Lạc Thanh lúc này cũng vô cùng mệt mỏi với công tác cứu hộ, cuối cùng cũng ổn thỏa cho những người được cứu lên nhưng những người chưa được cứu hẳn là cũng đã lành ít dữ nhiều rồi.
Cô ngồi một mình trong lều để dụng cụ thuốc thang thư giãn một chút chơ đỡ mệt sau nhiều giờ làm việc cật lực, bất giác cô nhìn ra bãi biển nơi mà những con sóng dữ dội ấy đang đánh từng lớp từng lớp một vào bờ.
Vốn cũng chẳng có gì đặc biệt khi cô trông thấy giống như có một người bị sóng đánh dạt vào bờ, bộ đồ trên người anh ta là đồ lặn cứu hộ nên cô chắc chắn anh ta là một lính cứu hộ.
Vậy là chẳng ngần ngại gì, cô ngay lập tức lấy áo mưa mặc vào rồi chạy ra bãi biển một mình giữa cơn cuồng phong chưa dứt, tấm thân nhỏ bé mỏng manh tới nỗi như sắp bị gió cuốn đi vẫn rất cố gắng chạy thật nhanh ra bờ biển.
Người đàn ông đang ngàn cân treo sợi tóc khi có thể lại bị một cơn sóng dữ cuốn trôi lại ra biển khơi khiến cho Lạc Thanh không còn nghĩ cho bản thân nữa, cũng may cô chạy tới kịp lúc kéo anh vào sâu trong bờ hơn nếu không có lẽ con sóng cao 5 6 mét kia lại cuốn anh đi tận đáy biển chẳng thể trở về được nữa.
Thân thể yếu ớt của một phụ nữ chẳng thể nào kéo nổi thân thể cường tráng của một thanh niên trai tráng, Lạc Thanh chẳng thể làm gì khác, cô chỉ có thể cởi bỏ bộ đồ cứu hộ nặng nề của anh sau đó làm vài động tác sơ cứu, sau khi biết anh ngất đi vì lượng oxi không đủ trong thời gian ngắn thì Lạc Thanh cũng yên tâm nhờ người đưa anh về trại của đội cứu hộ.
“ Đội trưởng! Anh tỉnh rồi!” Các anh em đứng quây cạnh giường nhìn anh, ai nấy đều vô cùng mừng rỡ.
“ Thằng nhóc này! Suýt chút làm ta sợ chết khiếp đi đấy, cháu mà có mệnh hệ gì thì ta không biết cách nào ăn nói với bố mẹ cháu đâu! Sau này đừng mạo hiểm nữa nghe không?” Chỉ huy trưởng cũng là chú ruột của Mạc Diễm.
“ Mạng cháu lớn lắm chỉ huy không cần lo cho cháu đâu!” Mạc Diễm cười nhẹ.
“ Lớn cái gì mà lớn hả? Xem nhẹ mạng sống. Nếu không phải bác sĩ Lạc thấy cháu kịp lúc thì có thế cháu chết ngạt rồi biết không?”
“ Cháu biết mà! Sau này sẽ cẩn thận hơn một chút!” Mạc Diễm thu lại vẻ mặt đùa cợt khi nãy, nghiêm túc nghe lời khiển trách.
“ Chỉ huy! Nếu không có đội trưởng thì có lẽ anh em chúng tôi đều không thể an toàn vào bờ hết được! Thật sự anh ấy là một quân nhân tốt. Chúng tôi rất tôn trọng anh ấy.”Đội phó cùng các thành viên khác đều cùng chung ý kiến.
“ Tôi biết rồi! Hết lòn vì nhiệm vụ là phẩm chất người quân nhân nào cũng phải có! Cháu đã làm rất tốt rồi! Những chuyện còn lại để mọi người xử lý đi! Cháu nghỉ ngơi cho khỏe!” Chỉ huy vỗ vai anh một cái rồi rời đi.
“ Các cậu có biết bác sĩ Lạc đã cứu tôi là ai không?” Bây giờ Mạc Diễm mới có thể hỏi về người đã cứu mình, không biết tại sao trong lòng anh cứ có một hi vọng khó tả, anh cũng không suy nghĩ thành hẳn lời trong đầu nhưng có lẽ anh mong cái tên đó là Lạc Thanh.
“ Là một bác sĩ nữ bệnh viện trung ương! Tên cái gì mà Thanh thì phải!” Đội phó gãi gãi đầu nhớ lại.
