Đương lúc Giang Diệu Linh dần chấp nhận hiện thực, bỗng có một giọng nam chợt cất lên, ngập ngừng hỏi dò anh, “Này, cậu kia.... không sao chứ?”
‘Ở bên cạnh?’ Giang Diệu Linh định hướng thanh âm vang lên, sau đó anh quay đầu lại theo hướng phát ra tiếng nói.
Bên cạnh Giang Diệu Linh, là một cậu học sinh cao hơn anh nửa cái đầu. Ở ánh nắng che chắn vài giây, Giang Diệu Linh khẽ híp mắt để thói quen được ánh sáng.
Anh chớp mắt, nhìn người này có một mái tóc hơi rối. Màu tóc nâu xám như quả hạt dẻ, mềm mại rũ bên tai, cậu ta còn đeo một chiếc kính gọng mảnh, dáng vẻ trông rất dè dặt, nhưng nhìn khá ngoan?
Thấy Giang Diệu Linh không đáp, ánh mắt người nọ trong suốt kia lại mang theo sự cảnh giác vô thức, cậu đành giải thích, “Tôi thấy cậu ngồi đơ suốt từ lúc vào tiết, còn co quắp khác lạ.... giống, zombie.”
Giang Diệu Linh “.....”
“Không phải ý đó.... chỉ là....” Lục Cẩn Tân thấy anh vô ngữ, liền hơi ngượng ngùng, âm thanh cũng vấp váp khi đang nói.
Đôi mắt Lục Cẩn Tân cẩn thận đánh giá Giang Diệu Linh, nhìn đối phương không còn né tránh chính mình và cúi thấp đầu, chìm trong thế giới riêng như lúc vào học nữa.
Lục Cẩn Tân ngạc nhiên đến nghi ngờ, cậu ta nghĩ một chút, rồi mang theo dò xét mà hơi tiếp cận anh, “Bây giờ.... cậu cảm giác thế nào rồi, có còn thấy khó chịu không?”
Giang Diệu Linh hơi nhích người, không muốn quá thân mật với người lạ mới gặp. Khi thấy Lục Cẩn Tân có chừng mực mà dừng lại, anh mới cẩn thận lựa chọn thái độ của mình.
“Cảm ơn, tôi không sao.” Giang Diệu Linh nói, còn khẽ cong môi cười. So với cảm xúc khó chịu vì bị tiếp cận có chủ đích, thì hiện tại Giang Diệu Linh hơi thả lỏng thần kinh, và hưởng thụ việc nói chuyện với người lạ.
Hiện tại Giang Diệu Linh, ở nơi này không còn là người mang thân phận đặc biệt như lúc trước nữa. Và Lục Cẩn Tân giống như chỉ có ý tốt, thay vì khó chịu, Giang Diệu Linh không miễn cưỡng chính mình xa cách, mà chậm rãi tham khảo làm quen để thích ứng tốt hơn.
Ánh mắt anh chậm rãi nhìn tư thế căng chặt của Lục Cẩn Tân. So với anh, còn cực kỳ căng thẳng, như thể chỉ cần đang trong lúc hỏi, Giang Diệu Linh có gì đó bất ổn hay biểu hiện ‘biến dị’, Lục Cẩn Tân liền bỏ của chạy lấy người đầu tiên.
‘Phụt....’ Giang Diệu Linh phải bị chính ý nghĩ của mình chọc cho phì cười, anh khẽ nheo mắt, đối với người bạn mới quen này càng có kiên nhẫn.
“Tôi thật sự ổn.” Anh nói.
“Thật?” Lục Cẩn Tân hỏi, lại vài giây trôi qua, không thấy có chuyện gì xảy ra, Lục Cẩn Tân mới tiếp tục nói, “Cậu có đang khó chịu không? Hay mới phát sốt do bị dẫn dụ pheromone? Phân hóa lần kế hả, cậu muốn thành Omega hay Alpha?”
“Ờm.... đều không phải?” Giang Diệu Linh nghe không hiểu pheromone là gì, anh liếm nhẹ khóe môi khô khốc của mình. Một vị sắt nhẹ của máu vờn quanh nơi đầu lưỡi anh, và loang ra, ngập trong khoang miệng.
Cuối cùng, Giang Diệu Linh nhấp môi, nuốt xuống ngụm máu nhạt ấy xuống, khó khăn đáp cho có lệ với Lục Cẩn Tân, “Tôi thật sự không sao hết.”
Lục Cẩn Tân nghe được câu trả lời chắc nịch, cơ thể cậu lập tức giãn ra, nhẹ nhõm mà nói “Không phải trường hợp xấu nhất ấy thì tốt rồi, may thật! À đúng rồi, cậu là Beta mà, đúng không?”
“Gần như không mẫn cảm gì với mấy thứ như pheromone, tôi còn tưởng cậu gặp vấn đề chứ. Nếu có thì người bị thiệt đầu tiên sẽ là tôi, vì ở gần cậu nhất mà, nói chứ.... cậu dễ sống dễ thở hơn đám Omega bọn tôi nhiều.” Ngữ khí của Lục Cẩn Tân về câu cuối cùng ấy giống như buồn bã đi đôi chút.
Updated 29 Episodes
Comments
Rudy Bathory
Ồ, chắc thế. Nhưng mà, hết 90% người từng nói câu này đều đang trong tình huống hông ổn chút nào hết á /Pooh-pooh/
2025-10-10
1
Tần Hòa Nguyệt
Nói thế cũng chẳng đúng, ai không có nổi khổ tâm riêng, nhưng chuẩn mực đúng sai chỉ khái niệm ở chuẩn, không thể nghiêng về
2025-10-01
5
Tần Hòa Nguyệt
Lục Cẩn Tân: Tôi sợ đấy, nhưng tôi lo lắng cậu
Giang Diệu Linh: Hay mình thử ‘biến dị’ xem nhỉ? Cậu ta chạy có nhanh không ta?
Lục Cẩn Tân * run rẩy *: "Không phải có đó.... không cố ý nói cậu giống zombie...."
Giang Diệu Linh "À."
2025-10-01
2