Ít nhất anh phải điều tra chứ?
- Không cần!!
"Gì cơ anh ta định không điều tra gì về mình ư? Lạ quá, sao lại dễ dàng tin lời bố mẹ mình đến vậy, suy cho cùng mình vẫn là con rối của bọn họ"
Nghe những câu trả lời từ phía miệng anh ta thốt ra thật thì cô chỉ biết lặng nín, tuy suy nghĩ rất nhiều những câu đáp lại trong đầu nhưng không tài nào mở miệng được, cổ họng cô cứng đờ, phát ra từng câu mà nặng nhọc cực kì.
- Sao không nói gì?
Lời nói anh ta như thúc giục, giọng điệu trầm ấm, Vương Thiên đã nghĩ rằng cô ấy giận mình, chỉ đành lại gần giường vòng tay qua cổ cô, cằm anh ta dựa xuống vai cô, mùi thơm trên cơ thể Nhan Như Linh khiến anh khó có thể cưỡng lại, chỉ đành nhẫn nhịn, chỉ có thể thưởng thức mùi thơm từ cơ thể của cô ấy.
"Một mỹ nữ như vậy, sao không để bao nam nhân thèm khát được chứ!"
- Anh đang an ủi tôi sao?
Lời nói cô thốt ra yếu ớt hơn hẳn, thật sự họng cô cứng ngắc, khó lắm mới thốt ra một câu như vậy, cô đã đoán được hành động anh đang làm chỉ mỉm cười:
- Ờm.
- Thà là vậy, sao anh không điều tra về tôi chứ?
- Điều tra về thân thể em thì được nhưng trên người em ta đã điều tra hết rồi.
- Đồ *** ****!!!
Cô vùng ra khiến cho chiếc chăn đang quấn lấy thân thể cô rơi xuống.
"Suýt chút nữa thì quên mình không mặc quần áo, ủa sao mà cơ thể mình lại không lấy một mảnh vải cơ chứ? Lời anh ta nói đã điều tra về thân thể mình là sao? Không... không thể nào"
"Nói vậy là cơ thể mình trước đây trong sạch bây giờ lại hoàn toàn mất đi rồi hay sao?"
Cô nhìn anh, lùi lại ra sau, cô nghĩ càng tiến ra xa anh ta càng tốt hơn, nhưng cớ sự thay, chiếc mền cô quấn vội nên không may tuột xuống làm cô vất ngã. Cô chỉ biết xấu hổ mò mẫm đứng dậy, anh nhìn cô mà bật cười, ánh mắt luôn hướng về phía cô, đang ngắm nghía từng chi tiết trên cơ thể cô, cô nhìn mà thấy còn ghê tởm.
- Tôi đi mặc quần áo!!
- Có đâu mà mặc?
Anh vừa nói xong kéo cô gần lại, ngã xuống giường, cô vùng vẫy trong bất lực, vốn dĩ cô chỉ là một cô gái yếu đuối rơi vào một thanh niên trẻ trung như vậy, khó mà trốn thoát được.
- Anh đừng làm bậy nếu không tôi báo cảnh sát.
- Báo cảnh sát? Em là vợ tôi mà tại sao lại phải báo?
- Tôi không phải vợ anh.
- Không phải cũng phải dù sao hai chúng ta cũng sắp kết hôn.
- Tôi không muốn kết hôn cùng anh đâu, anh tha cho tôi đi.
Cô khó chịu khi bị người đàn ông này đè lên người mình mà không có cách nào thoát ra. Nhan Như Linh càng kích động Vương Thiên càng mạnh tay hơn.
- Vậy đính chính thì sao?
- Có khác gì đâu chứ!!!
- Khác, nếu em không muốn thì phải trả nợ cho tôi.
"Trả nợ sao, mình có nợ nần gì anh ta đâu chứ?"
- Tôi nợ gì anh?
- Tình
"Gì cơ"
- Đồ *** ****. Thả tôi ra!!!
- *** ****? Được hôm nay tôi cho em biết sâu về định nghĩa đó hơn.
- Khôngggg.
Anh ta cởi đi chiếc khăn tắm mặc trên người, sau đó dùng miệng mình chặn miệng cô lại, anh hôn cô đến nổi mà cắn môi cô, sau đó mạnh bạo hôn xuống cổ cô, tuy vùng vẫy nhưng cô đã tốn không ít sức lực. Mệt mỏi rồi mặc kệ anh ta dần dần thiếp đi.
