Chương 4: Thân phận bị lãng quên

A Tề dường như cũng đoán được hoàng hậu sẽ đến nhưng không ngờ là nhanh đến như vậy, A Tề xoay người hướng mắt nhìn ra cửa thì thấy hoàng hậu và hoàng đệ Ngô Hoài An (Diệc vương) đứng trước cửa, nhìn thấy hoàng hậu ATề lòng có chút bối rối nhưng rất nhanh liền lấy lại sự điềm tĩnh, A Tề lạnh lùng tiến lại gần cúi đầu hành lễ với hoàng hậu và nói:

- Thần nhi bái kiến mẫu hậu, mẫu hậu sức khoẻ người vốn không được tốt nên chú ý hơn không nên chạy nhanh như vậy.

Chưa kịp nghe A Tề nói xong hoàng hậu bước thẳng vào phòng nắm chặt cổ tay của A Tề và nói lớn:

- Con không thể lên Quân Hiên được, mau theo mẫu đến gặp bệ hạ xin người rút lại việc này, mau theo ta.

A Tề giữ tay của hoàng hậu lại nhìn sang Diệc Vương và nói:

- An đệ, đệ tránh mặt một tí được không, ta có chuyện muốn nói với mẫu thân.

Diệc Vương nghe thế lập tức gật đầu rồi quay lưng bước ra khỏi phòng, đợi cửa phòng được đóng lại A Tề nhìn thấy vẻ mặt lo lắng bồn chồn không yên của hoàng hậu liền nói:

- Đến Quân Hiên học nghệ là ý của con và phụ thân đã ân chuẩn rồi ạ, người đừng lo, con có thể chăm sóc tốt cho bản thân, con chỉ đi vài tháng rồi về.

Hoàng hậu với vẻ mặt tức giận nhìn A Tề và quát to:

- Ta bảo không được là không được ta là mẫu thân của con con phải nghe ta... Quân Hiên là học viện dành cho nam sinh không thích hợp với con... ta không cho phép con đến đấy... theo ta đến gặp bệ hạ... mau lên.

A Tề nghe như vậy liền khựng người lại, cúi đầu do dự hồi lâu rồi hỏi ngược lại hoàng hậu:

- Học viện dành cho nam sinh không hợp với con... ý người là... học việc nữ sinh thì được... đúng không?

Câu nói của A Tề nhưng đánh thẳng vào tâm can của hoàng hậu khiến người như chết lặng, miệng chỉ có thể lấp bấp nhìn A Tề và nói:

- Con… .con… con có biết con đang nói hồ đồ gì không?

A Tề nhếch môi cười nhạt một cái rồi ngẩng đầu dùng ánh mắt đầy lạnh lùng để đối diện với hoàng hậu rồi nói:

- Là con đang nói hồ đồ hay là người đang vờ không hiểu.

Hoàng hậu hoang mang trợn tròn đôi mắt nhìn A Tề, đứng trước khuôn mặt lạnh như tiền với đôi mắt vô cảm của A Tề, hoàng hậu chưa từng dám nghĩ là A Tề từ lâu đã phát hiện ra điều này, hoàng hậu rơi lệ nhìn đứa con gái bé bỏng của mình.

A Tề đã biết từ lâu không những không phản kháng mà ngược lại còn chấp nhận mà sống tiếp dưới thân phân của một nam nhi, hoàng hậu càng nghĩ lòng người càng đau như cắt, người không biết phải nói gì với A Tề, chỉ biết không ngừng khiển trách bản thân mình, không kiềm được cảm xúc, hai dòng nước mắt không ngừng rơi, A Tề thấy hoàng hậu khóc mắt cũng rưng rưng nước mắt nhưng vẫn nghiến răng nhẫn tâm nói:

- Người hồi cung đi, con còn rất nhiều thứ phải thu dọn, cung tiễn người.

Hoàng hậu ôm chằm lấy A Tề vừa khóc vừa bộc bạch mọi thứ với A Tề:

- Là lỗi của ta, nếu như năm đó ta cương quyết ngăn cản bệ hạ thì… thì mọi chuyện có lẽ đã khác rồi... là mẫu thân có lỗi với con, đứa con gái nhỏ bé của ta, bờ vai nhỏ nhắn như vậy... sao ông trời lại nhẫn tâm để con gánh vác cả giang sơn này chứ.

