Chương 18: Con tim thao thức không yên

Toàn Phong nhìn chằm chằm A Tề, trong khi A Tề đang lo lắng lời nói dối của mình có thành công khiến họ tin tưởng hay không, thì Triều Tống bất ngờ cười phá lên bước tới khoác tay qua cổ A Tề và nói:

- Thì ra là vậy làm ta hết hồn… ta đã nói mà tên tiểu tử chân yếu tay mềm như đệ thì sao có thể là Tề Vương được chứ… cứ thích trêu đùa với ta.

A Tề bị tay của Triều Tống kẹp cứng cổ nhưng vẫn lén lén nhìn sang Toàn Phong, thấy Toàn Phong có vẻ vẫn chưa tin lắm nên A Tề nói tiếp:

- Thực ra từ lâu đệ đã muốn nói cho hai người biết rõ rồi phần vì quân lệnh như núi phần thì vì chuyện này khá nguy hiểm ảnh hưởng lớn nên đệ không thể tiết lộ nếu như tin này để lộ ra thì…

Toàn Phong nhìn thấy A Tề ngập ngừng liền nói:

- Thì… thì sẽ bị xử phạt… rất nặng, đúng vậy, hình phạt này e rằng ba người chúng ta cộng lại cũng gánh không nổi đâu.

A Tề thấy rõ được sự đồng cảm trên gương mặt của Toàn Phong nên liền tỏ vẻ buồn rầu mà nói tiếp:

- Đệ thực sự không muốn giấu diếm hai người đâu nhưng… nhưng nếu bây giờ hai người đã biết rồi thì giúp đệ tìm ra số binh khí bị mất cắp đó để đệ còn báo cáo với Vương gia để ngài còn phụng mệnh với Hoàng thượng, nếu không đệ sẽ bị Vương gia trách phạt mất.

Nghe vậy Triều Tống liền vỗ ngực mạnh miệng nói:

- Được, một ngày đệ gọi là Tống huynh thì một đời là huynh trưởng của đệ, chuyện này ta giúp chắc rồi, còn đệ thì sao Toàn Phong?

Nói xong Triều Tống nhìn sang Toàn Phong, A Tề thấy vậy cũng bày ra khuôn mặt đáng thương nhìn Toàn Phong, Toàn Phong nhìn thấy vẻ mặt ấy lập tức bị mắc bẫy, bước lại gần dùng hai tay áp vào mặt A Tề, vừa nắn vừa xoay vừa nhéo, A Tề bất ngờ vì hành động của Toàn Phong.

Hai mắt trưng trưng nhìn lấy Toàn phong, trong lòng có chút dao động, vì đây là lần đầu tiên A Tề và Toàn Phong thân mật như vậy, A Tề chớp chớp mắt rồi đảo mắt sang một bên ngại ngùng không nhìn thẳng Toàn Phong, ngược lại với suy nghĩ của A Tề, Toàn Phong nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngơ có chút thẹn thùng của A Tề thì Toàn Phong mỉm cười rồi nói:

- Được rồi, ta không giúp đệ thì giúp ai bây giờ, ta nghe người đời truyền tai nhau ngài ấy là một người rất có khí chất hơn người, anh dũng phi phàm, phẩm chất đế vương, là người mà Hoàng thượng tin tưởng nhất lại còn là thiên tử tương lai của Lôi Thanh, còn đệ thì… .

Nói đến đây Toàn Phong phì cười một cái khiến cho A Tề trừng mắt nhếch môi tỏ vẻ khinh bỉ nói:

- Đệ thì sao… đệ thì sao nào?

Toàn Phong được đà nên vẫn không dừng lại mà tiếp tục trêu ghẹo nói:

- Với gương mặt thích nhõng nhẽo này thì... ùm...thì... ùmmmm… ta cũng không chắc nữa!

Chưa nói dứt lời thì Toàn Phong chỉ biết lắc đầu, A Tề nghe vậy mặt mũi tối sầm lại bao nhiêu cảm xúc cũng theo gió mà bay đi hết, chỉ còn lại nỗi ấm ức không thể giải bày chỉ có thể âm thầm giữ lấy, còn về Triều Tống thì chỉ biết hùa theo Toàn Phong mà trong cười điên loạn, A Tề tức tối nói:

- Đệ là trò đùa cho hai người à ?

