Ai U Mê Nhai

Ai U Mê Nhai

Chương 1: Móc Khóa Vịt Vàng

Ngày xửa ngày xưa, mỗi con người đều có “quỷ xám” tồn tại trong cơ thể mình. Nó nhiệm vụ xuất hiện một cách hung hăng vào những lúc tâm trạng của ta không bình thường. Có khi là vào lúc chúng ta bực mình, tức giận vì những chuyện không đâu. Có khi là vào lúc chúng ta sợ hãi. Xong đôi khi, nó đến vào lúc chúng ta tìm kiếm mục đích sống và phát hiện nó hoàn toàn trống rỗng.

Chúng ta sống vì ai?

Có trái tim vì điều gì?

Những câu hỏi này quá sâu sắc để mà hiểu được. Khi không thể trả lời, thể xác và tâm hồn liền thuộc về “quỷ xám”.

Giống như thể bản chất con người thật sự bị giam giữ tại nơi cao nhất của toà tháp. Đơn độc, cô lập, chờ đợi một ai đó đến để giải cứu cho con tim được tự do. Người ấy phải dũng cảm, chiến đấu với “quỷ xám” bằng tình yêu cho đến khi nó thua cuộc.

Người ấy có thể là Hoàng tử, hoặc một Hiệp sĩ yêu mạo hiểm.

Thế nhưng bạn có biết gì không? Truyện này không phải “Cổ tích nàng Rapunzel”!

                                                                                       ✵

Toronto, Canada.

Rrrrrr.....rrrrrrr

"Umm... Ai is speaking..." (Ưm... Ai đang nghe máy đây)

[Đang ở đâu vậy thằng hư hỏng?]

“Bố Sip hả!?” Thân hình cao ngồng đang nằm chéo, ôm lấy một người nào đó trên chiếc giường rộng bật dậy, đến độ khiến chiếc chăn dày văng ra khỏi cơ thể trần truồng. “Quỷ xám” đang vực dậy ý thức của mình rằng cậu là Aiyaret, con trai yêu dấu duy nhất của Sippakon, người đang ở đầu dây bên kia.

[Ừm. Bố đang ở nhà, con đang ở đâu?]

“Đang chuẩn bị về bây giờ, cho xin 10 phút.”

[Bố hỏi là đang ở đâu?]

“Phòng của bạn ạ.”

Chiếc quần ống dài nằm dưới sàn được túm lên mặc, trong lúc gương mặt và bả vai đang kẹp điện thoại lại để giao tiếp.

Bố sang Toronto làm gì chứ?

[Không cần phải vội, bố đợi được. Lái xe về tranh thủ ngẫm nghĩ lại xem mình đã gây ra những chuyện gì. Dài như đuôi diều luôn đó Ai]

“Jaonan có sang cùng không ạ?”

[Xin lỗi nhé con yêu, trợ giúp như Jaonan bận công việc ở Thái nên cứ chuẩn bị tinh thần đi. Chúng ta sẽ xét xử mặt đối mặt.]

Tít!

“Bố! Khoan đã...! Chết, chết, tao chết chắc.”

Aiyaret quay cuồng xoay người, cậu vẫn còn hangover* dữ dội. Xong cũng quên mất mình đã để chìa khóa xe ở đâu. Cái tính hay quên mà Jaonan thường bảo rằng...

[Chú thích:

*Hangover là từ dùng để nói về cảm giác sau khi say, cảm thấy khó chịu sau một ngày uống thức uống có cồn như: rượu, bia,...]

‘Giống Sip y chang.’

Người to con sốt ruột đi lại khắp nơi để tìm chìa khóa xe. Khi nhìn thấy liền lập tức vơ lấy, định bụng sẽ rời đi. Nhưng có lẽ vì cậu quá ồn ào, chàng trai ngoại quốc da trắng – chủ căn phòng – đang nằm trên chiếc giường bừa bộn liền mở mắt ra nhìn.