“ Được rồi! Các cậu ra ngoài xem họ cần giúp gì không đi! Tôi còn có chút việc!” Mạc Diễm ngồi bật dậy rút cây kim truyền trên tay ra rồi kéo lấy quân phục mặc vào.
“ Đội trưởng! Anh định đi đâu vậy? Nước còn chưa truyền xong nữa! Anh định đi đâu vậy?” Mọi người lo lắng ngăn cản.
“ Không cần lo đâu! Cơ thể tôi tự tôi biết mình thế nào mà. Các cậu mau chóng đi làm việc của mình đi!” Nói xong Mạc Diễm liền đi ra ngoài.
Trời lúc này cũng đã dần trở về trạng thái bình thường rồi, không còn những cơn cuồng phong khi trước nữa nhưng cảnh vật thì cũng bị tàn phá khá nhiều, cây cối đổ dẹp xuống, bờ biển trông mệt mỏi vì vừa trải qua trận chiến khốc liệt, mọi thứ đều đang vận hành trong sự ủ rũ thảm thương.
Công tác cứu hộ đang được tiếp tục triển khai, tuy nhiên lần này cũng không cần quá khẩn trương nữa, vì những người tìm thấy ở thời điểm e là cũng chỉ lành ít dữ nhiều thôi.
Người nhà của các nạn nhân đều đến đây cả, người còn người thân thì khóc trong hạnh phúc còn người mất người thân hay chưa tìm thấy thì kỳ thực nỗi đau này ai thấu được.
Âm thanh ồn ào cùng đoàn người qua lại liên tục bên bờ biển khiến Mạc Diễm không biết mình nên làm gì, nhiều người như thế làm sao anh tìm được Lạc Thanh đây.
Đứng một hồi rồi cuối cùng anh đến chỗ đội cứu hộ đang tập trung xem tình hình ra sao thì mới được biết đội y tế đã được quay trở về bệnh viện rồi, họ đưa các bệnh nhân cần điều trị về bệnh viện, chỉ còn một bác sĩ và vài y tá được yêu cầu ở lại thôi.
Mạc Diễm có chút hụt hẫng nhưng rồi anh cũng quên đi và bắt đầu vào công cuộc điều tra nguyên nhân vụ nổ xảy ra cùng với đội công an thành phố.
Năm ngày sau, Mạc Diễm được nghỉ phép vài ngày nên nhân lúc này đang rảnh anh quyết định đến bệnh viện nơi Lạc Thanh làm việc, anh cảm thấy mình đang nợ cô một lời cám ơn, nếu không nói ra thì anh thật khó chịu trong lòng.
“ Bác sĩ Lạc ở phòng 909 tầng 9! Anh đi vào thang máy theo lối này sau đó ra khỏi thang máy thì rẽ phải nhé!” Cô y tá nhiệt tình chỉ dẫn.
“ Cám ơn cô!” Anh khẽ cong môi cười lịch sự trả lời cô y tá rồi rời đi.
“ Ôi mẹ tôi ơi! Sao anh ấy lại sở hữu chất giọng ấm như vậy cơ chứ? Thật ngưỡng mộ quá! Ước gì được làm bạn gái của anh ấy thì tốt biết bao!” Hai y tá hết lời cảm thán, ánh mát nhìn anh đầy sự mê đắm, thế mà anh chưa có vợ thì lỗi chắc cũng chỉ có thể là tại anh mà thôi, nhưng cũng may vì sở hưu nhan sắc nên được đi gặp bác sĩ Lạc mà không cần đặt lịch hẹn trước.
Mạc Diễm vào phòng làm việc của Lạc Thanh nhưng không có cô trong đó, anh biết cô chắc chắn đang bận công việc nên anh quyết định chờ cô.
Nhìn qua căn phòng của cô một lượt mà anh nhứ giác ngộ luôn vậy, theo như những gì đầu óc anh được lập trình sẵn thì phòng con gái chắc chắn sẽ rất sạch sẽ và ngăn nắp nhưng nay thấy căn phòng này hoàn toàn trái ngược lại, anh thậm trí còn nghĩ mình đi nhầm phòng cho tới khi ra ngoài nhìn lại số phòng mới xác nhận được là mình không nhầm.
Nhưng rồi anh lại cố gắng cứu vãn bằng cách nghĩ rằng cô không có thời gian dọn dẹp, chẳng phải bác sĩ rất bận hay sao?
Updated 22 Episodes
Comments