Nói xong A Tề đẩy tay Toàn Phong ra, rồi phủ phàng hất tay Triều Tống ra rồi bỏ đi một mạch về kí túc xá, mặc kệ hai người kia có ra sức kêu lại rồi chạy theo, từ phía sau tiếng cười của Triều Tống vang lên cùng giọng nói:

- Tên tiểu tử này thường ngày nhìn đã giống một tiểu tiểu nương tử, giận lên lại càng giống hơn.

Dù biết đó chỉ là câu nói đùa của Triều Tống nhưng lại khiến Toàn Phong nhớ lại vẻ mặt e thẹn lúc nảy khi hai tay chạm vào mặt của A Tề, rồi Toàn Phong lại nhìn xuống đôi bàn tay của mình, trong lòng có chút bồi hồi mà nhớ lại hơi ấm trên gương mặt của A Tề, Triều Tống nói xong quay sang Toàn Phong, nhìn thấy dáng vẻ bần thần của Toàn Phong liền lấy tay huých mạnh vào cánh tay phải của Toàn Phong và nói:

- Đang nghĩ gì mà ngơ người ra vậy đệ có nghe ta nói gì không đấy?

Toàn Phong bối rối chỉ biết cười cười rồi gật gật đầu nói:

- Nào… chúng ta cũng về thôi.

Triều Tống gật đầu rồi sau đó cả hai người cũng quay về kí túc xá, đứng ngay trước cửa A Tề khẽ nói:

- Chuyện này mong hai người giúp đệ giữ bí mật đừng nói với người khác kể cả Hà nương tử.

Cả hai đồng ý A Tề nói tiếp:

- Lần này nhất định phải tìm cho được bằng chứng phạm tội của chúng, nhiệm vụ lần này nguy hiểm trùng trùng ta không muốn liên luỵ hai người, nên mong hai người hãy suy nghĩ kỹ trước khi đồng ý .

Triều Tống nhìn A Tề và nói:

- Góp được chút sức lực cho đất nước, Triều Tống ta chết cũng đáng.

A Tề nghe vậy, vừa định trả lời thì bị Toàn Phong kéo tay đến quỳ bên cạnh khung cửa, cầm trên tay ba ly trà, Toàn Phong nhìn sang Triều Tống rồi nói:

- Tống huynh, huynh cũng đến đây mau.

Nghe tiếng gọi của Toàn Phong, Triều Tống lập tức bước đến mà quỳ xuống không chút do dự, cầm ly trà trên tay, Toàn Phong nói:

- Nay lấy trà thay rượu, xin nhật nguyệt chứng giám, ta Thiếu Toàn Phong xin lập lời thề với Ngô Tề và Triều Tống huynh, dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng xin nguyện có phúc cùng hưởng hoạn nạn có nhau, nguyện cùng sống cùng chết, quyết không phản bội lời thề.

Nói xong Toàn Phong liền uống cạn ly trà, Triều Tống thấy vậy cũng hưng phấn mà tiếp lời nói:

- Nhật nguyệt minh chứng cho lời thề này, tình nghĩa huynh đệ sống chết có nhau, cùng tiến cùng lui.

Triều Tống cầm trên tay ly trà quay người nhìn sang A Tề và Toàn Phong rồi hô to:

- Cạn.

Một hơi uống hết ly trà, nhìn thấy sự quyết tâm của họ, A Tề trong lòng cảm động không nói nên lời, cúi mặt lẩm bẩm :

- Tại sao, tại sao lại đối xử với ta tốt như thế, chúng ta chỉ đơn giản là bèo nước tương phùng thôi, cớ sao phải như vậy?

Nghe thấy những lời thật tâm của A Tề, Triều Tống tâm trí rối bời mà hỏi:

- Đệ đang khóc à?

A Tề ngước mặt lên trả lời:

- Không có, đệ là nam nhi đại trượng phu, rơi đầu chứ không rơi lệ.

Toàn Phong nghe vậy liền mỉm cười rồi bộc bạch nói:

- Ta cũng không biết vì sao, chỉ là không thể bỏ mặc đệ một mình không lo, nếu như đổi là ta gặp nguy hiểm đệ có giúp không?

A Tề lập tức gật đầu đáp:

- Tất nhiên là có.

Nghe vậy Toàn Phong chỉ ngước mặt lên nhìn vầng trăng nơi vùng trời xa xăm ấy, mỉm cười rồi nói:

- Và ta cũng thế.

