Chương 11 : Thành huynh bại đệ

Ngày hôm sau, cả ba người cùng nhau lên lớp học, những cuốn sách tam cương ngũ thường, sách văn học thơ ca dường như không làm khó được A Tề, bản thân Thiếu Toàn Phong cũng là một văn hay chữ tốt, còn riêng về Triều Tống thì nghe tới nghe lui muốn chóng cả mặt, nghe được một hay câu thơ thì gật gù, đến tối về thì cả ba lại cùng luyện võ người này chỉ người kia, người kia góp ý người nọ cả ba người hỗ trợ chỉ bảo lẫn nhau, Triều Tống nhìn sang A Tề và nói:

- A Tề lần trước chúng ta có tỉ thí vài đường, tuy võ công của đệ không tệ nhưng thể lực lại là vấn đề lớn của đệ, nam nhi gì đâu mà thân hình gầy gò yếu đuối y như tiểu nương tử.

A Tề nghe chẳng lọt tai câu cuối cùng, liền nổi giận trở mặt và nói:

- Cần huynh quản chắc.

Triều Tống cười lớn và nói:

- Kì thi sắp đến rồi, có muốn ta chỉ cho vài cách để nâng cao thể lực không?

A Tề nhìn Triều Tống bằng cặp mắt khinh bỉ, xía mạnh một cái rồi phớt lờ nói:

- Không cần, cảm ơn.

Thấy bầu không khí ngày càng căng thẳng, Toàn Phong đá mắt với Triều Tống rồi nói:

- Ta muốn học, Tống huynh có thể dạy ta không?

Triều Tống ngay lập tức hiểu ý và nói:

- Ta tập cùng đệ, lần xếp hạng này ta nhất định phải đứng đầu bảng, không thể để thua mất mặt như vậy.

Ngay lập tức Triều Tống kéo Toàn Phong chạy ra sân sau của học viện, Triều Tống nói:

- Bài học đầu tiên là chạy bộ, chỉ có như vậy mới rèn luyện sức bền của đệ được.

Vừa nghe Triều Tống nói xong Toàn Phong nhìn ra phía sau gọi to:

- A Tề đệ cũng tới đây chạy chung đi.

A Tề quay mặt không đáp, thấy vậy Triều Tống cười nhếch mép, rồi đá mắt với Toàn Phong rồi Triều Tống chạy đi trước, Toàn Phong mỉm cười liền chạy về phía A Tề, kéo tay A Tề cùng chạy theo sau.

Cứ thế hết chạy bộ lại chuyển sang hít đất, cứ thế ngày qua ngày, thời hạn một tháng trôi qua, kì thi đánh giá cá nhân cũng bắt đầu, tất cả học viên trong viện đều đi báo danh. Ngày hôm sau vòng loại chính thức bắt đầu.

Hai ngày sau đó các thí sinh lần lượt bị loại dần chỉ còn bốn người lần lượt là A Tề, Thiếu Toàn Phong, Triều Tống, Châu Tín, vòng bán kết này chia làm hai lượt đấu lần lượt A Tề và Triều Tống, Thiếu Toàn Phong và Châu Tín cả bốn người đều võ công cao cường.

Mở màng bán kết là trận đấu của A Tề và Triều Tống, trước khi cả hai bước ra sân, Triều Tống nhìn Thiếu Toàn Phong và nói:

- Toàn Phong giữa ta và A Tề đệ mong ai sẽ thắng?

Cả A Tề và Triều Tống đều mong mỏi nghe được câu trả lời của Thiếu Toàn Phong, đứng trước câu hỏi chí mạng này Thiếu Toàn Phong như bị một áp lực vô hình đề nặng trên vai, lưỡng lự một hồi Toàn Phong nói:

- Lòng bàn tay cũng thịt mu bàn tay cũng thịt, cả hai đều là bằng hữu huynh đệ của ta ta đều ủng hộ cả hai.

Triều Tống nhìn Toàn Phong mất hứng và nói:

- Nói như không nói.

Rồi nhìn sang A Tề, Triều Tống đá mắt một cái rồi nói :

- Cứ đánh hết sức mình không cần nương tay.

