Cưới Bừa Được Nhân Duyên Trời Định.

Cưới Bừa Được Nhân Duyên Trời Định.

Chương 1: Gặp lần đầu tiên.

“ Mẹ! Sao mẹ lại tới đây nữa vậy?” Lạc Thanh khuôn mặt phờ phạc bước vào văn phòng, thấy mẹ cô cũng chỉ có thể phát ra một câu mệt mỏi.

Dường như cũng chẳng buồn nghe câu trả lời nên Lạc Thanh nhanh chóng bước đến giường và ngay lập tức thả thân xác nặng trĩu của mình xuống. Cả đêm cô đã rất vất vả với ca mổ cấp cứu, giờ chẳng còn chút hơi sức nào, cô cũng chỉ muốn có chút thời gian nghỉ ngơi.

Từ khi chính thức trở thành bác sĩ thì cô luôn luôn phải thức đêm và làm việc hết công suất như vậy, riết rồi bệnh viện cũng trở thành nhà, số lần cô về nhà trong một tháng chỉ đếm trên đầu ngón tay, hầu hết thời gian đều dành để ở bệnh viện cứu người.

Chính vì điều đó nên gia đình cô rất lo lắng cho việc lập gia đình của cô, năm nay cô đã 28 tuổi nhưng vẫn lúc nào cũng chỉ đăm đăm với công việc mà không nghĩ gì tới chuyện kết hôn sinh con, các bạn đồng trang lứa đã có hai, đứa con mà cô vẫn chẳng mảy may quan tâm gì tới chuyện đó.

Dạo gần đây mẹ cô đã rất cố gắng nhờ bạn tìm người xem mắt nhưng lần nào cô cũng có lý do từ chối cả, chẳng lần nào cô bước chân đến chỗ hẹn khiến mẹ cô vô cùng tức giận, thế nên đó chính là lý do mà hôm nay bà phải đến tận nơi.

“ Thanh Thanh! Hôm nay con đi cùng mẹ tới một nơi đi.” Mẹ cô lên tiếng.

“ Đi gì?” Lạc Thanh mệt mỏi nói, tựa hồ cũng chẳng quan tâm lắm, chỉ trả lời cho có lệ vậy thôi.

“ Mẹ đã ưng ý thiếu gia Mạc Diễm rồi! Hôm nay con phải đi với mẹ đi gặp cậu ấy mới được.”

“ Con không đi! Mẹ không thấy con đang rất mệt hay sao vậy? Cả đêm hôm qua con đã không được ngủ rồi đấy!” Lạc Thanh cằn nhằn khó chịu.

“ Được rồi mẹ biết là con mệt nên mẹ sẽ chờ con ngủ dậy! Dù sao mẹ cũng hẹn với cậu ấy giờ ăn trưa mà. Còn 5 tiếng nữa nên con cứ ngủ thoải mái đi.” Mẹ cô liếc nhìn đồng hồ rồi nghiêm túc nói.

Lạc Thanh đã vào sâu giấc ngủ rồi nên căn bản cô cũng chẳng nghe ra bà đang nói cái gì, quá mệt mỏi rồi nên cô chẳng còn tí sức nào để tranh cãi với mẹ của mình nữa.

5 tiếng trôi qua nhanh chóng nhưng Lạc phu nhân còn chưa kịp gọi thì Lạc Thanh đã tự mò dậy rồi, cơn đói cồn cào khiến cô bắt buộc phải tỉnh giấc, từ chiều hôm qua đến hiện tại cô chưa có gì bỏ vào bụng cả.

“ A! Mẹ! Sao mẹ còn ở đây? Mấy giờ rồi?” Lạc Thanh giật mình khi nhìn thấy mẹ vẫn đang còn ở đây, cô gần như mất phương hướng tưởng mình vừa chợp mắt đã tỉnh dậy rồi.

“ Ngủ đã rồi chứ? Đi ăn trưa thôi!”

“ Ấy thôi! Con không đi được đâu! Hôm nay bệnh viện nhiều việc, con mà đi thì sẽ bị sa thải đó mẹ à!”

“ Gì chứ? Cậu không sa thải thì ai dám sa thải con hả?” Lời Viện trưởng cũng chính là em trai của mẹ Lạc Thanh.

“ Cậu! Thật sự rất nhiều việc mà.”