Bốn chữ “ và ta cũng thế” của Toàn Phong khiến A Tề rưng rưng giọt lệ, ngước nhìn nụ cười ấm áp nhẹ nhàng trên gương mặt thanh tú của Toàn Phong, dưới ánh trăng mọi đường nét trên gương mặt được hiện lên rất rõ nét vô thức khiến A Tề rung động, tim đập loạn nhịp, gương mặt đỏ bừng, Toàn Phong ngước mặt nhìn xuống thì bắt gặp đôi mắt A Tề nhìn mình say đắm, bốn mắt nhìn nhau, A Tề hồi hộp ngay lập tức né tránh ánh mắt của Toàn Phong bèn nhìn sang chổ khác, cầm ly trà trên tay A Tề nói:

- Lòng này xin được nhật nguyệt chứng giám, sống chết quyết không rời.

Từ đâu có làn gió nhẹ thổi ngang khiến vài sợi tóc của A Tề bay bay theo gió, Toàn Phong ngắm nhìn hàng lông mi cong dài của A Tề, sống mũi thẳng tắp, nhìn xuống đôi môi nhỏ nhắn đỏ ửng của A Tề, trong phút chốc Toàn Phong tim đập loạn nhịp, nóng ran cả cổ, trong vô thức Toàn Phong đưa tay muốn chạm vào đôi môi căng mộng ấy, ngay đúng thời điểm ngón tay gần chạm vào vờ môi ấy thì bỗng tiếng nói của Triều Tống vang lên khiến Toàn Phong bừng tỉnh rút tay lại:

- Tên tiểu tử này, chúng ta đang lập lời thề kết nghĩa mà đệ cứ như đang thề non hẹn biển với ý trung nhân vậy, không tính, không tính nói lại đi.

A Tề nghe vậy liền bối rối lén nhìn sang Toàn Phong, rồi lại quay sang Triều Tống nói:

- Cũng như nhau thôi, huynh đừng gay gắt quá.

Nói xong A Tề đứng dậy bước vào phòng, đi nửa đường thì quay người lại nói:

- Ngủ sớm đi mai chúng ta sẽ bàn bạc tiếp, phải có kế hoạch chu toàn trước khi hành động, như vậy mới có thể hạn chế thương tổn được.

Nghe vậy Triều Tống cũng nhanh chóng chạy về giường ngủ, Toàn Phong vừa định leo lên giường thì bị Triều Tống ngăn lại nói:

- Nếu như cả hai đã làm huề rồi thì Toàn Phong đệ qua giường A Tề ngủ đi.

Toàn Phong ngơ người nhìn sang A Tề rồi quay sang hỏi Triều Tống:

- Sao huynh lại…

Triều Tống không đáp liền quay lưng kéo chăn đi ngủ, Toàn Phong ngẩn người nhìn A Tề, A Tề không thể từ chối lòng cũng khó xử chỉ đành nằm sát vào trong để Toàn Phong ngủ nhờ, Toàn Phong cứ thế mà lủi thủi leo lên giường.

Cả hai ngại ngùng nằm cạnh nhau, A Tề ngại ngùng chỉ dám nép mình vào tường quay lưng lại với Toàn Phong, Toàn Phong cũng chỉ dám nhìn đông nhìn tây mà lại không dám nhìn A Tề.

A Tề lúc đầu còn ngại ngùng nhưng chẳng lâu sau lại ngủ chẳng biết trời chăng gì, A Tề quay người qua, Toàn Phong ngượng ngùng chỉ dám liếc mắt nhìn sang A Tề, nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn ấy Toàn Phong bỗng rung động, tim đập loạn xạ, tâm trí dần mất bình tĩnh, chỉ biết ghì chặt bàn tay trong đầu suy nghĩ:

- Toàn Phong, người đang suy nghĩ gì vậy A Tề là nam nhi cơ mà, ngươi bị sao vậy, ngươi phải bình tĩnh lại.

Trong lúc Toàn Phong đang tương tư loay hoay không tài nào vào giấc được thì đột nhiên A Tề đưa tay đặt lên ngực Toàn Phong, kê chân lên người Toàn Phong, một cú xoay ôm trọn Toàn Phong vào lòng.

Toàn Phong lúc này toàn thân bắt đầu nóng ran lên, gương mặt đỏ ửng, xoay đầu nhìn sang thì vô cùng bất ngờ vì lúc này đây gương mặt của A Tề đã áp sát gương mặt của Toàn Phong, mặt đối mặt với A Tề, Toàn Phong tim đập càng lúc càng mạnh, không dám nhúc nhich chỉ có thể nằm yên bất động.