A Tề không cầm được nước mắt mà khóc dù là vậy nhưng trong lòng A Tề vẫn còn nhiều khúc mắc chưa được có được đáp án, những tổn thương vẫn chưa có hồi kết càng khiến A Tề tức giận liền ghì giọng cất tiếng hỏi hoàng hậu:

- Đứa con gái nhỏ bé sao... người từng coi con là đứa con gái của người sao?

Đối mặt với câu hỏi ấy, trái tim hoàng hậu như muốn tan vỡ thành trăm mảnh, ngồi bệch xuống đất chua chát vừa khóc vừa trả lời:

- Đối với cả thiên hạ này con là thái tử... là con trai của hoàng đế... là Ngô Nam Thiên... là Tề Vương của Thanh Lôi... nhưng... nhưng… . đối với mẫu hậu cho dù là trước đây hay bây giờ con mãi mãi là Ngô Thiên Ý của mẫu hậu mãi mãi... là đứa con gái bé nhỏ khả ái trong lòng của mẫu hậu... trước nay đều chưa từng thay đổi.

Nghe ba chữ “NGÔ THIÊN Ý”, A Tề lập tức ngước nhìn hoàng hậu đang ngồi dưới sàn, A Tề dường như hiểu ra mọi chuyện, mọi khúc mắt trong lòng A Tề như được giải thoát, A Tề nhận ra thì ra trên thế gian này vẫn còn một người, một người mà A Tề có thể tin tưởng được.

A Tề xúc động, toàn thân run rẩy lập tức quỳ xuống bên cạnh hoàng hậu, những giọt nước chảy xuống đôi chân của hoàng hậu, A Tề lộ ra khuôn mặt yếu đuối trước hoàng hậu thứ mà trong hai mươi năm nay A Tề đã cố gắng che giấu chưa từng để ai phát hiện ra, A Tề với ánh mắt âu yếm nhìn hoàng hậu cùng giọng nói run run cất tiếng nói:

- Ngô..Thiên..Ý… là tên của con sao?

A Tề ngồi quỵ xuống đất vừa run rẩy vừa lẩm bẩm trong miệng ba chữ Ngô Thiên Ý, vừa lẩm bẩm nước mắt vừa rơi nhưng trên môi lại nở nụ cười hạnh phúc, hoàng hậu không chần chừ lập tức ôm chặt lấy A Tề nói:

- Ý Nhi là mẫu hậu có lỗi với con, muốn hận muốn trách cứ trách mình ta là được.

A Tề nghe thấy hoàng hậu gọi mình bằng Ý Nhi trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng liền bất giác mà nói:

- Hai mươi năm rồi... con cô đơn trong chính cuộc sống của mình… con không mình rốt cuộc là ai, không biết mình phải làm gì, sống trong thân phận của người khác, vay mượn cái tên của người khác, những thứ vốn không phải của con...

Từng câu từng chữ như vết dao đâm thẳng vào tim hoàng hậu, hoàng hậu càng siết chặt A Tề hơn, khóc lóc luôn miệng xin lỗi:

- Ý Nhi là mẫu hậu không tốt…

A Tề khì cười trong nước mắt của sự hạnh phúc rồi nói tiếp:

- Tất cả là hai mươi năm nay con chưa từng dám cầu mong gì nhiều... con chỉ muốn biết rốt cuộc mình là ai, Ngô Thiên Ý thực sự là tên của con sao.

Nghe A Tề hỏi như vậy, hoàng hậu nhoẻn miệng cười gật đầu, nhìn vào sâu tận đôi mắt nhỏ của cô con gái bé bỏng đang ngồi gọn trong vòng tay của mình và nói:

- Ngày trước con còn nhỏ, có những chuyện không thể nói cho con biết được... ngày ta hạ sinh con cũng là ngày người anh song sinh của con mất, lúc đấy ta gần như tuyệt vọng nhưng có một chuyện rất kì lạ đã xảy ra… dường như đã thay đổi chính vận mệnh của con.

A Tề ngơ ngác nhìn hoàng hậu rồi hỏi:

- Chuyện xảy ra thay đổi vận mệnh của con sao?

