Nhan Như Linh, con muốn kết hôn chứ?
Cô nghe câu hỏi này, mà lòng lảo đảo, đến nổi khụy xuống đất, khóe mắt đang đỏ dần, miệng không ngừng lẩm bẩm một mình:
"Sao lại thế chứ, không lẽ mẹ đến đây là chỉ muốn ép mình kết hôn với người mà mình không quen biết, không hề yêu hay sao, tại sao lại như vậy chứ? Mình rõ là con ruột của mẹ cơ mà, tại sao không phải là Nhan Tiểu Kì kết hôn mà là mình cơ chứ?"
- Tại sao lại là con, con còn là sinh viên kia mà mẹ?
Cô thổn giọng không ra tiếng nhưng cũng cố gắng phát ra từng câu từng chữ. Khóe mắt cô dần dần đỏ lên, rưng rưng, từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống, ướt hết khắp hai bàn tay cô đang chống xuống sàn nhà.
- Vì từ nhỏ con đã có ước hôn với người khác, mà người con có hôn ước đó chính là Vương Thiên.
"Vương Thiên sao? Không phải là chủ tịch tập đoàn KTH sao? Cũng là chủ tịch công ty thành công nhất từ trước đến giờ sao? Một người quyền lực như vậy, lại đi ước hẹn với mình sao? Không, chính là Nhan Tiểu Kì."
- Mẹ, thật sự người được hẹn ước đó không phải là con mà là Nhan Tiểu Kì đúng không?
Cô thốt ra những câu mà khiến lòng cô quặng thắt lại, người cô tê rúm, nước mắt vẫn cứ tuôn rơi không ngừng, còn Tiêu Hoa - mẹ Nhan Như Linh, vẫn cứ giữ thái độ bình tĩnh, sau đó bà ấy ngồi nhẹ xuống chỗ cô đang ngồi, giọng điệu vờ như an ủi:
- Nhan Như Linh, con biết em con còn có tương lai sau này mà, nó còn quá nhỏ để kết hôn, hơn nữa nó còn đang trong tình trạng tồi tệ, sắp tới đây, bố mẹ phải đưa nó sang Mỹ chữa trị, mà bên nhà trai đã bảo là gần đến ngày thực hiện cái hôn ước ấy, hãy vì em con nhé, Nhan Như Linh!
- Vì em, vậy còn con thì sao? Bố mẹ thật sự đã quan tâm đến con hay chưa?
Cô hỏi câu hỏi này, dồn hết ánh mắt mong chờ câu trả lời từ Tiêu Hoa, hàng lông mày bà ấy nhíu lại, sau đó từ tốn cất giọng:
- Tất nhiên rồi, cớ sự gì mẹ lại không quan tâm đến con chứ?
Cô gục mặt xuống, suy nghĩ một hồi lâu thì ngẩng mặt nhìn mẹ mình, cô lau đi nước mắt, thanh âm thốt ra của cô đầy vững vàng:
- Mẹ, con không cưới, chuyện hôn ước là chuyện của bố mẹ, không phải chuyện của con.
- Con không nghĩ cho em hay sao?
Bà ấy vờ giọng điệu u buồn, thở dài ra một hơi sau đó tự nói nhỏ với bản thân nhưng cũng khiến cô có thể nghe thấy:
- Cuối cùng, con bé cũng không chấp nhận.
"Ờm, cũng phải, chỉ có chuyện mới nhờ đến mình, còn không có gì thì lại quăng mình đi, không quan tâm đến sự sống chết của mình, rốt cuộc họ coi mình là gì chứ?"
Từng dòng suy nghĩ lướt ngang qua đầu cô, cô cũng chỉ nhỏ nhẹ giọng lại:
- Mẹ về đi, chuyện này con sẽ suy nghĩ lại.
Việc trầm mặt của cô từ nãy đến giờ, vốn dĩ Tiêu Hoa chẳng để tâm, cảm xúc của cô càng không để tâm, bà ta gật nhẹ đầu, sau đó bước ra khỏi cửa. Cô nhìn bóng lưng mẹ mình đi, sau đó vịnh lên thành giường lôi cơ thể mình lên, cô úp mặt xuống gối, nghĩ suy lung tung, rồi thiếp đi lúc nào không hay.
......................
Sáng hôm sau, tâm trạng cô không tốt hơn là mấy, chỉ lôi lết cái tâm trạng buồn bã này ra ngoài, cô cứ đi dạo quanh quẩn ở công viên gần đó, cứ đi, cứ đi, rồi cũng thở dài.
"Ở tuổi này, ai ai cũng có một tuổi hai mươi đẹp đẽ, nhưng với mình toàn nhiều phiền muộn, muốn sống bình yên mà khó vậy sao?"
- Nhan tiểu thư, mời cô đi sang bên này.
Thanh âm của một thanh niên lạ mặt thốt lên ở phía sau lưng cô, cô quay người lại, mà sốc đến nổi ngã nhà ra sau.
"Ôi mẹ ơi, cái gì thế này, là vệ sĩ sao?"
Thấy cô như vậy, những người thanh niên ấy vội chạy lại đỡ cô dậy, đỡ cô vào ghế, cô chỉ biết liên tục nói tiếng cảm ơn nhưng cũng sẵn sàng tư thế bỏ chạy, vì chẳng biết những người lạ mặt này là ai cả.
- Làm cho cô ấy ngã nữa là các người sẽ bị sa thải đấy.
