Thoắt cái đã qua buổi trưa, tôi tớ trong nhà đã bắt đầu dọn cơm trưa, nhìn các món ăn được bày trí đẹp mắt ở trên bàn, Túc thầm cảm khái nhà giàu đúng là nhà giàu, có bữa cơm thôi mà cũng làm tới thịnh soạn như vậy.
Đợi cha mẹ ngồi vào chỗ, Túc mới dùng bữa. Trước khi ăn, cô còn lễ phép mời cha mẹ.
Thấy con gái hôm nay ngoan ngoãn lạ thường, hai vợ chồng ông Lâm liền đưa mắt nhìn nhau, không phải là uống nước sông nhiều quá nên não bị ảnh hưởng đó chứ?
Túc thì không biết suy nghĩ này của cha mẹ, cả bữa ăn cô ăn rất từ tốn, chậm rãi như đang thưởng thức mỹ vị của nhân gian vậy.
Mà cũng phải thôi, nhà cô không có khá giả như nhà của người ta nếu không muốn nói là nghèo. Ngày ba bữa hết trứng chiên rồi tới lau luộc, dù ăn uống kham khổ như vậy nhưng cả nhà ba người quay quần bên nhau rất vui vẻ. Ngày cha mẹ cô mất, cô còn chẳng có tiền để xây cất cho hai ông bà cái chỗ yên nghỉ đàng hoàng, thế là cô bỏ quê lên thành phố để tìm việc làm, ở đây cô đã gặp được một cô chủ tốt bụng đã cho cô thuê lại một căn chung cư cũ với giá rất rẻ. Đi làm được một thời gian thì cô dành dụm được một số tiền, định bụng sẽ về quê xây cất lại mồ mã cho cha mẹ thì lại bị người ta lừa lấy đi hết, một mình cô phải đối mặt với đủ thứ áp lực trên đời từ tiền bạc, công việc, thậm chí là những lời miệt thị chê bai về ngoại hình. Cô tự ti rồi sinh ra trầm cảm. Nếu nói điều cô thấy hối tiếc nhất thì chính là chưa thể cho cha mẹ được mồ yên mã đẹp, phải chi lúc đó cô kiên cường thêm một chút, đừng vội buông xuôi như vậy thì kết quả đã khác rồi.
Cô thở dài, đôi mắt lại nhòe đi một chút.
Túc không biết nước mắt của mình rơi lúc nào lại vừa hay để cho ông bà Lâm nhìn thấy cảnh đó, bà Lâm đau lòng khi thấy con gái khóc còn ông Lâm thì có chút mềm lòng, ông nghĩ chắc Túc đã biết lỗi rồi nên cơn giận dữ trong lòng đã vơi đi hơn nửa, ông ôn tồn nói với con gái :''Bây coi thu xếp đồ đạc đi, ngày mai cha má đưa bây về bển, đích thân cha má qua xin lỗi anh chị xui nên chắc ảnh chỉ không có làm khó bây đâu!"
Túc hiểu "về bển" mà cha cô nói là đi đâu, còn không phải là "nhà chồng" của cô sao?
Vừa hay cô cũng định xin ông bà Lâm về đó, không biết sao chứ cô cảm thấy chuyện cô Túc gặp nạn vẫn có cái gì lấn cấn, không rõ ràng. Cô đã cố gắng để nhớ lại sự việc của lần đó nhưng không thể. Càng cố gắng cô lại càng thấy sợ mà nỗi sợ hãi vô hình này lại xuất phát từ trong tiềm thức của cô Túc, điều này càng làm cô khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Nếu muốn tra ra nguyên nhân của chuyện này thì cô buộc phải quay về điểm xuất phát của nó, đó chính là nhà chồng của cô Túc.
Cô còn đang không biết dùng lý do gì để xin về bên đó thì cha cô đã giúp cho cô giải quyết chuyện này, cô cũng đỡ phải nghĩ cách.
Túc ngẩng mặt lên nhìn cha, vờ như đang dè chừng : "Nhưng... lần này con làm lỗi lớn quá, con sợ cha má chồng sẽ không chịu tha lỗi cho con đâu, còn chồng con nữa..."