A Tề cười nhếch mép rồi đáp lại:

- Huynh cũng vậy, hãy đánh một trận cho đã đi.

Triều Tống nhìn thấy vẻ mặt lém lỉnh của A Tề liền nói tiếp:

- Nếu như ta thắng thì đệ buộc phải gọi ta là Tống ca như đệ gọi Toàn Phong vậy.

Nghe vậy nụ cười của A Tề lập tức biến mất thay vào đó là ánh mắt lườm nguýt nhìn Triều Tống nói:

- Vậy nếu huynh thua ta được gì?

Triều Tống phì cười rồi mạnh dạn nói:

- Tuỳ đệ xử lý.

A Tề mỉm cười gật đầu nói:

- Được, móc tay ước định, Phong ca làm chứng nhá.

Cả hai móc tay dưới sự chứng kiến của Toàn Phong, trong lúc cả hai đang hăng say móc tay thì từ phía sau một tiểu nương tử thanh thoát bước đến gần Toàn Phong rồi khẽ nói:

- Toàn Phong ca ca.

Cả ba người liền quay đầu lại nhìn, Toàn Phong bất ngờ nói:

- Sao… sao muội lại ở đây?

A Tề thấy là người quen của Toàn Phong liền cúi đầu chào hỏi, tiểu tiểu nương tử này cũng hữu lễ chào hỏi lại rồi với tay khoác lấy tay Toàn Phong rồi nũng nịu nói:

- Toàn Phong ca ca, sao huynh lên Quân Hiên lại không báo với muội, nếu như Thiếu bá bá không nói muội cũng chả biết.

Triều Tống nhìn thấy vậy liền nói:

- Toàn Phong đệ không định giới thiệu với bọn ta tiểu nương tử này là ai sao?

Toàn Phong nghe vậy liền giật mình mỉm cười giới thiệu nói:

- Đệ quên mất, đây là Hà Tuệ Nghi, cô ấy là thanh mai trúc mã của đệ.

Nói xong Toàn Phong nhìn sang Tuệ Nghi rồi nói tiếp:

- Tuệ Nghi đây là Triều Tống ca, còn đây là Ngô Tề đệ.

A Tề nhiệt tình chào hỏi Tuệ Nghi, Triều Tống đứng cạnh cũng mỉm cười vui vẻ chào đón, Toàn Phong liền hỏi Tuệ Nghi:

- Sao muội lại ở đây?

Tuệ Nghi mỉm cười đáp:

- Muội đến để tìm huynh.

Toàn Phong nghe vậy liền nói:

- Nơi đây toàn là nam nhân không thích hợp để muội đến.

Tuệ Nghi tiếp tục làm nũng kéo tay kéo chân Toàn Phong không thôi, A Tề ngượng ngùng đứng nhìn mà không biết nên làm gì mà chỉ đưa mắt nhìn sang Triều Tống. Một lát sau bỗng một tiếng thông báo lớn vang lên:

- Mời Triều Tống và Ngô Tề lên võ đài.

Nghe vậy A Tề liền lập tức cáo từ rồi đi ngay, Triều Tống thấy vậy liền đi theo, cuộc chiến bắt đầu, cả hai chưa kịp khởi động thì Triều Tống đã rút kiếm hướng về phía A Tề, A Tề nhanh chóng né được đòn kiếm đó lấy tay chưởng một chưởng về phía Triều Tống.

Với thân thủ của Triều Tống ngay lập tức có thể né ngay được đòn, đạp chân xuống đất lấy thế bay ngang qua đầu của A Tề dùng kiếm chém từ phía trên chém xuống, A Tề cũng nhanh mắt né được đòn kiếm của Triều Tống, Triều Tống sử dụng đao đến quen với chiến thuật tầm xa, còn sở trường của A Tề là cận chiến.

