Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng

Công chúa nhìn hoàng hậu khóc to và rồi ngay lập tức đôi mắt từ màu xanh chuyện lại thành màu đen, hoàng thượng thấy vậy liền cho tất cả lui ra và không quên căn dặn chuyên xảy ra ngày hôm nay nhất định phải bảo mật.

Phút chốc trong phòng lặng yên không còn tiếng động, không còn tiếng khóc của công chúa, mà chỉ còn sự lo lắng của hoàng hậu và hoàng thượng, lo lắng cho vận mệnh tương lai của công chúa, hoàng hậu nhìn công chúa mà chỉ biết than oán:

- Con gái thì sao có thể trở thành thiên tử được chứ?

Nghe xong lời nói của hoàng hậu, trong đầu hoàng thượng xuất hiện một ý nghĩ:

- Con gái thì tất nhiên không thể trở thành thiên tử một nước được nhưng... nhưng nếu là con trai thì tất nhiên là có thể.

Hoàng hậu nghe vậy liền trưng mắt nhìn hoàng thượng :

- Ý của người là… .

Hoàng thượng nói tiếp:

- Hài nhi bạc mệnh là điều không ai muốn, nếu đã không thể thay đổi được bi kịch này chi bằng chúng ta thay đổi một chút biến nó thành kết quả tốt hơn.

Hoàng hậu vẫn ngây người không hiểu ý của hoàng thượng, hoàng thượng thấy vậy liền khẳng khái dứt khoát mà nói tiếp:

- Kể từ giây phút này đứa trẻ bạc mệnh xấu số qua đời là công chúa của Thanh Lôi đồng thời thái tử sẽ là người kế vị ta trong tương lai.

Hoàng hậu tá hỏa, gương mặt lập tức thay đổi, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt ấy, hoàng hậu ngước nhìn tiểu công chúa một cái lòng đau đớn hai mắt rơm rơm vừa khóc vừa nói:

- Người thực sự muốn đứa trẻ này đăng vương sao, vậy còn cuộc sống của đứa trẻ này sẽ ra sao, không được, như vậy là không công bằng với con bé, đứa trẻ này sẽ sống với thân phận một nam nhi cả đời sao, không được, như vậy thực tàn nhẫn với con bé thưa bệ hạ, nhất định sẽ có cách khác vẹn toàn hơn.

Nhìn thấy sự hoang mang của hoàng hậu, hoàng thượng hoàn toàn thấu hiểu được liền ôm chặt lấy hoàng hậu và nói:

- Nàng nghĩ ta tàn nhẫn sao, đứa trẻ này là cốt nhục của ta, sao ta nỡ hại nó, nhưng ta thực sự không còn cách nào khác nữa, vì Thanh Lôi vì hàng ngàn vạn bá tánh của Thanh Lôi, ta đành phải đánh cược một lần, cho dù mai này con bé có oán hận ta ta cũng chấp nhận.

Hoàng thượng siết chặt hoàng hậu trong vòng tay của mình, ngậm ngùi nói tiếp:

- Xin hãy tin ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt con gái của chúng ta.

Vừa dứt lời hoàng thượng buông hoàng hậu ra, hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt nhau, hoàng hậu dường như phần nào đã bị thuyết phục chỉ khẽ gật đầu mà không nói lời nào, hoàng thượng ngẫm nghĩ hồi lâu rồi nhìn tiểu công chúa nói:

- Ngô Nam Thiên, đứa trẻ này sẽ là Tề Vương của Lôi Thanh ta.

Dù không cam tâm nhưng hoàng hậu cũng chỉ còn cách chấp nhận, hoàng thượng ngồi bật dậy rồi quay sang căn dặn Lý giám sự vài điều, hoàng hậu âm thầm ôm lấy cô con gái bé bỏng của mình rồi thì thầm vào tai của đứa bé và nói:

- Tên của con sẽ là Ngô Thiên Ý, cho dù tương lai có ra sao con mãi mãi là Thiên Ý bé nhỏ của mẫu hậu.