Hoàng hậu mỉm cười kể tiếp:

- Ngay từ lúc sinh ra con đã không giống với anh trai con, không, phải nói là con không giống với bất kì một đứa trẻ sơ sinh nào , con đến với thế gian này cùng với… một đôi mắt màu xanh biếc.

Nghe đến đây A Tề vô cùng bất ngờ liền ngồi bật dậy, thắc mắc hỏi:

- Đôi mắt màu xanh sao ạ?

Hoàng hậu khẽ gật đầu rồi đưa tay đặt lên gò má rồi vuốt ve nói tiếp:

- Ban đầu ta cũng rất bất ngờ giống y hệt con bây giờ, thế nhưng sau khi ta nhìn sâu vào đôi mắt xanh biếc ấy của con ta đột nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác rất yên bình. Chính vì thế ra càng tin tưởng rằng đôi mắt ấy nhất định chứa đựng một sức mạnh rất to lớn, là đôi mắt chứa cả bầu trời bao la của Thanh Lôi ta…

Hoàng hậu nói đến đây, đôi mắt A Tề sáng rực như ánh trăng giữa màn đêm tăm tối miệng khẽ nói:

- Cả bầu trời của Thanh Lôi sao?

Hoàng hậu gật đầu nói tiếp:

- Đúng vậy, Lý giám sự cũng từng bảo đôi mắt của con và sự ra đi của anh trai con tất cả đều là ý trời, chính vì thế...

Nói đến đây hoàng hậu ngập ngừng không nói tiếp càng khiến cho sự tò mò của A Tề được đẩy lên đỉnh điểm, A Tề thích thú hỏi:

- Vì thế sao nữa ạ, mẫu hậu người hãy nói mau đi ạ?

Hoàng hậu che miệng mỉm cười rồi gật đầu nói:

- Chính giây phút ấy ta đã quyết định đặt cái tên Thiên Ý cho con, không cần biết sự hiện diện của con là phúc hay là hoạ ta chỉ muốn con biết, dù cho có xảy ra việc gì ta vẫn mãi bên canh con ủng hộ con Ý Nhi của ta.

Chapter
1 Chương 1: Thiên luân khởi
2 Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3 Chương 3: Sự kỳ vọng
4 Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5 Chương 5: Bước ngoặt
6 Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7 Chương 7: Oan gia
8 Chương 8: Thân thuộc
9 Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10 Chương 10 : Chạm trán
11 Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12 Chương 12: Thành vương bại khấu
13 Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14 Chương 14 : Niềm tin
15 Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16 Chương 16: Mật thư
17 Chương 17: Mật lệnh
18 Chương 18: Con tim thao thức không yên
19 Chương 19: Cạm bẫy
20 Chương 20 : Vượt ngục
21 Chương 21: Ký ức tang thương
22 Chương 22: Tề Vương điện hạ
23 Chương 23: Bằng chứng
24 Chương 24: Trời quang mây tạnh
25 Chương 25 : Triệu kiến
26 Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27 Chương 27: Chột dạ
28 Chương 28: Thân phận bại lộ
29 Chương 29: Đố kị
30 Chương 30: Xuất chiến
31 Chương 31: Thượng Vũ
32 Chương 32 : Sự tự ti
33 Chương 33 : Sự đánh đổi
34 Chương 34: Liên hoàn kế
35 Chương 35: Gậm nhấm con tim
36 Chương 36: Chết tâm
37 Chương 37 : Nỗi lòng
38 Chương 38 : Đại hôn
39 Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40 Chương 40: Một lòng một dạ
41 Chương 41 : Lộ diện
42 Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43 Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44 Chương 44: Lực bất tòng tâm
45 Chương 45: Hẹn ước
46 Chương 46: Thiên ý
47 Chương 47: Chấp niệm
48 Chương 48: Bạch nguyệt quang
49 Chương 49: Đánh mất tất cả
50 Chương 50: Thần Long ấn định
51 Chương 51: Nợ máu trả máu
52 Chương 52: Thần nhãn
53 Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54 Chương 54: Vong xuyên
55 Chương 55: Tái sinh
56 Chương 56: Đại anh hùng
57 Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58 Chương 58: Tri kỷ
59 Chương 59: Sinh thần
60 Chương 60: Bất lực
61 Chương 61: Lòng trung thành
62 Chương 62: Nút thắt
63 Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64 Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65 Chương 65: Tiểu tế tương lai
66 Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67 Chương 67: Bạch liên hoa
68 Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69 Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70 Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71 Chương 71: Hũ giấm to
72 Chương 72: Thanh mai trúc mã
73 Chương 73: Cầu bất đắc
74 Chương 74: Định mệnh
75 Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76 Chương 76: Mầm móng tai họa
77 Chương 77: Âm hồn không tan
78 Chương 78: Ám khí
79 Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80 Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81 Chương 81: Động lòng
82 Chương 82: Kiếp thê nô
83 Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84 Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85 Chương 85: Chiếu tướng
86 Chương 86 : Thất thế
87 Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88 Chương 88: Hiểm họa cận kề
89 Chương 89: Lệnh vua khó trái
90 Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91 Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92 Chương 92: Thấu hiểu
93 Chương 93: Sự trưởng thành
94 Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95 Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96 Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97 Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98 Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99 Chương 99: Kề vai sát cánh
100 Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101 Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102 Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103 Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104 Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105 Chương 105: Tai họa ập đến
106 Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107 Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108 Chương 108: Sự trưởng thành
109 Chương 109: Gửi gắm
110 Chương 110: Cầu Nại Hà
111 Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112 Chương 112: Khúc mắc
113 Chương 113: Sự phó thác
114 Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115 Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116 Chương 116: Tấm lòng đã định
117 Chương 117: Tâm ý
118 Chương 118: Đồng binh
119 Chương 119: Một đời bình an
120 Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121 Chương 121: Gia môn bất hạnh
122 Chương 122: Cá lớn cắn câu
123 Chương 123: Tương kế tựu kế
124 Chương 124: Báo thù
125 Chương 125: Di thư
126 Chương 126: Hợp nhất
127 Chương 127: Bế tắc
128 Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129 Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130 Chương 130: Một đời sở cầu
131 Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132 Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133 Chương 133: Ủ mưu
134 Chương 134: Chủ mưu
135 Chương 135: Phá vỡ âm mưu
Chapter