"Ai, where are you going?” (Ai, cậu định đi "Ai, cậu định đi đâu vậy?)

“Home.” (Nhà)

"What going on? Last hour you said that you didn't want to be alone... How was it? Not fun?” (Tại sao vậy? Trước đó cậu còn bảo là không muốn ở một mình cơ mà. Không vui sao?)

“What fun?” (Cái gì vui?)

“Sex” (Làm tình)

"Oh, don't be upset dear. You're the best but I gotta go cause my dad has just arrived in Toronto”(Đừng khó chịu gì cả nhé. Cậu tuyệt lắm, nhưng mà bố tôi đến Toronto rồi)

“Seriously?” (Nghiêm túc đấy à?)

“A little bit.” (Cũng một chút)

Aiyaret gật đầu, nháy mắt một cái, chỉnh lại trang phục của mình trước khi đi gặp mặt bố đẻ. Lúc thấy rằng mọi thứ đều chỉn chu rồi, cậu mới từ từ bước ra khỏi phòng.

Người vừa mới mở cửa bước vào nhà đang hoài niệm về cái hồi mình đến Canada lần đầu năm 15 tuổi. Còn bây giờ Aiyaret đã 19 tuổi, trải qua bao mùa đông lạnh có tiếng của thành phố Toronto. Tất nhiên là lần nào cũng lạnh tái lòng. Nhưng không có lần nào sống lưng của cậu lại lạnh cóng bằng mùa đông có bố trầm ngâm đứng nhìn cậu ngay trước cửa nhà như lúc này.

Aiyaret bắt đầu chào hỏi thân hình đồ sộ của Sippakon. Ông ấy đang ngồi trên chiếc túi du lịch xách ngang. Gương mặt đăm chiêu, đôi mắt màu sáng được xem là độc nhất đang quét nhìn cậu. Khiến cho cậu chẳng dám động đậy.

“Của Ai, không phải của bố. Lần này quá quắt lắm rồi nha Ai. Xích mích gây gổ đến độ bị đuổi học. Hơi quá rồi đó."

“Tại nó kiếm chuyện với con trước.” Aiyaret cụp mắt xuống, hé miệng cãi trong khi biết rằng đây là hành động không giúp ích được gì.

“Bố chưa từng dạy con dùng cảm xúc.”

“Con xin lỗi.”

“Rồi định như nào tiếp?”

“Thì... Vẫn ở đây ạ.”

Aiyaret thật thà trả lời. Không thấy rắc rối chỗ nào cả, chỉ cần chuyển trường thôi.

“Vậy thì về Thái Lan. Bố nói chuyện với Giáo sư ở trường Đại học mà bố từng giảng dạy rồi. Nhập học giữa kỳ cũng được, không thành vấn đề"

“Không chịu đâu, con xin phép ở Canada tiếp.” Ở Thái Lan gần với tầm nhìn, tầm nghe ngóng của bố. Mất hết tự do luôn còn gì

“Không cho phép! Đi thu dọn hành lý được rồi. Chúng ta sẽ về trong hôm nay luôn. Bố đã thả cho Ai tự do tự tại quá lâu. Con cư xử không tốt, lần này đừng mong Jaonan sẽ giúp được.” Sippakon mở miệng mắng. Nhưng Aiyaret không có dáng vẻ rầu rĩ, mà chỉ liếc nhìn túi xách ngang giơ ngón tay lên xoa chóp mũi, dự đoán thứ mà bản thân đang nghĩ tới.

“Cái túi bố ngồi đè lên ấy, bên trong là áo quần của con đúng không ạ?”

“Đúng.”

“Thế thì bố còn bảo con đi thu dọn hành lý để làm gì? Bố dọn hết rồi còn đâu. Bố còn sẵn sàng lôi con đi rồi cơ. Bố không cần thiết phải ra lệnh cho con xếp dọn chút nào. Vì dù sao đi nữa, bố cũng sẽ lôi con đi. It’s terrible!"