Thế nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó A Tề càng ôm càng chặt, càng lúc càng quấn lấy Toàn Phong hơn, Toàn Phong càng lúc càng không dám thở mạnh, tim đập nhanh như búa bổ, tà tâm nổi dậy không thể khống chế nổi nữa Toàn Phong quay đầu sang ngằm nhìn gương mặt thanh tú của A Tề, tim đã động rồi, trong vô thức Toàn Phong muốn áp sát đặt nụ hôn lên môi A Tề thế nhưng chợt giật mình Toàn Phong cố gắng tỉnh táo lại siết chặt bàn tay cắn răng để chịu đựng.

Chapter
1 Chương 1: Thiên luân khởi
2 Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3 Chương 3: Sự kỳ vọng
4 Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5 Chương 5: Bước ngoặt
6 Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7 Chương 7: Oan gia
8 Chương 8: Thân thuộc
9 Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10 Chương 10 : Chạm trán
11 Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12 Chương 12: Thành vương bại khấu
13 Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14 Chương 14 : Niềm tin
15 Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16 Chương 16: Mật thư
17 Chương 17: Mật lệnh
18 Chương 18: Con tim thao thức không yên
19 Chương 19: Cạm bẫy
20 Chương 20 : Vượt ngục
21 Chương 21: Ký ức tang thương
22 Chương 22: Tề Vương điện hạ
23 Chương 23: Bằng chứng
24 Chương 24: Trời quang mây tạnh
25 Chương 25 : Triệu kiến
26 Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27 Chương 27: Chột dạ
28 Chương 28: Thân phận bại lộ
29 Chương 29: Đố kị
30 Chương 30: Xuất chiến
31 Chương 31: Thượng Vũ
32 Chương 32 : Sự tự ti
33 Chương 33 : Sự đánh đổi
34 Chương 34: Liên hoàn kế
35 Chương 35: Gậm nhấm con tim
36 Chương 36: Chết tâm
37 Chương 37 : Nỗi lòng
38 Chương 38 : Đại hôn
39 Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40 Chương 40: Một lòng một dạ
41 Chương 41 : Lộ diện
42 Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43 Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44 Chương 44: Lực bất tòng tâm
45 Chương 45: Hẹn ước
46 Chương 46: Thiên ý
47 Chương 47: Chấp niệm
48 Chương 48: Bạch nguyệt quang
49 Chương 49: Đánh mất tất cả
50 Chương 50: Thần Long ấn định
51 Chương 51: Nợ máu trả máu
52 Chương 52: Thần nhãn
53 Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54 Chương 54: Vong xuyên
55 Chương 55: Tái sinh
56 Chương 56: Đại anh hùng
57 Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58 Chương 58: Tri kỷ
59 Chương 59: Sinh thần
60 Chương 60: Bất lực
61 Chương 61: Lòng trung thành
62 Chương 62: Nút thắt
63 Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64 Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65 Chương 65: Tiểu tế tương lai
66 Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67 Chương 67: Bạch liên hoa
68 Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69 Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70 Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71 Chương 71: Hũ giấm to
72 Chương 72: Thanh mai trúc mã
73 Chương 73: Cầu bất đắc
74 Chương 74: Định mệnh
75 Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76 Chương 76: Mầm móng tai họa
77 Chương 77: Âm hồn không tan
78 Chương 78: Ám khí
79 Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80 Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81 Chương 81: Động lòng
82 Chương 82: Kiếp thê nô
83 Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84 Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85 Chương 85: Chiếu tướng
86 Chương 86 : Thất thế
87 Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88 Chương 88: Hiểm họa cận kề
89 Chương 89: Lệnh vua khó trái
90 Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91 Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92 Chương 92: Thấu hiểu
93 Chương 93: Sự trưởng thành
94 Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95 Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96 Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97 Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98 Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99 Chương 99: Kề vai sát cánh
100 Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101 Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102 Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103 Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104 Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105 Chương 105: Tai họa ập đến
106 Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107 Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108 Chương 108: Sự trưởng thành
109 Chương 109: Gửi gắm
110 Chương 110: Cầu Nại Hà
111 Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112 Chương 112: Khúc mắc
113 Chương 113: Sự phó thác
114 Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115 Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116 Chương 116: Tấm lòng đã định
117 Chương 117: Tâm ý
118 Chương 118: Đồng binh
119 Chương 119: Một đời bình an
120 Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121 Chương 121: Gia môn bất hạnh
122 Chương 122: Cá lớn cắn câu
123 Chương 123: Tương kế tựu kế
124 Chương 124: Báo thù
125 Chương 125: Di thư
126 Chương 126: Hợp nhất
127 Chương 127: Bế tắc
128 Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129 Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130 Chương 130: Một đời sở cầu