Những người này xếp thẳng ra hai bên, chừa lại một con đường ở giữa, có một chiếc xe hơi đậu ở đấy, một thanh niên cao ráo bước xuống, gương mặt đẹp tuyệt, đường cong hoàn hảo, vóc dáng cân đối, từng chi tiết trên nét mặt anh ta tuyệt hảo, phải nói mọi thứ trên người anh ta đều hoàn hảo, tuyệt diệu, nếu tìm ra khuyết điểm trên cơ thể ấy e là rất khó.
- Là...là Vương Thiên!!!
Nhan Như Linh nhìn mà ngơ ngác, không ngờ mình lại có thể thấy anh ta ở đây, không ngờ được chiêm ngưỡng nhan sắc tuyệt vời này, khác hẳn những gì cô thấy trên báo chí, anh ta ở đời thực thật sự rất đẹp.
- Bắt cô ta lại, tuyệt đối không để cô ta chạy thoát.
Hắn vừa nói xong thì lập tức đoàn vệ sĩ lại bao quanh và túm lấy cô, đưa cô vào trong xe. Cô không kịp phản ứng gì, chỉ có thể la hét, vùng vẫy ra.
"Bụp"
Đã có ai đó đánh vào sau gáy cô, đầu óc dần trở nên mơ màng đi, mọi thứ cô nhìn thấy mờ nhòa hẳn rồi mọi thứ tối đi. Đúng là cô đã ngất.
Chẳng biết qua bao lâu, cô dần dần mở mắt, hai chân cô tê tê, ráng sức ngồi dậy, cả cơ thể tê mỏi cùng cực, nhìn ngó xung quanh thì thật lạ lẫm, cô cố lục lọi lại kí ức mà suýt chút nữa nằm bụp xuống giường.
"Mình đã bị bắt cóc, cảnh sát... phải gọi cảnh sát nhưng... điện thoại mình... không, phải tìm cách trốn thoát"
Cô lảo đảo bước xuống giường, nhìn lấy thân thể mình không một mảnh vải che thân, mà cô đã hét lên một tiếng rồi sau đó vội lấy chiếc chăn quấn cơ thể mình lại. Cô thở hổn hển:
"Chuyện gì đang xảy ra thế này?"
- Đừng la hét như thế, ồn ào lắm!
Thanh âm vang trầm của một thanh niên vang lên, cô run run quay đầu lại, từ phía cửa nhà tắm, một dáng người anh tuấn bước ra, trên người hắn chỉ quấn lấy chiếc khăn tắm, cơ thể hắn chắc khỏe, không sai chính là Vương Thiên. Vương Thiên nhìn cô bằng ánh mắt sắc sảo, miệng cười ngờ nghệch.
"Vậy là mọi chuyện mình đoán không sai, bố mẹ không thể nói chuyện được với mình nên chỉ đành ép buộc mình, vậy là cái sự trong sạch của Nhan Như Linh này là đồ bỏ đi mà thôi!"
Cô nhìn hắn, nước mắt chảy xuống:
- Đáng lẽ ra em nên vui mới phải, đã trốn khỏi tôi giờ lại khóc, bố mẹ em đúng là đồ dối trá!
- Vương Thiên... anh nhầm người rồi.
- Nhầm người? Ý em là tôi bắt vợ nhầm sao?
Vương Thiên vừa nói vừa đi lại tiến sát khuôn mặt của mình vào gần mặt cô, gần đến nổi có thể nghe thấy hơi thở của nhau, cô biết không thể trốn tránh chỉ có thể nói chuyện rõ ràng với anh ta.
- Người anh cần bắt là Nhan Tiểu Kì, người anh muốn kết hôn là Nhan Tiểu Kì, không phải là tôi.
Cô nói như cầu xin, giọng điệu yếu ớt của cô khiến hắn ta bật cười, hắn ngồi bên cạnh cô, sau đó đặt tay lên vai cô, xoa xoa chiếc vai nhỏ nhắn ấy.
- Em là Nhan Tiểu Kì, không phải à?
Nghe câu trả lời này mà cô ngơ ra, mọi chuyện càng trở nên rối bời hơn thế nữa.
"Ồ, hóa ra là anh ta không nhầm mà chính là bố mẹ mình nói dối anh ta, cũng phải mình và Nhan Tiểu Kì có dung nhan giống nhau như vậy, anh ta không phân biệt được là đúng rồi"
- Tôi không phải là Nhan Tiểu Kì, tôi là Nhan Như Linh!!!
Cô hét to vào mặt anh ta, chỉ mong có thể được anh ta hiểu và thả cô đi, nhưng câu trả lời của hắn cũng chỉ khiến cô bồn chồn hơn:
- Nhan Như Linh? Vậy càng tốt, tôi cũng sẽ lấy cô mà thôi, vì bố mẹ cô đã đưa cô cho tôi mà.
- Không phải anh và Nhan Tiểu Kì đã ước hẹn với nhau rồi sao? Sao lại lôi tôi vào chuyện của các người làm gì?
- Vậy có phải nói bố mẹ cô là đố dối trá không?
- Ít nhất anh phải điều tra chứ?
- Không cần!!!
Updated 30 Episodes
Comments
Nhu Ngoc 22
a đúng kiểu ttbđ lun nè chưa j đã bắt về nhà và ăn sạch chị lun rồi
2023-05-03
1