Bà Lâm vỗ vỗ tay con gái, bà trấn an nó: "Con đừng có lo, có cha má theo con qua bên đó, kiểu gì họ cũng nể mặt cha má mà tha lỗi cho con thôi!"
Ông Lâm không hài lòng với cách nói của vợ, ông nghiêm giọng chỉnh sửa: "Bà nói như vậy là không có đúng, nó là con dâu của nhà người ta mà không làm tròn bổn phận làm vợ làm dâu thì là nó sai, tui với bà phải có trách nhiệm dạy bảo lại nó để cho nó nhận ra cái sai của nó và sửa chữa chứ không phải là tìm cách để cho nó đối phó với cái sai đó!" Nói đoạn, ông lại nhìn sang con gái: "Cha đã gả con qua nhà bên đó thì con là con dâu của nhà họ, họ có đối xử với con như thế nào thì con cũng phải làm tròn bổn phận làm vợ làm dâu của mình, đừng có hở một chút là bỏ về nhà mẹ, không có nhà chồng nào để cho con tự tung tự tác như vậy đâu. Còn điều này nữa con phải biết, lúc cha má chồng con nghe tin con gặp nạn, họ đã chẳng hề chấp nhặt lỗi lầm của con mà tới lui thăm hỏi, người ta đã bỏ xá cho mình thì mình phải liệu sống sao cho nó đúng kẻo thiên hạ chê cười, nghe chưa con?"
Qua lời cha nói, Túc nghĩ ông không biết chuyện con gái mình đêm khuya bỏ về nhà mẹ là vì chồng của cô ấy nuôi nhân tình ở bên ngoài thậm chí còn ra tay đánh cô ấy, đừng nói là Túc mà cả cô cũng thấy căm phẫn giùm, đổi lại là cô thì cô cũng sẽ làm như thế thôi.
Nhưng nghĩ lại thì ông bà Lâm không biết chuyện này cũng tốt, hai ông bà ấy thương yêu con gái mình như vậy nếu biết cô Túc ở nhà chồng bị ức hiếp thì chỉ sợ sẽ không cho cô quay về bên đó nữa, như vậy thì cô sẽ khó điều tra hơn. Chuyện này cô sẽ tạm thời bỏ qua nhưng còn oan ức của cô Túc cô sẽ thay cô ấy đòi lại.
Túc nhìn cha, tỏ vẻ đã hiểu :"Con nghe, thưa cha. Con gái cảm ơn cha má đã dạy dỗ, trước đây con bồng bột nông nổi đã làm cho cha má phiền lòng, con gái sau này sẽ không như vậy nữa, con sẽ nghe lời cha gắng sống cho thật tốt, cha má đừng có buồn con nữa nghe!"
Thấy con gái bỗng hiểu chuyện như vậy, hai vợ chồng ông bà mừng lắm. Ông bà hi vọng nó sẽ làm được như lời nó nói.
Cơm nước xong xuôi thì ai làm việc nấy, ông Lâm trước khi xuống bàn còn không quên dặn vợ: "Bà coi đặt may cho con nó mấy bộ bà ba mới sẵn coi nó thiếu thứ gì thì mua cho nó để mai nó mang về bển, mang danh là dâu nhà giàu mà ăn mặc xuề xòa quá thì coi không có được!"
Suy cho cùng thì bậc làm cha làm mẹ nào mà không lo cho con cái chứ, ông Lâm cũng vậy, ngoài miệng thì ông nói cứng rắn lắm chứ thiệt ra bụng dạ cũng lo cho con gái, ông sợ nó ở nhà người ta sẽ bị... thiếu thốn.
《...》
Trời vừa sáng là cả nhà Túc đã chuẩn bị đồ để lên đường.
Đêm qua soạn đồ tới khuya nên Túc có chút mệt mỏi, cô còn nghĩ là đường từ nhà mình về tới nhà chồng cô sẽ mặc sức ngắm cảnh nhưng nào ngờ lại ngủ quên lúc nào không hay.
Updated 33 Episodes
Comments