Trong đêm đen của hư vô, nơi giơ tay cũng chẳng thấy được hình dạng của chính mình, chợt như có một lưỡi kiếm đang đâm đến với tốc độ ánh sáng, lướt qua hàng mi và xé toạc đi mảng màu tối trong đầu Giang Diệu Linh.
Khi bóng đêm đột ngột xông xộc vào đại lượng ánh sáng. Đầu Giang Diệu Linh đau quặng lên, cảm giác đau như vừa bị một mũi khoan không chút do dự xuyên vào trong từng tế bào. Nghiến chặt đến phá vỡ toàn bộ các giác quan mà con người có thể chịu đựng được.
“Ức....” Giang Diệu Linh rên rỉ một đạo âm tiết, rất nhỏ, anh đưa tay ra, giữ lấy giá đỡ, vật có thể khiến bản thân tựa vào nhất ở lúc này.
“Hô.... a....” Lồng ngực Giang Diệu Linh phập phồng kịch liệt, khẽ thở ra những hơi khó nhọc.
‘Đầu mình.... sao lại đau thế này?’ Giang Diệu Linh cắn môi, tưởng chừng như muốn đem môi chính mình cắn rách.
Anh mơ hồ nhìn lên, đôi mắt lay chuyển nhẹ nhàng, dường như phản ứng co giật nhỏ của Giang Diệu Linh như không hề xảy ra, và mọi người ở đây không hay biết gì, mà vẫn chỉ làm những việc mình đang làm.
Chẳng một ai phát giác ra được Giang Diệu Linh có gì không ổn cả, anh khẽ thở dài một tiếng, xem như mọi chuyện đã ổn định.
Khi ý thức dần hòa hoãn, Giang Diệu Linh lại lần nữa ngẩng đầu lên, như động vật nhỏ lạc lối vào vùng đất xa lạ, cẩn trọng mà quan sát sơ lượt xung quanh.
Thái dương anh giật nhẹ, đường gân xanh ẩn hiện lên rõ ràng, đau như muốn nổ tung, Giang Diệu Linh đưa tay, đầu hơi cúi thấp, nhẹ day day trán đau như muốn nứt toạt ra.
‘Đây là đâu? Mình lại bị bắt cóc?’ Giang Diệu Linh nghi ngờ nghĩ, nhưng lại không giống, nếu là bắt cóc, bản thân phải bị trói chặt và không nên an ổn như thế này.
Kẻ thù của anh rất nhiều, nếu bị tóm được, không đơn giản là trói buộc, mà còn là những thủ đoạn bẩn tưởi khác. Hơn nữa, rõ ràng trước khi tỉnh lại, anh còn đang ở trong phòng ngủ và....
‘Bị tiêm thuốc? Hay là mình lại phát bệnh vọng tưởng rồi?’ Giang Diệu Linh nhíu lại giữa mày. Anh quan sát nơi này, không có điều gì bất thường hết, một manh mối đáng ngờ để chú ý cũng không có.
Yên bình quá mức.
Chỗ này thỏa thỏa đáng đáng là một căn phòng học nhỏ, những chiếc bàn gỗ đã được xếp xuống cuối phòng, mà lúc này. Chiếm dụng phần lớn không gian là những học sinh, họ mang lên trên người đồng phục trường lạ lẫm. Mỗi người trước mặt đều có vật dụng và giá gỗ được dựng lên, bảng vẽ phác họa từng hình ảnh riêng biệt, âm thanh bút chì sột soạt họa lên giấy vẽ, đồng điệu vang lên bên tai.
Giang Diệu Linh hít vào một hơi, trong không khí, hương thơm của nước lau sàn còn vương lại mùi thoang thoảng, rất dịu nhẹ, còn có cơn gió thốc tháo vi vu ngoài sân.
Giang Diệu Linh nhỏm người như chú hưu ngẩng cao cổ, anh thoáng thấy được ở bên ngoài là bóng dáng học sinh chạy trên sân, dưới cái nắng gắt gỏng đến muốn thiêu cháy người.
Giang Diệu Linh hơi hốt hoảng, anh quay lại, nhìn về trước mặt anh, cũng là một giá vẽ còn đang lở dở một bức tranh, và nó chưa được hoàn thiện.