- Thân thể tuyệt đẹp của em tôi phải thật tôn trọng chiêm ngưỡng và chiếm lấy mới được.
Tuy dần thiếp đi nhưng câu cuối cùng cô có thể nghe là một câu kinh khủng của anh dồn cho cô.
- Đừng mà!
Câu nói của cô nhỏ dần nhỏ dần rồi im bặt. Trong căn phòng ấy, không còn nghe thấy âm thanh nào từ cô nữa, thay vào đó là âm thanh của tiếng nước chảy nhỏ bạch bạch.
......................
[Bảy giờ ba mươi phút sáng]
Từng giọt nắng chiếu vào khe cửa sổ lọt vào mắt cô, cô bất chợt tỉnh dậy, dụi dụi mắt, sau đó thì cô cảm nhận từng cơn đau từ vùng nhạy cảm khiến cô đau đớn, hai chân cô tê liệt, phải ngồi một lúc mới từ từ bước xuống giường, lúc này cô chỉ đang tìm lại bộ quần áo của mình, mò mẫm một lúc thì chẳng thấy, cô chỉ có thể chạy vào nhà tắm. Đứng một mình trong ấy, mà gương mặt đầy suy tư, u buồn.
- Nhan tiểu thư, cô đang ở trong phòng tắm sao? Tôi đã chuẩn bị váy cho cô, nhanh chóng tắm và đi thay ạ, Vương thiếu gia đang đợi cô.
Thanh âm của người hầu vang lên, cô chỉ ừm một tiếng, nghe tiếng cửa từ người hầu ấy khép lại, cô cũng chỉ đành lấy chiếc váy đem vào trong.
"Suy cho cùng, cơ thể mình đã không còn trong trắng từ lúc mình bắt về đây rồi, vậy tại sao mình cứ phiền não thế này? Mình phải sống như vậy đến bao giờ nữa chứ? Cuộc sống sau này sẽ ra sao đây?"
Vừa suy nghĩ vừa tắm, tắm xong cô thay đi chiếc váy mà người hầu đã chuẩn bị.
Cô bước xuống từng bậc cầu thang, vẻ mặt trầm ngâm, nhưng cũng rất cẩn thận cho bước đi của mình, người hầu nói rằng Vương Thiên đang ở ngoài vườn, mặc dù không muốn nhưng cô cũng chỉ đành ngậm ngùi bước ra, ra đến nơi, một thanh niên ngồi ngay ngắn trên ghế, anh ta bắt véo chân, cầm trên tay tờ báo mới nhất, bên tay còn lại đang nhóp nhép ly cà phê, dáng vẻ uống của anh ta trông rất đẹp. Một mỹ nam trên trần thế này thật sự tồn tại.
Anh ta đang uống thì bỗng dừng lại, đưa mắt sang phía cô, làn gió sáng sớm nhẹ nhàng bay qua khiến cho tà váy cô cứ đung đưa theo, cô trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi hồng hào, tóc được búi gọn lên trên, đúng như thiếu nữ hai mươi.
"Nhan sắc này quả thật ngọt ngào, nhưng thân thể lại quyến rũ đến vậy. Thật không tài nào hiểu nỗi."
Anh nghĩ mà cũng chỉ cười nhẹ, thật sự vẻ đẹp của cô đã làm anh đứng hình vài giây, sau đó lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng.
- Lại đây.
Cô nghe anh bảo mà không nói gì, ngoan ngoãn làm theo lời anh, cô ngồi xuống ghế, nhìn đĩa thức ăn thơm ngon ấy nhưng không tài nào cầm đũa được.
- Bộ bữa nay em không đến trường à?
- Không.
Cô đáp mà không cần suy nghĩ, anh cười nhẹ rồi nói tiếp:
- Vậy định ở nhà tôi sao?
- Tôi sẽ về, hôm nay là ca làm việc của tôi.
- Không cần.
- Vì sao?
- Tôi nuôi em.
- Tôi không cần.
- Vậy em cần gì?
- Trả tự do cho tôi.
- Không. Em là vợ tôi, đồng nghĩa là em ở đây.
- Anh... Tôi còn là sinh viên đấy, thậm chí hai ta còn chưa kết hôn thì vợ chồng đâu ra?
- Chỉ cần em tốt nghiệp thì hai ta làm lễ thành thân.
Updated 30 Episodes
Comments
Anonymous
Truyện rất hay
2023-05-05
1
Nhu Ngoc 22
dù chị chọn con đường cũng là vk của a thôi
2023-05-03
1