“Chửi bằng ngôn ngữ gì đi nữa, cũng chẳng giúp cho bố đổi ý đâu.”

“Nó tồi tệ đến mức độ tồi tệ nhất!”

“Nếu về cùng bố, Audi R8 mà ông nội mua làm quà, bố sẽ chỉ tạm tịch thu và để con lái chiếc khác. Nhưng nếu không về, bố sẽ bán đi và con sẽ chẳng được gì cả. Ô... Đóng băng hết mọi thẻ tín dụng nữa.”

“Bố chơi kiểu này, bắt con đóng đinh rồi đánh đập luôn đi. Như vậy còn ít đau hơn ấy chứ.”

Khuôn mặt trẻ trung tỏ thái độ, há hốc mồm trước lời đe dọa. Em Audi dấu yêu, còn chưa kịp hỗn bánh xe nữa thì bỗng dưng bị bố tịch thu. Tim nó đau gì đâu.

“Bố đánh thật thì mày thật thì khóc không ra nước mắt đấy con ạ.”

“Jaonan không chịu cho bố đánh con đâu. Bố đánh con một roi, Jaonan đánh bố hai roi."

“Aiyaret!” Sippakon giơ tay lên vò tóc. Ông bắt đầu cảm thấy bực mình trong khi vốn nghĩ rằng sẽ cố gắng điềm tĩnh. Coi nó trả treo đi kìa. Đánh thì không đành mà rầy la thì nó không nghe.

Bướng! Giống y hệt Jaonan thời còn trẻ!

“Rồi giờ đi đâu đó?”

“Đi xem là bố đã thu dọn đủ đồ hay chưa. Về Thái Lan thì về. Ở đây thì có nước mà chết đói. Bố cũng biết con không chịu khổ được. Đừng nhẫn tâm với con quá mà.”

“Bố đang nghĩ lại xem ý đang nghĩ lại xem cái hồi bố bằng tuổi Ai thì bố đang làm gì. Có là thanh niên nóng tính như con hay không.”

“Bố không có thời gian nóng tính đâu. Hồi bố bằng tuổi con, con đoán là bố đang ngồi viết nhật ký say mê Jaonan."

“Cắt nửa số tiền tiêu vặt bây giờ, ở đó mà ngoan cố.”

“Không ngoan cố ạ. Cứ xem như ban nãy con không hề nói gì cả.” Đôi mắt màu cây sồi già chớp chớp, van xin sự thương cảm. Khi thấy rằng bố mình không còn nói gì nữa, cậu chỉ đành quyết định đi kiểm tra đồ đạc cho tươm tất.

Hẹn gặp lại, Băng Cốc! Cuộc sống tốt đẹp đầy mê hoặc.

Krung Thep Mahanakhon, Thái Lan.

Khí hậu nóng ẩm đặc trưng của đất nước thuộc khu vực Đông Nam Á, khiến cho Aiyaret – người đã quen với thời tiết lạnh tê tái – dựa người vào chiếc xe gia đình cỡ lớn. Cậu dùng tay để cởi bớt 2-3 chiếc cúc áo, nhằm giải tỏa bớt cơn nóng. Mặc dù vừa mới đi xuống khỏi chiếc xe bật điều hoà đến mức lạnh buốt, ấy vậy mà cậu đã liền cảm nhận được thời tiết nóng bức trong vòng chưa đầy 10 phút.

“Bố xong chưa? Nóng quá ạ.”

“Đợi chút đi. Bố không nhớ là mình đã để đồ cần mang cho Giáo sư trưởng khoa ở đâu.”

“Nó như thế nào? Để con tìm giúp." Aiyaret hơi cau mày, nhìn thân hình vạm vỡ đang lom khom sau cốp xe của bố mình. Ngoại hình và gương mặt kiểu đó, nói ra chắc chẳng có ai tin rằng ông ấy đã ngoài 50 rồi.