Hai ngày sau, hoàng thượng công chiếu thiên hạ việc tiểu công chúa đoản mệnh đã qua đời ngay sau khi lọt lòng bên cạnh đó cũng làm lễ sắc phong cho thái tử tương lai của Lôi Thanh, dưới sự chúc phúc của muôn dân. Và rồi cứ thế thời gian trôi qua nhanh chóng.

Chớp mắt đã 15 năm trôi qua, đứa trẻ ngày nào con khóc oa oa trên tay hoàng hậu nay đã đọc thuộc lầu lầu tứ thư, ngũ kinh, không chỉ như vậy A Tề còn cực kì hứng thú với việc chơi cờ tướng, thấy vậy hoàng thượng đã cho A Tề theo Triều Hàn đại tướng quân học võ rèn luyện thể lực, đương nhiên A Tề cũng thích thú với điều đó nên đã nhận Triều tướng quân làm sự phụ học nghệ.

Ngày ngày trôi qua nhanh như chớp, xuân đến xuân đi đông lại về, và cứ như thế sáng thì học lễ văn, trưa thì học võ nghệ, cứ thế lại 5 năm trôi qua cậu bé năm nào nay đã trở thành thiếu niên với vẻ ngoài phong độ tuấn tú, thư sinh là thế nhưng gương mặt thì lại rất thanh tú với đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mộng ngũ quan hài hoà.

Vào một ngày đông như thường lệ A Tề lại phải rèn luyện kiếm thuật, Triều tướng quân đã là ở cạnh A Tề trong suốt 5 năm qua, bảo là tài năng xuất chúng văn võ song toàn thì quả không sai nhưng nói đến chính sự, giặc ngoại xâm thì A Tề chỉ im lặng không nói thêm tiếng nào mà chỉ lắng im nghe có hỏi cũmg như chả quan tâm.

Triều tướng quân trong lòng vừa lo lắng vừa bất an, trong phút nổi hứng Triều tướng quân muốn cùng A Tề chơi cờ, A Tề nghe theo lời của Triều tướng quân liền sai người dựng bàn cờ, trong lúc chơi Triều tướng quân bất ngờ đề cập tới tương lai của Lôi Thanh, người muốn xem phản ứng của A Tề như thế nào, người nói:

- Hàng trăm năm qua Lôi Thanh và Chu Hoả giao chiến không dưới hàng ngàn trận, thương vong vô số, ta thân là tướng quân của một nước lại vô năng không thể làm được gì hơn ngoài việc ra sức cố gắng bảo vệ tốt bá tánh và ngày ngày cầu mong một thái bình cái mà người dân của Lôi Thanh chưa từng một ngày nào được an hưởng .

Nói xong Triều tướng quân nhìn A Tề như thường lệ A Tề vẫn chỉ chăm chú vào bàn cờ mà không quan tâm hay trả lời bất kì câu nói nào, dù là vậy nhưng trong lòng Triều Hàn vẫn không yên thầm nghĩ:

- Đã 20 năm trôi qua rồi, dù có ra sao đi nữa thì tương lai của Lôi Thanh cũng phải có được một câu trả lời, chỉ như vậy Triều Hàn ta có chết cũng không thẹn với tiên đế.

Triều tướng quân nói tiếp :

- Nay Lôi Thanh quanh năm chinh chiến, thần thì tuổi già sức yếu không thể cống hiến thêm bao nhiêu năm nữa giờ đây chỉ cần có cách nào có thể đào tạo được người có đủ tài năng và phẩm chức để gánh vác lấy tương lai của Lôi Thanh thì cho dù có đánh đổi cái mạng già vô tích sự này thần cũng không từ.