Updated 135 Episodes

1
Chương 1: Thiên luân khởi
2
Chương 2 : Hạt giống đầy triển vọng
3
Chương 3: Sự kỳ vọng
4
Chương 4: Thân phận bị lãng quên
5
Chương 5: Bước ngoặt
6
Chương 6 : Sự an bày của vận mệnh
7
Chương 7: Oan gia
8
Chương 8: Thân thuộc
9
Chương 9: Học viện Quân Hiên bước ngoặt tuyệt vời
10
Chương 10 : Chạm trán
11
Chương 11 : Thành huynh bại đệ
12
Chương 12: Thành vương bại khấu
13
Chương 13: Bí mật đằng sau Quân Hiên
14
Chương 14 : Niềm tin
15
Chương 15 : Huynh đệ tương thân
16
Chương 16: Mật thư
17
Chương 17: Mật lệnh
18
Chương 18: Con tim thao thức không yên
19
Chương 19: Cạm bẫy
20
Chương 20 : Vượt ngục
21
Chương 21: Ký ức tang thương
22
Chương 22: Tề Vương điện hạ
23
Chương 23: Bằng chứng
24
Chương 24: Trời quang mây tạnh
25
Chương 25 : Triệu kiến
26
Chương 26: Phao chuyên dẫn ngọc
27
Chương 27: Chột dạ
28
Chương 28: Thân phận bại lộ
29
Chương 29: Đố kị
30
Chương 30: Xuất chiến
31
Chương 31: Thượng Vũ
32
Chương 32 : Sự tự ti
33
Chương 33 : Sự đánh đổi
34
Chương 34: Liên hoàn kế
35
Chương 35: Gậm nhấm con tim
36
Chương 36: Chết tâm
37
Chương 37 : Nỗi lòng
38
Chương 38 : Đại hôn
39
Chương 39: Chấp mê bất ngộ
40
Chương 40: Một lòng một dạ
41
Chương 41 : Lộ diện
42
Chương 42: Trận chiến cuối cùng
43
Chương 43: Đừng sợ… có ta đây rồi
44
Chương 44: Lực bất tòng tâm
45
Chương 45: Hẹn ước
46
Chương 46: Thiên ý
47
Chương 47: Chấp niệm
48
Chương 48: Bạch nguyệt quang
49
Chương 49: Đánh mất tất cả
50
Chương 50: Thần Long ấn định
51
Chương 51: Nợ máu trả máu
52
Chương 52: Thần nhãn
53
Chương 53: Bỉ ngạn hoa
54
Chương 54: Vong xuyên
55
Chương 55: Tái sinh
56
Chương 56: Đại anh hùng
57
Chương 57: Oan gia lần đầu gặp gỡ
58
Chương 58: Tri kỷ
59
Chương 59: Sinh thần
60
Chương 60: Bất lực
61
Chương 61: Lòng trung thành
62
Chương 62: Nút thắt
63
Chương 63: Tâm nguyện ban đầu
64
Chương 64: Ánh sáng cuộc đời
65
Chương 65: Tiểu tế tương lai
66
Chương 66: Hứa Minh Nguyệt
67
Chương 67: Bạch liên hoa
68
Chương 68: Đứa trẻ hiểu chuyện
69
Chương 69: Lần thứ hai chạm trán
70
Chương 70: Tỷ muội tình thâm
71
Chương 71: Hũ giấm to
72
Chương 72: Thanh mai trúc mã
73
Chương 73: Cầu bất đắc