“Là hộp bút, bọc bằng giấy gói màu xanh nước biển. Chắc là nó rơi mất ở đâu đó rồi.”

“Bố cũng hay vậy ghê. Chiếc xe gia đình to chà bá, xong bản thân lại hay làm mất đồ. May mà lần này là hộp bút, không phải chìa khóa xe như lần vừa rồi.”

Aiyaret càu nhàu. Quét mắt tìm kiếm chiếc hộp được miêu tả và chẳng bao lâu cậu cũng tìm thấy nó. “Thấy rồi, rơi ở cạnh ghế lái.”

“Bố già rồi, quên quên nhớ nhớ là phải.”

“Không liên quan đến chuyện già. Bố hay quên từ khi con có nhận thức rồi.”

“Hay cằn nhằn giống ai thế hả? Ể... Bố vừa để ý được rằng con lại cao lên nữa rồi. Bây giờ cao bao nhiêu?” Sippakon đưa tay ra nhận chiếc hộp hình vuông nhỏ nhỏ trong tay con trai. Định sẽ đổi chủ đề trò chuyện bằng việc hỏi chiều cao nay có vẻ đã tăng lên một chút so với lần gần nhất gặp nhau.

“185. Tầm 2cm nữa là bằng bố rồi ạ.”

“Nếu muốn cao bằng bố thì đi ngủ sớm chút.”

“19 tuổi rồi bố, không phải 9 tuổi. Bảo đi ngủ lúc 9 giờ tối, không ai làm theo đâu. Rồi đây là trường Đại học bố từng làm giáo viên đúng không ạ? Khoa Kiến trúc ở hướng nào? Con muốn đi xem khoa mà Jaonan từng học.”

Aiyaret quay đi nhìn bầu không khí xung quanh mình. Bây giờ là buổi chiều, Mặt trời đã quá đỉnh đầu một chút. Nhưng với cái nóng âm ỉ đang đổ xuống, dù có là bóng mát từ nhiều cây lớn cũng chẳng thể giúp làm thuyên giảm sức nóng dữ dội rọi vào mắt này. Aiyaret quan sát và dừng lại ở tấm biển khổng lồ trước tòa nhà giảng dạy. Nó viết là...

Khoa Kỹ Thuật Hàng Không

Cậu chọn theo học khoa này như bố vì xem bố là idol. Nhưng đừng để bố biết, kẻo ông lại cười như được mùa, nếp nhăn sẽ nhiều hơn!

“Đi chào hỏi giáo viên trong khoa trước. Rồi bố sẽ lái xe chở đi vòng quanh trường.”

“Để đấy hôm sau con tự tham quan. Xong chuyện này thì bố nghỉ ngơi đi. Con lái xe về Nan cho.” Giọng trầm lí nhí trong họng ở âm lượng chỉ vừa đủ nghe thấy. Aiyaret thừa nhận rằng mình cảm thấy có lỗi một chút vì đã gây chuyện xung đột đến mức bị đuổi học. Hành bố phải sang bển vác về. Đã thế còn đưa đi mua đồ đạc, vật dụng cần thiết cho việc ở trọ tại chung cư gần trường đại học. Mua đồng phục sinh viên để mặc đi học và kết thúc bằng việc đưa cậu tới tận khoa để gửi gắm tương lai.

Nếu không kẹt ở chỗ Jaonan dặn dò đưa cậu về Nan gặp mặt trước, thì có lẽ 7 giờ sáng ngày mai, cậu đã bị bố giục dậy đi học như hồi 6 tuổi.

“Vậy thì nhanh giải quyết chuyện ở đây cho xong thôi. Để còn mau mau về nhà cùng nhau.”

“Dạ. Bố... Bố Sip. Nhìn người đó kìa.”

“Gì?” Sippakon khựng lại vì lực húc vào vai. Ông quay sang nhìn người đã dừng bước là Aiyaret, trước khi nhìn theo ánh mắt của đối phương và dừng lại ở chiếc Harley-Davidson màu đen siêu ngầu.