Triều Tống dường như nhìn thấu được điều này nên luôn cố gắng giữu một khoảng cách đủ xa tránh A Tề đột khích, riêng A Tề thì vẫn mãi tìm cách tiếp cận nhưng có vẻ không khả thi cứ mỗi lần gần sát bên cạnh thì lại bị kiếm của Triều Tống ngăn lại, vì thân là nữ nhi nên thể lực của A Tề vốn không thể bì được với Triều Tống, A Tề liền ngay lập tức đổi chiến thuật, từ cận chiến sang đánh tầm xa, A Tề nhìn về phía của Thiếu Toàn Phong nói lớn:

- Phong ca, kiếm…

Toàn Phong như đang đứng đợi sẵn lệnh của A Tề, ngay lập tức rút ném về phía A Tề, A Tề nhanh chóng nhảy lên cao chụp lấy thanh kiếm của Toàn Phong, lộn người một cái bay về phía Triều Tống, mũi kiếm nhanh chóng được Triều Tống đỡ lại A Tề dùng chân đá văng thanh kiếm của Triều Tống thanh kiếm của A Tề hướng thẳng về Triều Tống cứ ngỡ là đòn quyết định ai ngờ Triều Tống né được thanh kiếm xước ngang để lại một vết thương nhẹ trên mặt Triều Tống, Tuệ Nghi nhìn cả hai giao đấu mà phấn khích nói:

- Đây là lần đầu tiên muội được xem một cuộc tỉ thí giống như vậy, hai người họ võ công thực cao cường.

Toàn Phong mỉm cười gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Giờ đây Triều Tống tay không kiếm nên lợi thế thiên về A Tề, nhưng A Tề đã thấm mệt biết bản thân sắp đến giới hạn nên quyết không để trận đấu kéo dài thêm nữa tránh gây bất lợi cho bản thân.

A Tề dừng lại một hồi nhắm mắt lại hít một hơi thực sâu tập trung tất cả sức lực, mở mắt ra A Tề không do dự xông thẳng vào Triều Tống ra đòn quyết định, Triều Tống vẫn đứng yên bất động, A Tề thấy được lợi thế đang nghiên về mình cứ nghĩ Triều Tống buông xuôi rồi nên không do dự mà vững kiếm hướng về phía Triều Tống, thanh kiếm tiến sát mặt Triều Tống.

Triều Tống dùng quay khoá chặt tay của A Tề, thanh kiếm trên tay A Tề rớt xuống đất, Triều Tống nhanh chóng lướt ra sau lưng A Tề dùng sức húc tung người A Tề ném về phía xa, toàn thân A Tề bay trên không trung, A Tề bị nèm văng ra khá xa, cơ thể tiếp đất A Tề bất lực nằm dưới mặt đất ngửa mặt lên nhìn Triều Tống, bản thân không còn đủ sức lực để phản kháng thêm nữa,Triều Tống nhìn A Tề và nói:

- Còn tiếp được nữa không?

A Tề dù không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận, trọng tại tuyên Triều Tống thắng và giành được suất vào chung kết, thấy thế Triều Tống đưa tay về phía A Tề, A Tề cũng nắm lấy tay Triều Tống, Triều Tống kéo A Tề ngồi dậy, Toàn Phong và Tuệ Nghi cũng chạy lại phía hai người họ rồi nói.

- A Tề đệ không sao chứ, có bị thương không, Tống huynh sao lại ra tay nặng như vậy.

Triều Tống bất mãn nói:

- Ta mạnh tay sao, là đệ ấy bạo lực trước xém tí là ta bị huỷ dung rồi may là ta thân thủ cao minh né kịp bằng không thực không dám nói.

Tuệ Nghi đứng cạnh nghe vậy liền che miệng mỉm cười khúc khích, A Tề ngượng ngùng liền đáp:

- Đệ không sao, thành vương bại khấu, trận đấu này đệ thua rồi.

A Tề dứt lời nhìn thẳng vào mắt Triều Tống chắp tay lại nhẹ giọng nói:

- Tống ca!

Khuôn mặt đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt Triều Tống, không nhịn được cười Triều Tống đưa tay xoa xoa đầu A Tề mà đắc ý nói.

- Ngoan...ngoan lắm tiểu đệ của ta.