“ Bộ bệnh viện này có mình con là bác sĩ hay sao? Nghỉ một hôm cũng đâu có chết được? Nếu hôm nay con không đi xem mắt thì mẹ bảo cậu con sa thải con đi! Từ nay con cũng đừng nhìn mặt mẹ nữa.”

“ Thanh Thanh à! Con cũng không còn ít tuổi nữa đâu! Đừng để bố mẹ con phải lo lắng thêm nữa! Nghe lời mẹ con đi! Chuyện ở bên viện cậu đã tìm người thay con rồi, đừng lo lắng, cứ đi đi!”

“ Vậy cũng được ạ! Con đi với mẹ!”

“ Được được! Vậy chúng ta mau đi thôi! Phải trang điểm cho con thật kỹ mới được! Thành gấu trúc tới nơi rồi!” Lạc phu nhân mừng rỡ nhanh chóng kéo tay con gái mình chạy đi.

Lạc Thanh ũng chẳng biết làm thế nào chỉ biết nghe lời mẹ.

Thiếu gia Mạc Diễm là một quân nhân có quyền thế, anh cũng 28 tuổi giống như Lạc Thanh nhưng nay đã là một thiếu tướng quân đội đầy triển vọng rồi, cũng là một con người đam mê với công việc giống như Lạc Thanh nên gia đình anh cũng rất sốt sắng cho chuyện vợ con của anh, buổi xem mắt anh cũng là bị bố mẹ ép nửa tháng nay mới chịu đi, thật sự thì anh cũng đã quá mệt mỏi rồi, ngày nào gặp bố mẹ không phải giục lấy vợ thì cũng chỉ toàn là giục đi xem mắt.

Ngày hôm nay hai số phận giống nhau phải gặp nhau không biết những chuyện gì có thể xảy ra nữa.

Đến nhà hàng thì người đàn ông đó còn chưa tới nữa, Lạc Thanh đã vốn chẳng quan tâm gì đến bây giờ lại càng thêm khinh bỉ, cô đang vui vẻ nghĩ đến bộ mặt của mẹ mình khi bị cho leo cây sẽ như thế nào. Bây giờ cô chỉ quan tâm đến đồ ăn mà thôi, cái bụng của cô đã biểu tình từ rất rất lâu rồi, còn không cho nó ăn thì chắc cô sống không nổi mất.

Chẳng mấy chốc trên bàn đã đầy đồ ăn và Lạc Thanh xắn tay áo lâm trận chẳng cần biết xung quanh xảy ra chuyện gì nữa, cô ăn như hổ đói khiến mẹ cô phát xấu hổ.

“ Thanh Thanh! Con bị bỏ đói bao lâu rồi hả? Con gái con lứa ăn uống cho thùy mị nết na một chút! Lát nữa cậu Mạc Diễm tới là con lập tức dừng ngay hành động như này lại cho mẹ có nghe không?”

“ Con biết rồi mẹ à! Bây giờ con đói lắm! Phải ăn xong mới có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác được.” Lạc Thanh vừa ngấu nghiến vừa nói khiến câu từ thốt ra cũng không được chuẩn cho lắm.

“ Cậu ấy tới rồi! Con mau dừng lại cho mẹ!” Bóng dáng Mạc Diễm vừa thấp thoáng đằng xa mà mẹ Lạc Thanh đã nhìn thấy, bà mau chóng giật chiếc đùi gà đang còn gặm dở trên tay của Lạc Thanh đi.

“ Chết rồi, giấy giấy!” Mẹ cô cuống cuồng dọn dẹp và không quên lau miệng giúp cô nữa khiến cô chỉ có thể ngơ ra không biết làm gì cả.

“ Chào bác ạ! Cho cháu hỏi liệu bác có phải Lạc Phu nhân không ạ?” Cậu thanh niên đến bàn hai mẹ con Lạc Thanh lễ phép hỏi mẹ cô.

“ Mạc Thiếu gia có đúng không?” Mẹ cô hỏi lại.

“ Dạ đúng rồi ạ!” Anh ta trả lời lại.

“ Mời cậu ngồi.”

“ Dạ vâng ạ!”

“ Đây là con gái của tôi Lạc Thanh! Chắc cậu cũng nghe nói về con bé rồi nhỉ?”.

“ Dạ vâng ạ! Chào cô Lạc Thanh! Tôi là Mạc Diễm! Rất vui được gặp cô hôm nay!” Anh ta lịch sự chào cô và đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay cô.