“Muốn có à...? Ở Băng Cốc mà dùng xe này thì cũng được đó. Nhưng liệu có hơi vất vả mỗi lần đi đường xa không?”

“Con không có nhìn xe, mà đang nhìn người đó kìa. Giống Jaonan luôn.” Aiyaret lắc đầu phủ nhận chuyện chiếc xe. Bàn tay còn túm lấy vai bố mình, bắt ông nhìn theo thân hình cao ráo của một ai đó đang đẩy xe vào đậu. Nhanh nhẹn và trông có vẻ đang rất rất vội.

“Ai giống Jaonan? Trên thế gian này không có ai giống Jaonan của bố nữa đâu. Ừm...cũng hơi giống thật.” Sippakon nuốt những lời nói của mình xuống họng, sau khi dùng đôi mắt màu nhạt nhìn về một điểm với Aiyaret. Ông nhìn chủ nhân chiếc Harley màu đen đó, tư thế dùng đôi chân thon dài trong chiếc quần jean màu sẫm bắt ngang qua yên xe. Có thể nhận xét là một cảnh tượng khá ấn tượng. Khi quan sát kỹ người trước mặt, cả chiều cao, thân hình và khuôn mặt sắc nét đều trông khá giống với chủ nhân trái tim ông. Điều khác biệt có lẽ là đôi mắt nhỏ, cùng với việc há miệng ngáp mà không định che lại.

Jaonan trông hung dữ hơn thế này nhiều. Có phong thái, có quyền lực hơn. Còn về sự bạo dạn thì rõ ràng là ăn đứt cậu nhóc ấy.

“Bố có Jaonan rồi, người này của con. Và nếu bố vẫn chưa ngừng nhìn với ánh mắt kiểu đó, con sẽ mách Jaonan."

“Mách gì chứ? Nhảm nhí. Rồi đâu ra cái thói mới thấy người ta lần đầu đã thể hiện chủ quyền thế hả? Không phải tất cả con trai trên thế giới này sẽ thích con trai đâu nhé Ai.”

“Con tim nó ra lệnh bố à... Con tim ra lệnh rằng cậu ấy phải là của con.”

“Vào rừng mơ bắt con tưởng bở?”

“Thì chính bố đã kể rằng gặp Jaonan lần đầu, bố đã bị mê hoặc bởi ánh mắt còn gì. Con cũng bị mê hoặc bởi đôi chân đó. Cho nên là... đợi lát con quay lại ạ.”

"Ai! Aiyaret!" Sippakon kêu lên gọi thân hình cao ngồng của con trai mình, thằng bé đang bước trên đôi chân dài, nửa đi nửa chạy về phía cái người đang chạy vào tòa nhà giảng dạy. Đôi mắt bị viễn thị theo tuổi tác cố quan sát hành động của hai đứa nhỏ. Ông thấy Aiyaret cúi xuống nhặt thứ gì đó mà người kia làm rơi. Rồi sau đó, thằng quý tử liền chạy theo cho đến khi đuổi kịp. Nó đã giữ được cánh tay của người mà nó đang chạy theo rồi.

“Vịt vàng.”

Aiyaret nở nụ cười lộ hàm răng trắng với người vừa quay lại theo lực kéo. Cậu hít một hơi thật sâu, đón nhận hương thơm từ mái tóc bù xù. Nó rối đến mức đối phương phải hất mặt để đuổi những sợi tóc xoã xuống mặt mình. Lông mày rậm nằm trên đôi mắt một mí thanh mảnh theo kiểu đặc trưng của người gốc Á ánh lên vẻ có chút khó hiểu. Sau đó chúng càng cau có đến độ suýt va vào nhau khi nhìn thấy móc khoá vịt vàng đung đưa trong tay người trước mặt. Gương mặt sắc nét củi xuống nhìn chiếc túi nhỏ gọn trên ngực mình.