Vừa nghe Triều tướng quân nói hết câu thì bàn tay định hạ cờ A Tề bỗng khựng lại, A Tề trầm tư một hồi lâu rồi nói:

- Người tuy chỉ là một thần tử nhưng lòng chứa cả thiên hạ thực đáng ngưỡng mộ, còn ta tuy là Tề Vương là thái tử của Lôi Thanh, ai cũng bảo ta là hy vọng của Lôi Thanh nhưng cho đến nay ta vẫn chưa thể làm được gì cho thần dân của mình, phải chăng ta còn vô năng hơn cả người. Năm năm rồi người đã ở cạnh ta năm năm lòng trung thành người ta có thể nhìn thấy được nhưng nay không chỉ địch ngoài mà hơn hết còn có giặc trong, phụ thân cũng đã lớn tuổi rồi phần An Đệ (Diệc Vương) tuổi còn quá nhỏ, trọng trách này giang sơn này sớm hay muộn cũng phải có người đứng ra gánh vác lấy, ta nhất định để tuổi già của người được sống trong thái bình an dân.

Vừa nghe đến câu địch ngoài giặc trong thì Triều tướng quân nhìn thẳng vào A Tề rồi mỉn cười một cái rồi nói tiếp:

- Thì ra là thế, là thần có mắt mà không thấy thái sơn.

A Tề tiếp tục suy nghĩ rồi xuống nước cờ kế tiếp rồi nghiêm mặt nói:

- Có câu kẻ ngu hưởng thái bình, cứ như vậy chúng sẽ càng lơ là cảnh giác sẽ càng có lợi cho chúng ta, giặc trong tối ta ngoài sáng nếu có bất kì sơ hở nào thì chẳng khác nào bất dây động rừng như vậy sẽ càng nguy hiểm hơn thôi.

Vừa xuống cờ xong Triều tướng quân nói tiếp:

- Thần to gan xin hỏi nước đi tiếp theo của người là gì, thần có thể giúp được gì xin người cứ tuỳ ý sai bảo.

Vừa dứt lời đến lượt cờ của A Tề, vừa hạ cờ xong Triều tướng quân cầm quân cờ trên tay nhìn A Tề bằng đôi mắt đắt ý bảo:

- Người thua rồi, nước cờ trước người đã đi sai rồi.

Vừa đặt quân cờ xuống, A Tề không nói gì chỉ cười rồi hạ cờ của mình xuống.

Triều tướng quân nhìn thấy quân cờ của A Tề được hạ xuống người mới bừng tỉnh lai và phát hiện ra thì ra người ngu ngơ không phải ai khác mà là chính mình, ngay từ lúc đầu thì mình đã rơi vào cái bẫy của A Tề từng bước từng bước một mà không hề hay biết Triều tướng quân tâm phục khẩu phục nói:

- Là thần kém cỏi, điện hạ chê cười rồi.

A Tề tự thấy xấu hổ liền bảo:

- Không, không phải người kém cỏi mà là chỉ là người quá phân tâm rồi, dục tốc bất đạt bàn cờ này cũng giống như đời người vậy, mỗi quân cờ, mỗi đường đi nước bước là mỗi việc ta làm và trải qua, cho dù đi như thế nào đánh ra sao, nhưng chung quy lại chỉ vì một mục đích cuối cùng là giành được cái ta cần là thắng lợi.

Triều Hàn thán phục trước tài năng của A Tề và lòng thầm nghĩ :

- Nước càng sâu càng tĩnh lặng người càng hiểu biết càng khiêm nhường, tài năng và tầm nhìn của đứa trẻ này thực không thể xem nhẹ được, nhìn vẻ ngoài có vẻ như chẳng hay chẳng biết gì như khúc gỗ mục nhưng sự thực thì đã nhìn thấu thế trận từ đầu, nói đây là tương lai là hy vọng của bá tánh Lôi Thanh quả không sai.