74
Chương 74: Định mệnh
75
Chương 75 : Ba phần bất lực - bảy phần nuông chiều
76
Chương 76: Mầm móng tai họa
77
Chương 77: Âm hồn không tan
78
Chương 78: Ám khí
79
Chương 79: Lửa thử vàng – hoạn nạn thử chân tình
80
Chương 80: Hai thân phận - hai chiến tuyến
81
Chương 81: Động lòng
82
Chương 82: Kiếp thê nô
83
Chương 83: Lời từ biệt thầm kín
84
Chương 84: Hoa chưa kịp nở đã phải tàn
85
Chương 85: Chiếu tướng
86
Chương 86 : Thất thế
87
Chương 87: Đứa trẻ mãi không bao giờ lớn
88
Chương 88: Hiểm họa cận kề
89
Chương 89: Lệnh vua khó trái
90
Chương 90: Mối bận tâm lớn hơn
91
Chương 91 : Hổ phụ tuyệt không sinh khuyển nữ
92
Chương 92: Thấu hiểu
93
Chương 93: Sự trưởng thành
94
Chương 94: Chiếc ô vững chắc nhất
95
Chương 95: Niềm kiêu hãnh
96
Chương 96: Hạ Thiểm đại tướng quân
97
Chương 97: Hóa giải hiểu lầm
98
Chương 98: Người hạnh phúc nhất
99
Chương 99: Kề vai sát cánh
100
Chương 100: Nhanh lên… Ninh Tuyết
101
Chương 101 : Không kịp nữa rồi
102
Chương 102 : Tâm nguyện cuối cùng
103
Chương 103: Sự hối hận muộn màn
104
Chương 104: Tướng quân… người đã về rồi
105
Chương 105: Tai họa ập đến
106
Chương 106: Hiểu lầm chồng chất
107
Chương 107 : Tướng quân… ta đến đây
108
Chương 108: Sự trưởng thành
109
Chương 109: Gửi gắm
110
Chương 110: Cầu Nại Hà
111
Chương 111: Nhạc phụ… nhạc mẫu đại nhân
112
Chương 112: Khúc mắc
113
Chương 113: Sự phó thác
114
Chương 114 : Giăng lưới dài câu cá lớn
115
Chương 115: Tiểu lý tàng đao
116
Chương 116: Tấm lòng đã định
117
Chương 117: Tâm ý
118
Chương 118: Đồng binh
119
Chương 119: Một đời bình an
120
Chương 120: Cuộc chiến bắt đầu
121
Chương 121: Gia môn bất hạnh
122
Chương 122: Cá lớn cắn câu
123
Chương 123: Tương kế tựu kế
124
Chương 124: Báo thù
125
Chương 125: Di thư
126
Chương 126: Hợp nhất
127
Chương 127: Bế tắc
128
Chương 128: Tất cả đều xứng đáng
129
Chương 129: Kẻ thù của kẻ thù - chính là bạn
130
Chương 130: Một đời sở cầu
131
Chương 131: Trung can nghĩa đảm
132
Chương 132: Tri âm khó kiếm, tri kỷ khó tìm
133
Chương 133: Ủ mưu
134
Chương 134: Chủ mưu
135
Chương 135: Phá vỡ âm mưu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play