Nó từng có con vịt màu vàng, nhưng bây giờ thì không.

“Ơ! Ngài Vịt.”

“Cậu làm rơi.”

“A... Cảm ơn nhé.”

“Tên gì thế?”

“Cảm ơn nhiều nhé. Nếu mất thì tôi tiêu đời. Đi thôi nào Ngài Vịt, trễ giờ rồi.”

“Khoan đã...” Aiyaret chỉ có thể níu kéo đối phương bằng lời nói. Nhưng rồi đành nhìn thân hình cao ráo ấy chạy về hướng khác, đồng thời còn cúi đầu đeo móc khóa con vịt vào nữa cơ. Vẫn chưa kịp biết tên.

“Có về Nan không đây? Hay là chạy theo vào học từ hôm nay luôn?” Sippakon đi tới, dừng kế bên thân hình cao to của con trai. Ông lên tiếng ghẹo khi thấy ánh mắt của Aiyaret vẫn dõi theo.

“...Bố ơi, kể cho con nghe lần nữa được không? Cảm giác hồi bố gặp Jaonan lần đầu. Làm sao mà bố biết nó được gọi là tình yêu?”

Người trẻ tuổi năn nỉ bố kể lại chuyện cũ. Cậu nghĩ đến chuyện tình của bố và Jaonan. Câu chuyện mà mình đã nghe cả trăm lần đến độ phát ngán.

Nhưng chẳng rõ vì sao, hôm nay lại muốn nghe.

“Kể cho nghe cũng được. Nhưng không thể xác định cái gì là tình yêu. Chuyện đó, Ai phải học hỏi cho đến khi cảm xúc kết tinh. Đến lúc ấy, sẽ tự trả lời được rằng phải hay không phải.”

“Con nghĩ lần này phải.”

“Quan trọng người ta có thấy con phải hay không. Hỏi tên còn bị lơ kia kìa. Chắc là thất tình kể từ khi vẫn chưa kịp bắt đầu.”

“Ôi, bố... Không động viên nhau gì cả.”

-Phòng học-

"Chen Nhai."

“Có ạaaaaaa.”

“Vừa kịp luôn.”

“Em là người luôn đúng giờ mà thưa Giáo sư. Đúng 1 giờ chiều.”

Thân hình cao ráo hổn hển chạy vào từ cửa sau, kịp thời điểm danh tên của mình trong gang tấc. Chủ nhân cái tên Chen Nhai nở nụ cười rạng rỡ với Giáo sư chủ nhiệm môn, người đang đứng phía trước màn hình máy chiếu. Trước khi lê lết đến, nhét thân hình vào chiếc bàn học ở hàng cuối cùng.

“Giữ thời gian suýt muộn, giỏi từ năm nhất đến năm hai. Em đến rồi thì ngồi ngay ngắn đi để tôi còn bắt đầu dạy."

“Dạ vânggg.”

“Muộn nha mày.” Tiếng chào hỏi vang lên trong lúc bài giảng đã bắt đầu được một lúc. Nó chỉ đủ lớn để một vài người nghe thấy vì không muốn bị Giáo sư đằng trước ghim."

“Tụi mày không một ai gọi điện đánh thức tạo. Dậy trễ nên lật đật gần chết. Suýt nữa làm mất vịt. May mà có người nhặt cho.” Móc chìa khóa vịt vàng – ngọn nguồn rắc rối – được móc vào túi lần nữa trong lúc chủ nhân vẫn nói không ngừng. “Đẹp trai vãi luôn mày.”

“Tao hả? Cảm ơn vì đã khen tao. Tao cũng biết là mặt mũi tao đẹp từ khi sinh ra.”

“Không phải mày, thằng Ton. Ý tao là người nhặt vịt ấy.” Nhai đảo mắt với đứa bạn yêu ngồi phía bên phải là Ton. Xong vươn tay ra giật cây bút từ Intha, người ngồi ở bên trái.