Chapter
1 Chương 1: Thiên luân khởi
2 Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3 Chương 3: Sự kỳ vọng
4 Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5 Chương 5: Bước ngoặt
6 Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7 Chương 7: Oan gia
8 Chương 8: Thân thuộc
9 Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10 Chương 10 : Chạm trán
11 Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12 Chương 12: Thành vương bại khấu
13 Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14 Chương 14 : Niềm tin
15 Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16 Chương 16: Mật thư
17 Chương 17: Mật lệnh
18 Chương 18: Con tim thao thức không yên
19 Chương 19: Cạm bẫy
20 Chương 20 : Vượt ngục
21 Chương 21: Ký ức tang thương
22 Chương 22: Tề Vương điện hạ
23 Chương 23: Bằng chứng
24 Chương 24: Trời quang mây tạnh
25 Chương 25 : Triệu kiến
26 Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27 Chương 27: Chột dạ
28 Chương 28: Thân phận bại lộ
29 Chương 29: Đố kị
30 Chương 30: Xuất chiến
31 Chương 31: Thượng Vũ
32 Chương 32 : Sự tự ti
33 Chương 33 : Sự đánh đổi
34 Chương 34: Liên hoàn kế
35 Chương 35: Gậm nhấm con tim
36 Chương 36: Chết tâm
37 Chương 37 : Nỗi lòng
38 Chương 38 : Đại hôn
39 Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40 Chương 40: Một lòng một dạ
41 Chương 41 : Lộ diện
42 Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43 Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44 Chương 44: Lực bất tòng tâm
45 Chương 45: Hẹn ước
46 Chương 46: Thiên ý
47 Chương 47: Chấp niệm
48 Chương 48: Bạch nguyệt quang
49 Chương 49: Đánh mất tất cả
50 Chương 50: Thần Long ấn định
51 Chương 51: Nợ máu trả máu
52 Chương 52: Thần nhãn
53 Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54 Chương 54: Vong xuyên
55 Chương 55: Tái sinh
56 Chương 56: Đại anh hùng
57 Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58 Chương 58: Tri kỷ
59 Chương 59: Sinh thần
60 Chương 60: Bất lực
61 Chương 61: Lòng trung thành
62 Chương 62: Nút thắt
63 Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64 Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65 Chương 65: Tiểu tế tương lai
66 Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67 Chương 67: Bạch liên hoa
68 Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69 Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70 Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71 Chương 71: Hũ giấm to
72 Chương 72: Thanh mai trúc mã
73 Chương 73: Cầu bất đắc
74 Chương 74: Định mệnh
75 Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76 Chương 76: Mầm móng tai họa
77 Chương 77: Âm hồn không tan
78 Chương 78: Ám khí
79 Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80 Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81 Chương 81: Động lòng
82 Chương 82: Kiếp thê nô
83 Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84 Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85 Chương 85: Chiếu tướng
86 Chương 86 : Thất thế
87 Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88 Chương 88: Hiểm họa cận kề
89 Chương 89: Lệnh vua khó trái
90 Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91 Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92 Chương 92: Thấu hiểu
93 Chương 93: Sự trưởng thành
94 Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95 Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96 Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97 Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98 Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99 Chương 99: Kề vai sát cánh
100 Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101 Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102 Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103 Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104 Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105 Chương 105: Tai họa ập đến
106 Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107 Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108 Chương 108: Sự trưởng thành
109 Chương 109: Gửi gắm
110 Chương 110: Cầu Nại Hà
111 Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112 Chương 112: Khúc mắc
113 Chương 113: Sự phó thác
114 Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115 Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116 Chương 116: Tấm lòng đã định
117 Chương 117: Tâm ý
118 Chương 118: Đồng binh
119 Chương 119: Một đời bình an
120 Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121 Chương 121: Gia môn bất hạnh
122 Chương 122: Cá lớn cắn câu
123 Chương 123: Tương kế tựu kế
124 Chương 124: Báo thù
125 Chương 125: Di thư
126 Chương 126: Hợp nhất
127 Chương 127: Bế tắc
128 Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129 Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130 Chương 130: Một đời sở cầu
131 Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132 Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133 Chương 133: Ủ mưu
134 Chương 134: Chủ mưu
135 Chương 135: Phá vỡ âm mưu
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Thiên luân khởi