Nhưng Lạc Thanh chẳng mấy quan tâm, lúc này cô tỏ ra như mình không nghe gì cũng không thấy gì hết vậy.

“ Chào hỏi cậu ấy đi mau lên!” Mẹ cô huých vào hông cô gằn giọng.

Lạc Thanh nhăn nhó đành nghe theo.

“ Chào anh! Rất vui được gặp mặt!” Lạc Thanh miễn cưỡng bắt lấy tay người đàn ông kia.

“ Ai da! Thật không đúng lúc tí nào mà! Bác muốn đi nhà vệ sinh một chút. Hai đứa cứ ngồi nói chuyện với nhau nhé! Bác sẽ quay lại sớm thôi!” Mẹ Lạc Thanh vờ ôm bụng chạy đi mất chẳng ai kịp hỏi han gì.

Nhưng mà bà diễn có vẻ hơi lố quá rồi, nhìn vậy chỉ có ngốc mới tin bà, chẳng qua muốn dành cho hai người không gian riêng mà thôi.

“ Anh có nhà không? Có xe không? Anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền rồi? Lương tháng bao nhiêu?” Mẹ vừa đi là Lạc Thanh lập tức giở thói bất cần.

“ Những thứ cô nói tôi đều có cả! Nhà tôi có chục căn, xe cũng chỉ có vài chục chiếc, lương tháng cũng vài chục triệu, còn tiền tiết kiệm thì lâu rồi tôi không để ý nhưng có lẽ con số cũng không nhỏ cho lắm! Như vậy đã đủ tiêu chuẩn làm chồng của cô hay chưa?” Mạc Diễm cười nhẹ.

“ Hả?” Lạc Thanh hơi kinh ngạc một chút, cô không ngờ mẹ cô lại tìm cho cô một đại gia như vậy, xem ra giở thói tiểu thư không thể nào hạ gục được rồi thì đành đổi cách khác vậy.

“ Anh giàu quá nhỉ nhưng mà tôi có rất nhiều tật xấu, liệu anh có chịu nổi hay không?”

“ Tật xấu gì cô nói nghe xem!” Mạc Diễm khoát tay dựa vào vai ghế tỏ vẻ hứng thú.

“ Tôi hay ngáy đêm lắm, suốt ngày rất lười biếng! 28 tuổi rồi nhưng tôi vẫn ăn bám bố mẹ tôi đây! Cơm tôi không biết nấu, quần áp cũng không biết giặt, suốt ngày ngoài ăn với ngủ ra thì không biết làm gì cả! Liệu gia đình anh có chấp nhận cô con dâu như tôi hay không?”

“ Không sao cả! Tôi có nhà riêng mà! Chúng ta sẽ ở riêng còn nếu em không thể nấu cơm hay làm việc nhà thì có thể thuê giúp việc, tôi đâu có thiếu tiền!”

Lạc Thanh không ngờ anh ta lại cố chấp đến như vậy, đáng lẽ đến mức này phải xách dép bỏ chạy rồi chứ kịch bản đâu phải như vậy đâu. Lạc Thanh bối rối không biết phải nói thêm gì nữa.

“ Thôi được rồi bác sĩ Lạc à! Tôi với cô cũng đồng cảnh ngộ thôi! Tôi cũng đâu có muốn lấy vợ đâu!”

“ Anh điều tra tôi?” Lạc Thanh tròn mắt.

“ Cô có thể dùng não của mình chút hay không hả? Trước khi đi xem mắt thì tất nhiên sẽ được giới thiệu sơ qua về đối tượng rồi chứ hả!”

“Anh nói tôi ngốc đấy à? Tôi đâu có quan tâm mà biết chứ! Cứ thế bị kéo tới đây chứ đâu có biết anh là ai đâu! Sớm biết anh cũng bị ép thì chẳng cần tốn tâm sức làm gì! Vậy thì tạm biệt và không hẹn gặp lại nhé!” Lạc Thanh hớn hở xách túi định bỏ chạy.

“ Khoan đã! Đây là danh thiếp của tôi! Sau này có cần gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào!”

“ Cái này cũng không cần đâu cảm ơn anh!” Lạc Thanh thẳng tay gạt đi rồi xách túi chạy mất.

Để lại một mình Mạc Diễm ngồi lại với cảm xúc khó chịu bao trùm, sao cái cảm giác bị phũ nó lại khó chịu đến thế không biết, anh ghim cô rồi, đồ con gái đáng ghét.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play