“Hới! Nhai! Bút tao.”

“Mượn chút. Của tao mất hôm qua rồi. Vẫn chưa mua lại. Hay mày cho tao luôn cũng được đó In. Tao sẽ chẳng phải mất tiền mua mới.”

“Nhà thì giàu, ăn bận sang chảnh. Mày trấn lột đồ của tao rồi thì tao dùng cái gì?”

“Mày lấy của thằng Nine dùng đi. Nó có đầy ra.”

“Tại sao tao phải là đứa xài đồ thằng Nine chứ? Mày mới là người nên dùng đồ của thằng Nine.” Intha giật cây bút lại. Trước khi ngả người tựa vào thành ghế, mở đường cho Nhai giao tiếp với Nine, cái đứa ngồi kế bên cậu.

"Thưa đấng tối cao, cho tôi mượn cây bút đi.”

“Hành tao vụ bút mỗi ngày, giờ thì hành thêm người khác nhặt vịt cho nữa.” Gương mặt điềm tĩnh của Nine đánh vần mọi động tĩnh của 3 đứa bạn yêu còn lại. Nine mở miệng trách, trước khi đưa bút cho cái đứa tinh quái nhất nhóm là Nhai.

Bút mà nó hay làm mất, 10 cây thì là của cậu hết 8 cây rồi. Bực thấy bà!

“Vịt này tuyệt đối không thể mất. Ba tao bảo tao chăm sóc nó. Nếu Ngài Vịt có mệnh hệ gì, tao sẽ bị trừ tiền tiêu vặt. Tụi mày có hiểu không, rằng con vịt nghiệp chướng này là cả mạng sống của tao? Bọn mày phải giúp tao trông nó.”

“Vịt của mày thì liên quan gì tới bọn tao?”

“Tụi mày cũng biết tính tao. Giỏi làm mất đồ vãi. Coi như tao xin, giúp tao trông nom Ngài Vịt”

“Lúc nãy ai nhặt cho?” Nine mỉm cười, giả điên hỏi trong lúc ghi chép bài giảng.

“Không quen. Chưa từng thấy mặt. Nhưng đẹp trai lắm.”

“Khen đẹp trai lắm thì đi làm vợ người ta luôn. Rồi để người ta chăm sóc cả vịt lẫn mày.”

“Ghẹo gan! Tao là đàn ông đích thực, mục tiêu của tao là N’Kanliu, hoa khôi năm nhất khoa Quản trị.”

“Mày từng kể chuyện sẽ tán N’Kanliu cho ba mày nghe chưa?” Nine đặt bút xuống rồi quay sang hỏi. Cậu đẩy Intha ra để khỏi chắn tầm nhìn vì muốn quan sát mặt lẫn chửi người nói không ngừng 2-3 câu.

“Kể chứ. Kể xong thì được tặng vịt.”

“Chắc bố mày đang gián tiếp nói rằng chăm sóc con vịt cho xong đã rồi hẵng tính đến chuyện chăm sóc ai đó.”

“Ngài Nine, ngài Nine có còn là bạn của tôi không ạ?”

“Còn. Và tụi mày cũng nên ngừng tụm đầu nói chuyện được rồi. Tao phải học hành. Nếu còn không im, thì khỏi mượn tập tao chép."

“Ok ạ, đã rõ! Hết tiết mượn tập chép với nhá.” Nhai tuân lệnh. Việc bị thanh niên sống nghiêm túc mắng khiến cho những đứa bạn còn lại im lặng. Ai nấy quay đi những hướng khác nhau. Ton quay lại ngồi chơi game trong điện thoại, Intha gục đầu xuống ngủ. Còn Chen Nhai thì ngồi giữ chặt móc khóa vịt.

Bởi vì ba bảo rằng phải trông nom và giữ gìn Ngài Vịt thật tốt!

---------

(Còn tiếp)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play