‘Mơ.... hay là thật đây? Giang Diệu Linh, mày mau nghĩ cách, manh mối.... rốt cuộc phải có manh mối gì đó....’ Giang Diệu Linh hoang mang cùng cực, anh cảnh giác nhìn thẳng lên bục giảng, bàn tay không biết làm sao, chỉ có thể đưa lên, nhéo chặt gò má. Tầm nhìn của anh bị mái tóc ngăn chặn, bực bội, Giang Diệu Linh chỉ đành vén lên, vuốt ngược về sau theo thói quen của mình.
Nhờ có mồ hôi trên trán, mái tóc mới thuận theo mà không đột ngột dựng lên, trước trán mát mẻ, Giang Diệu Linh mới thoải mái được đôi chút.
Anh cẩn thận tìm kiếm một lúc, ở bên vách tường không xa đó, có treo một tấm poster độc đáo, không biết vì lý do gì, như một sự gợi ý, nó khiến Giang Diệu Linh phải để tâm.
Thị lực Giang Diệu Linh khá tốt, anh hơi nheo mắt lại, Khẽ đọc nhẩm trong lòng những dòng đầu tiên, dễ thấy nhất trên tấm poster là những dòng chữ to, ‘Lễ Phân Hóa lần thứ 39: Hướng dẫn kiểm tra phân loại Alpha/Beta/Omega?’
‘ABO? Là gì? Hệ số trong phương thức toán học gồm alpha beta gamma à?’ Giang Diệu Linh nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ nghi hoặc.
Bỗng.... Một cơn đau đầu không có báo trước lại đột ngột châm thẳng vào thái dương.
Giang Diệu Linh giật mình, theo bản năng lung lay thân thể như sắp ngã xuống, sau đó lại cảm giác cơn đau tựa một làn thủy triều, mạnh mẽ dâng trào rồi biến mất, sau đó rút đi đầy ôn hòa.
‘Đ** m* m**.’ Giang Diệu Linh chửi một tiếng thô tục, anh nén lại tiếng kinh hô đau đớn của mình, chỉ thầm thở ra một hơi chán nản và trầm đục.
Giang Diệu Linh đưa tay xoa mồ hôi trên trán và chóp mũi, thất thần rất lâu, anh mới chầm chậm cúi đầu, ánh mắt dán chặt nhìn xuống bàn tay mình.
Đôi bàn tay ấy rất trắng, nhưng thiên gầy, dấu vết chai sạn đến thô ráp, khung xương rất nhỏ, từng đốt ngón tay gần như là da bọc xương. Cảm giác linh hồn trú ngụ trong một thể xác xa lạ và không hề mềm mụp, có thịt được dưỡng đến tinh tế như trước kia của anh nữa.
Nó đã không phải tay của người đã hơn ba mươi như Giang Diệu Linh. Khung xương hoàn toàn thay đổi, anh lật nhẹ bàn tay phải mình, xoa niết một lúc.
Ngay cả vết thương xấu xí đau nhức của việc từng bị dập nát cả bàn tay cũng đã biến mất không để lại chút dấu vết nào cả. Như thể chỉ là một ảo giác của Giang Diệu Linh vậy.
Và luận về cấu trúc biến hóa, chỉ bằng mắt thường là có thể nhận ra được cơ thể này không phải của mình trước kia.
Giang Diệu Linh lại lần nữa lau đi mồ hôi lạnh trên gương mặt, anh thẫn thờ co lại người, rồi ngồi thẳng lưng, như cậu học sinh lớp mầm non ngồi nghe giáo viên kể chuyện xưa, đôi chốc lại cúi xuống làm việc riêng.
Anh khẽ sờ soạng từng đầu ngón tay của mình. Cơ thể Giang Diệu Linh lúc này đã thay đổi, bé nhỏ hơn, ốm yếu hơn, cùng với bối cảnh lớp học, dường như là của một cậu học sinh....
Giang Diệu Linh ậm ừ nghĩ, anh bừng tỉnh, đưa ra kết luận cuối cùng, ‘Đây là.... xuyên không rồi?’
Updated 29 Episodes
Comments
Rudy Bathory
Mở màn mà thấy có điềm vậy? Nếu không đọc kỹ, tui còn tưởng Giang Diệu Linh bị ai đó bán sang khu tự trị ấy chứ /Scare/
2025-10-10
1
Rudy Bathory
Làm tui đợi mãi! Câu thoại kinh điển của các kịch bản xuyên không đây rùi. /Applaud/
2025-10-10
1
Tần Hòa Nguyệt
Không phảii, làm ơn, hóa chưa tha tôi, bây giờ đến cả toán cũng ám ảnh tới 🐥
2025-10-01
1