giang Nhiễm thất vọng, nhưng suy nghĩ được chuyện gì vui vẻ lắm rồi vội nói:
" Chị, sang tuần anh cả về nước, lúc đó cả nhà chúng ta đi chơi được không?"
Đến lúc đó cả gia đình sẽ hòa thuận, vui vẻ với nhau Giang Nhiễm nghĩ.
Giang nhu giang tay đóng cửa thì cứng đờ cô nghĩ đến cả chuyện này mà cô vẫn không biết thậm chí có khi là người biết cuối cùng trong cái nhà này, cô kiềm chế nước mắt rồi nghẹn ngào đáp:
" Đã biết!"
Nói rồi cô đóng cửa rồi bước đi những bước nặng nề không biết làm sao mà cô về được cái gọi là "nhà" này.
_________________
Tại một diễn biến khác.
Ngôi biệt thự kết hợp với phong cách Tây - Âu, trang hoàng lộng lẫy, ấm áp nhưng vẫn không áp chế được sự tức giận của người đàn ông ngồi trên ghế da đang giận dữ, tay nắm thành quyền làm cho những gân xanh nổi lên, nhưng ông vẫn kiềm chế cơn giận của mình, rồi hỏi.
"Anh nói cái gì, nói lại cho tôi nghe?"
Người đàn ông quỳ xuống sàn nhà nơm nớp lo sợ:" Lão, lão gia..."
"Nói!"
"Lúc, lúc tiểu thư rơi xuống cầu thang, tôi có thấy bóng dáng của đại tiểu thư" .
Bang!!!
Giang Trạch giận giữ bóp nát cái cốc trong tay, để mặc những giọt máu chảy xuống sàn, người đàn ông thấy vậy thì sự sợ hãi càng ra tăng trên khuôn mặt, những giọt mồ hôi thi nhau rơi xuống, người run lẩy bẩy.
"Nó đâu?"
"Đại, đại tiểu thư ra ngoài vẫn chưa về!'
"Ra ngoài!"
Người đàn ông ông nghe được câu này như đại xá chạy vội ra ngoài như thể đằng sau là hồng hoang mãnh thú ăn thịt người
___
Giang Nhu về tới nhà nhìn ngôi nhà lộng lẫy, ấm áp nhưng sự ấm áp này không dành cho cô. Cô lắc đầu rồi cất bước đi lên lầu .
"Đứng lại!!" .
Giọng nam lạnh lùng nghiêm nghị lên tiếng khiến cô đành phải quay lại đánh giá người đàn ông được gọi là ba này.
"Ba?"
Bốp
Một cái tát ráng xuống cô chưa kịp hiểu gì thì bị đánh, cô ôm má vì đau mà nước mắt cứ chảy. Cô không muốn khóc nhưng nước mắt cứ chảy không thể khống chế được.
" Tại sao?" cô run rẩy hỏi.
"Đồ nghịch nữ nhà mày, mày thật độc ác, sao trước kia mày sinh ra tao không bóp chết mày đi cơ chứ để giờ mày muốn hại chết em gái mày?" Giang Trạch phẫn nộ quát.
"Ông nói cái gì..." người phụ nữ biến sắc run giọng hỏi.
"Phu nhân, không phải bà đang nghỉ ngơi sao , sao lại xuống đây?" Ông run giọng hỏi.
"Không xuống đây thì sao biết ông dấu tôi chuyện quan trọng này?" Bà nghẹn ngào nói. Đau lòng chứ đều là con gái đứt ruột đứt gan sinh ra đều là hòn ngọc quý trong tay mình mà giờ đây đứa lớn lại muốn hại chết đứa nhỏ.
"Tại sao chứ, tại sao lại sảy ra cái nghiệt này chứ?" Nói rồi hai mắt bà trợn trắng lên ngã xuống đất.
"PHU NHÂN!!!" Ông kinh hãi chạy lại đỡ:" Mau, mau gọi cấp cứu "
"Mẹ!!!" Giang Nhu không màng tới đau đớn sợ hãi kêu thất thanh, cô vội vàng chạy lại đỡ nhưng chưa đụng được góc áo của mẹ cô Giang Nhu nghe được câu " CÚT " đầy lạnh lùng sát khí .
Nói rồi Giang Trạch vội ôm vợ mình lên xe rồi bỏ xuống một câu tàn nhẫn:" Nếu bà ấy xảy ra chuyện gì thì cô nên lấy mạng mình ra để đổi!" ông dừng rồi nói tiếp:" Tôi không có đứa con bất hiếu như cô, cô cút được bao xa thì cút!" .
Giang Nhu ngồi quỵ xuống đất dù trên má phải của cô đau đớn nhưng vẫn không đau bằng trái tim, cô vỡ òa lên khóc, khóc như một đứa trẻ chưa bao giờ được khóc, bao nhiêu ủy khuất giờ đây cô phát ra toàn bộ. Cô nghẹn ngào thì thầm:" Không phải con làm, không phải con, sao ba mẹ lại không tin con, sao không ai tin con?"
Nhưng hiện giờ không còn ai trong ngôi biệt thự này nghe được sự giải bày của cô. Sự ấm áp của biệt thự không thể lây sang trái tim đầy tro tàn lạnh lẽo của cô.
Updated 35 Episodes
Comments
Phạm Tuyết Mai
đọc qua 2 chươg mà vẫn chua hiểu nd tr nửa đầu chg 1 với nửa sau cùng chg 2 chả khớp nhau j cả.
2023-03-15
1
Dango
gia đình có vẻ ổn áp ghê ta
2023-03-01
0