Chapter
1 Chương 1: Thiên luân khởi
2 Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3 Chương 3: Sự kỳ vọng
4 Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5 Chương 5: Bước ngoặt
6 Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7 Chương 7: Oan gia
8 Chương 8: Thân thuộc
9 Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10 Chương 10 : Chạm trán
11 Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12 Chương 12: Thành vương bại khấu
13 Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14 Chương 14 : Niềm tin
15 Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16 Chương 16: Mật thư
17 Chương 17: Mật lệnh
18 Chương 18: Con tim thao thức không yên
19 Chương 19: Cạm bẫy
20 Chương 20 : Vượt ngục
21 Chương 21: Ký ức tang thương
22 Chương 22: Tề Vương điện hạ
23 Chương 23: Bằng chứng
24 Chương 24: Trời quang mây tạnh
25 Chương 25 : Triệu kiến
26 Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27 Chương 27: Chột dạ
28 Chương 28: Thân phận bại lộ
29 Chương 29: Đố kị
30 Chương 30: Xuất chiến
31 Chương 31: Thượng Vũ
32 Chương 32 : Sự tự ti
33 Chương 33 : Sự đánh đổi
34 Chương 34: Liên hoàn kế
35 Chương 35: Gậm nhấm con tim
36 Chương 36: Chết tâm
37 Chương 37 : Nỗi lòng
38 Chương 38 : Đại hôn
39 Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40 Chương 40: Một lòng một dạ
41 Chương 41 : Lộ diện
42 Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43 Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44 Chương 44: Lực bất tòng tâm
45 Chương 45: Hẹn ước
46 Chương 46: Thiên ý
47 Chương 47: Chấp niệm
48 Chương 48: Bạch nguyệt quang
49 Chương 49: Đánh mất tất cả
50 Chương 50: Thần Long ấn định
51 Chương 51: Nợ máu trả máu
52 Chương 52: Thần nhãn
53 Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54 Chương 54: Vong xuyên
55 Chương 55: Tái sinh
56 Chương 56: Đại anh hùng
57 Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58 Chương 58: Tri kỷ
59 Chương 59: Sinh thần
60 Chương 60: Bất lực
61 Chương 61: Lòng trung thành
62 Chương 62: Nút thắt
63 Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64 Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65 Chương 65: Tiểu tế tương lai
66 Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67 Chương 67: Bạch liên hoa
68 Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69 Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70 Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71 Chương 71: Hũ giấm to
72 Chương 72: Thanh mai trúc mã
73 Chương 73: Cầu bất đắc
74 Chương 74: Định mệnh
75 Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76 Chương 76: Mầm móng tai họa
77 Chương 77: Âm hồn không tan
78 Chương 78: Ám khí
79 Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80 Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81 Chương 81: Động lòng
82 Chương 82: Kiếp thê nô
83 Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84 Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85 Chương 85: Chiếu tướng
86 Chương 86 : Thất thế
87 Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88 Chương 88: Hiểm họa cận kề
89 Chương 89: Lệnh vua khó trái
90 Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91 Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92 Chương 92: Thấu hiểu
93 Chương 93: Sự trưởng thành
94 Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95 Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96 Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97 Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98 Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99 Chương 99: Kề vai sát cánh
100 Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101 Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102 Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103 Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104 Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105 Chương 105: Tai họa ập đến
106 Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107 Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108 Chương 108: Sự trưởng thành
109 Chương 109: Gửi gắm
110 Chương 110: Cầu Nại Hà
111 Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112 Chương 112: Khúc mắc
113 Chương 113: Sự phó thác
114 Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115 Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116 Chương 116: Tấm lòng đã định
117 Chương 117: Tâm ý
118 Chương 118: Đồng binh
119 Chương 119: Một đời bình an
120 Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121 Chương 121: Gia môn bất hạnh
122 Chương 122: Cá lớn cắn câu
123 Chương 123: Tương kế tựu kế
124 Chương 124: Báo thù
125 Chương 125: Di thư
126 Chương 126: Hợp nhất
127 Chương 127: Bế tắc
128 Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129 Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130 Chương 130: Một đời sở cầu
131 Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132 Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133 Chương 133: Ủ mưu
134 Chương 134: Chủ mưu
135 Chương 135: Phá vỡ âm mưu
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Thiên luân khởi