2
Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3
Chương 3: Sự kỳ vọng
4
Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5
Chương 5: Bước ngoặt
6
Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7
Chương 7: Oan gia
8
Chương 8: Thân thuộc
9
Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10
Chương 10 : Chạm trán
11
Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12
Chương 12: Thành vương bại khấu
13
Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14
Chương 14 : Niềm tin
15
Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16
Chương 16: Mật thư
17
Chương 17: Mật lệnh
18
Chương 18: Con tim thao thức không yên
19
Chương 19: Cạm bẫy
20
Chương 20 : Vượt ngục
21
Chương 21: Ký ức tang thương
22
Chương 22: Tề Vương điện hạ
23
Chương 23: Bằng chứng
24
Chương 24: Trời quang mây tạnh
25
Chương 25 : Triệu kiến
26
Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27
Chương 27: Chột dạ
28
Chương 28: Thân phận bại lộ
29
Chương 29: Đố kị
30
Chương 30: Xuất chiến
31
Chương 31: Thượng Vũ
32
Chương 32 : Sự tự ti
33
Chương 33 : Sự đánh đổi
34
Chương 34: Liên hoàn kế
35
Chương 35: Gậm nhấm con tim
36
Chương 36: Chết tâm
37
Chương 37 : Nỗi lòng
38
Chương 38 : Đại hôn
39
Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40
Chương 40: Một lòng một dạ
41
Chương 41 : Lộ diện
42
Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43
Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44
Chương 44: Lực bất tòng tâm
45
Chương 45: Hẹn ước
46
Chương 46: Thiên ý
47
Chương 47: Chấp niệm
48
Chương 48: Bạch nguyệt quang
49
Chương 49: Đánh mất tất cả
50
Chương 50: Thần Long ấn định
51
Chương 51: Nợ máu trả máu
52
Chương 52: Thần nhãn
53
Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54
Chương 54: Vong xuyên
55
Chương 55: Tái sinh
56
Chương 56: Đại anh hùng
57
Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58
Chương 58: Tri kỷ
59
Chương 59: Sinh thần
60
Chương 60: Bất lực
61
Chương 61: Lòng trung thành
62
Chương 62: Nút thắt
63
Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64
Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65
Chương 65: Tiểu tế tương lai
66
Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67
Chương 67: Bạch liên hoa
68
Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69
Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70
Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71
Chương 71: Hũ giấm to
72
Chương 72: Thanh mai trúc mã
73
Chương 73: Cầu bất đắc
74
Chương 74: Định mệnh
75
Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76
Chương 76: Mầm móng tai họa
77
Chương 77: Âm hồn không tan
78
Chương 78: Ám khí
79
Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80
Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81
Chương 81: Động lòng
82
Chương 82: Kiếp thê nô
83
Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84
Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85
Chương 85: Chiếu tướng
86
Chương 86 : Thất thế
87
Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88
Chương 88: Hiểm họa cận kề
89
Chương 89: Lệnh vua khó trái
90
Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91
Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92
Chương 92: Thấu hiểu
93
Chương 93: Sự trưởng thành
94
Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95
Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96
Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97
Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98
Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99
Chương 99: Kề vai sát cánh
100
Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101
Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102
Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103
Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104
Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105
Chương 105: Tai họa ập đến
106
Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107
Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108
Chương 108: Sự trưởng thành
109
Chương 109: Gửi gắm
110
Chương 110: Cầu Nại Hà
111
Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112
Chương 112: Khúc mắc
113
Chương 113: Sự phó thác
114
Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115
Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116
Chương 116: Tấm lòng đã định
117
Chương 117: Tâm ý
118
Chương 118: Đồng binh
119
Chương 119: Một đời bình an
120
Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121
Chương 121: Gia môn bất hạnh
122
Chương 122: Cá lớn cắn câu
123
Chương 123: Tương kế tựu kế
124
Chương 124: Báo thù
125
Chương 125: Di thư
126
Chương 126: Hợp nhất
127
Chương 127: Bế tắc
128
Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129
Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130
Chương 130: Một đời sở cầu
131
Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132
Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133
Chương 133: Ủ mưu
134
Chương 134: Chủ mưu
135
Chương 135: Phá vỡ âm mưu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play