131 Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132 Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133 Chương 133: Ủ mưu
134 Chương 134: Chủ mưu
135 Chương 135: Phá vỡ âm mưu
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Thiên luân khởi
2
Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3
Chương 3: Sự kỳ vọng
4
Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5
Chương 5: Bước ngoặt
6
Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7
Chương 7: Oan gia
8
Chương 8: Thân thuộc
9
Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10
Chương 10 : Chạm trán
11
Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12
Chương 12: Thành vương bại khấu
13
Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14
Chương 14 : Niềm tin
15
Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16
Chương 16: Mật thư
17
Chương 17: Mật lệnh
18
Chương 18: Con tim thao thức không yên
19
Chương 19: Cạm bẫy
20
Chương 20 : Vượt ngục
21
Chương 21: Ký ức tang thương
22
Chương 22: Tề Vương điện hạ
23
Chương 23: Bằng chứng
24
Chương 24: Trời quang mây tạnh
25
Chương 25 : Triệu kiến
26
Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27
Chương 27: Chột dạ
28
Chương 28: Thân phận bại lộ
29
Chương 29: Đố kị
30
Chương 30: Xuất chiến
31
Chương 31: Thượng Vũ
32
Chương 32 : Sự tự ti
33
Chương 33 : Sự đánh đổi
34
Chương 34: Liên hoàn kế
35
Chương 35: Gậm nhấm con tim
36
Chương 36: Chết tâm
37
Chương 37 : Nỗi lòng
38
Chương 38 : Đại hôn
39
Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40
Chương 40: Một lòng một dạ
41
Chương 41 : Lộ diện
42
Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43
Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44
Chương 44: Lực bất tòng tâm
45
Chương 45: Hẹn ước
46
Chương 46: Thiên ý
47
Chương 47: Chấp niệm
48
Chương 48: Bạch nguyệt quang
49
Chương 49: Đánh mất tất cả
50
Chương 50: Thần Long ấn định
51
Chương 51: Nợ máu trả máu
52
Chương 52: Thần nhãn
53
Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54
Chương 54: Vong xuyên
55
Chương 55: Tái sinh
56
Chương 56: Đại anh hùng
57
Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58
Chương 58: Tri kỷ
59
Chương 59: Sinh thần
60
Chương 60: Bất lực
61
Chương 61: Lòng trung thành
62
Chương 62: Nút thắt
63
Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64
Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65
Chương 65: Tiểu tế tương lai
66
Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67
Chương 67: Bạch liên hoa
68
Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69
Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70
Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71
Chương 71: Hũ giấm to
72
Chương 72: Thanh mai trúc mã
73
Chương 73: Cầu bất đắc
74
Chương 74: Định mệnh
75
Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76
Chương 76: Mầm móng tai họa
77
Chương 77: Âm hồn không tan
78
Chương 78: Ám khí
79
Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80
Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81
Chương 81: Động lòng
82
Chương 82: Kiếp thê nô
83
Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84
Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85
Chương 85: Chiếu tướng
86
Chương 86 : Thất thế
87
Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88
Chương 88: Hiểm họa cận kề
89
Chương 89: Lệnh vua khó trái
90
Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91
Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92
Chương 92: Thấu hiểu
93
Chương 93: Sự trưởng thành
94
Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95
Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96
Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97
Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98
Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99
Chương 99: Kề vai sát cánh
100
Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101
Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102
Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103
Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104
Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105
Chương 105: Tai họa ập đến
106
Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107
Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108
Chương 108: Sự trưởng thành
109
Chương 109: Gửi gắm
110
Chương 110: Cầu Nại Hà
111
Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112
Chương 112: Khúc mắc
113
Chương 113: Sự phó thác
114
Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115
Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116
Chương 116: Tấm lòng đã định
117
Chương 117: Tâm ý
118
Chương 118: Đồng binh
119
Chương 119: Một đời bình an
120
Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121
Chương 121: Gia môn bất hạnh
122
Chương 122: Cá lớn cắn câu
123
Chương 123: Tương kế tựu kế
124
Chương 124: Báo thù
125
Chương 125: Di thư
126
Chương 126: Hợp nhất
127
Chương 127: Bế tắc
128
Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129
Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130
Chương 130: Một đời sở cầu
131
Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132
Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133
Chương 133: Ủ mưu
134
Chương 134: Chủ mưu
135
Chương 135: Phá vỡ âm mưu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play