2
Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3
Chương 3: Sự kỳ vọng
4
Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5
Chương 5: Bước ngoặt
6
Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7
Chương 7: Oan gia
8
Chương 8: Thân thuộc
9
Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10
Chương 10 : Chạm trán
11
Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12
Chương 12: Thành vương bại khấu
13
Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14
Chương 14 : Niềm tin
15
Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16
Chương 16: Mật thư
17
Chương 17: Mật lệnh
18
Chương 18: Con tim thao thức không yên
19
Chương 19: Cạm bẫy
20
Chương 20 : Vượt ngục
21
Chương 21: Ký ức tang thương
22
Chương 22: Tề Vương điện hạ
23
Chương 23: Bằng chứng
24
Chương 24: Trời quang mây tạnh
25
Chương 25 : Triệu kiến
26
Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27
Chương 27: Chột dạ
28
Chương 28: Thân phận bại lộ
29
Chương 29: Đố kị
30
Chương 30: Xuất chiến
31
Chương 31: Thượng Vũ
32
Chương 32 : Sự tự ti
33
Chương 33 : Sự đánh đổi
34
Chương 34: Liên hoàn kế
35
Chương 35: Gậm nhấm con tim
36
Chương 36: Chết tâm
37
Chương 37 : Nỗi lòng
38
Chương 38 : Đại hôn
39
Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40
Chương 40: Một lòng một dạ
41
Chương 41 : Lộ diện
42
Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43
Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44
Chương 44: Lực bất tòng tâm
45
Chương 45: Hẹn ước
46
Chương 46: Thiên ý
47
Chương 47: Chấp niệm
48
Chương 48: Bạch nguyệt quang
49
Chương 49: Đánh mất tất cả
50
Chương 50: Thần Long ấn định
51
Chương 51: Nợ máu trả máu
52
Chương 52: Thần nhãn
53
Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54
Chương 54: Vong xuyên
55
Chương 55: Tái sinh
56
Chương 56: Đại anh hùng
57
Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58
Chương 58: Tri kỷ
59
Chương 59: Sinh thần
60
Chương 60: Bất lực
61
Chương 61: Lòng trung thành
62
Chương 62: Nút thắt
63
Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64
Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65
Chương 65: Tiểu tế tương lai
66
Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67
Chương 67: Bạch liên hoa
68
Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69
Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70
Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71
Chương 71: Hũ giấm to
72
Chương 72: Thanh mai trúc mã
73
Chương 73: Cầu bất đắc
74
Chương 74: Định mệnh
75
Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76
Chương 76: Mầm móng tai họa
77
Chương 77: Âm hồn không tan
78
Chương 78: Ám khí
79
Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80
Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81
Chương 81: Động lòng
82
Chương 82: Kiếp thê nô
83
Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84
Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85
Chương 85: Chiếu tướng
86
Chương 86 : Thất thế
87
Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88
Chương 88: Hiểm họa cận kề
89
Chương 89: Lệnh vua khó trái
90
Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91
Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92
Chương 92: Thấu hiểu
93
Chương 93: Sự trưởng thành
94
Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95
Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96
Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97
Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98
Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99
Chương 99: Kề vai sát cánh
100
Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101
Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102
Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103
Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104
Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105
Chương 105: Tai họa ập đến
106
Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107
Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108
Chương 108: Sự trưởng thành
109
Chương 109: Gửi gắm
110
Chương 110: Cầu Nại Hà
111
Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112
Chương 112: Khúc mắc
113
Chương 113: Sự phó thác
114
Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115
Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116
Chương 116: Tấm lòng đã định
117
Chương 117: Tâm ý
118
Chương 118: Đồng binh
119
Chương 119: Một đời bình an
120
Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121
Chương 121: Gia môn bất hạnh
122
Chương 122: Cá lớn cắn câu
123
Chương 123: Tương kế tựu kế
124
Chương 124: Báo thù
125
Chương 125: Di thư
126
Chương 126: Hợp nhất
127
Chương 127: Bế tắc
128
Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129
Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130
Chương 130: Một đời sở cầu
131
Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132
Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133
Chương 133: Ủ mưu
134
Chương 134: Chủ mưu
135
Chương 135: Phá vỡ âm mưu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play