Chào Em !
Sắc trời ở thành phố A đã tối sầm dần ngả về đêm , từng cơn mưa phùn của mùa xuân đang không ngừng rơi xuống .
Cảnh vật dưới lòng đường cũng thật tĩnh lặng , người người nhà nhà đều đã chìm vào trong giấc ngủ dưới thời tiết ẩm ướt khó chịu này .
Ấy vậy mà trong một hẻm tối của khu nhà ổ chuột , Cố Lam Chi vẫn đang chật vật cùng mẹ chạy trốn khỏi người ba sâu rượu đang đuổi theo muốn chém giết mình .
Có lẽ nó chính là mặt tối của thành phố này - nơi người ta luôn ca tụng nó tươi đẹp nhưng lại tồn tại một thứ vô hình mà những người giàu không hề biết đến .
Từng cơn mưa phùn lất phất phả vào mặt cô và người mẹ gầy yếu của mình , mưa đọng lại thành từng hạt rơi trên trang phục ướt sũng . Bọn họ liên tục chạy mãi , chạy trong nỗi tuyệt vọng , cổ họng cũng khàn đi để hô cứu nhưng giờ này còn ai thức nữa chứ ? Trong cái khu ổ chuột tối tăm này ?
Sẽ có người nghe thấy . Nhưng căn bản họ chỉ là sợ phiền phức . Họ sợ họ sẽ bị liên luỵ , chính vì vậy mà họ chọn cách lặng im và vờ ngủ . Mặc cho có chuyện gì xảy ra bên ngoài .
Ánh đèn điện chập chờn như muốn hỏng ở góc đường trông thật tồi tàn , đến soi sáng cho rõ cũng chẳng được . Hại cô và mẹ bị va vấp đến bàn chân bật cả máu .
Cố Lam Chi đột nhiên dừng lại , cứ chạy như này không phải là cách hay . Bọn họ sẽ rất nhanh sau đó mất sức , cô sợ mẹ của cô sẽ không chịu nổi mà ngất đi . Cô phải đối diện với ông ta , người mà đang cầm dao tiến đến chỗ mình .
- “ Mẹ à , mẹ cứ chạy trước đi “ . Cố Lam Chi gấp gáp nói .
- Con làm gì vậy , mau chạy theo mẹ . Con định phản kháng nữa sao ? Lại muốn ông ấy đánh đập đến thân tàn ma dại , không rõ sống chết à ?
Chỉ với một từ “ lại “ đã khiến cho cô thật chua xót , đủ để thấy rõ bọn họ chịu cảnh này không phải là lần đầu tiên nữa rồi .
Mẹ cô đôi mắt đỏ hoe , nước mắt hoà quyện vào mưa kéo cô cùng chạy . Bà ấy không thể để chuyện này xảy ra lần nào nữa , đây là lần đầu tiên trong đời bà ấy quyết tâm phản kháng đến vậy . Dù có chết cũng phải đưa con gái mình thoát khỏi đây .
Thật ra hồi trẻ ông ta không hề vậy , ông ta cũng là một người luôn tràn đầy sức sống . Ông ta có ước mơ , có khát vọng , có hoài bão riêng của mình . Ông ta lúc đó rất yêu vợ mình , lại càng yêu đứa con trong bụng . Tình yêu đó duy trì đến năm Cố Lam Chi lên 10 tuổi .
Nhưng rồi hiện thực quật ngã ông ta , đưa ông ta trở thành dáng vẻ hiện giờ ngày ngày chỉ biết đến rượu và rượu . Ông ta đòi tiền , không có tiền ông ta lại nổi cơn điên muốn chém muốn giết .
Trong những năm qua mẹ cô từng có ý định bỏ đi nhiều lần nhưng đều không có cơ hội trốn thoát , nhưng cô biết trong tim bà vẫn còn một phần yêu ba mình . Bà cũng nhiều lần chờ ông quay trở lại như trước kia , cuối cùng cũng chẳng còn tia hi vọng gì .
Cố Lam Chi nắm chặt lấy tay mẹ mình tiến tới ngã rẽ , ánh đèn lấp lánh dần hiện ra . Bước qua khỏi nơi này bọn họ không còn trong khu ổ chuột nữa , phía trước chính là đường phố rộng lớn . Là nơi sẽ cứu cô và mẹ cô .
Trên đường chỉ lác đác vài xe , không hiểu vì lí do gì khi thấy Cố Lam Chi tiến đến lại lảng xe cách xa cô ra . Là vì chê bộ dạng bẩn thỉu này của cô sao ?
Cố Lam Chi không từ bỏ hi vọng ra sức vẫy tay . Cô muốn nhờ bọn họ đưa cô và mẹ mình thoát khỏi người ba bạo lực này .
- Lam Chi , đừng cố sức nữa . Bọn họ sẽ không giúp chúng ta đâu , ai lại giúp người trông thảm hại như này chứ ?
Cô quay đầu nhìn bà ấy , đôi vai gầy không ngừng run lên vì lạnh . Bọn họ không thể đứng như này mãi được , ba cô sẽ rất nhanh đuổi tới đây thôi .
Cơn say rượu khiến ông cô không biết mệt , có thể chạy một con đường dài mà không ngừng nghỉ .
Chuyện rời khỏi đây cứ để tính sau vậy ? Tìm được chỗ trú cho mẹ cô mới là điều quan trọng nhất .
- Vậy chúng ta ráng đi thêm một chút nhé mẹ , đợi thêm chút nữa thôi là trời về sáng . Lúc đó sẽ có nhiều người , họ sẽ giúp đỡ chúng ta thôi .
Cố Lam Chi tiến tới dìu mẹ mình , bọn họ đều đã thấm mệt không thể đi nhanh như lúc nãy . Vết thương ở chân càng khiến việc đi lại của họ thêm khó khăn hơn .
- “ Mẹ mau lên lưng con đi , để con cõng mẹ . Chúng ta đừng đi tiếp nữa , phải tìm chỗ trú mưa nếu không sẽ chết vì lạnh mất “ . Cô ngồi xuống , hướng lưng về phía mẹ mình .
- “ Mẹ đâu ốm yếu đến vậy , mẹ còn nhiều sức lắm . Không mệt chút nào hết “ . Nụ cười yếu ớt theo câu nói liền nở ra nhưng bà ấy không biết trông bà ấy lại càng đáng thương biết bao , khó tránh khỏi sống mũi Cố Lam Chi cay cay .
Sau khi Cố Lam Chi tìm được một chỗ trú thích hợp , cô khom cả người xuống lau mấy vết bẩn ở chân cho bà , tránh để cho mấy vết thương nhiễm trùng . Xong xuôi mới ôm bà ấy ngồi co ro .
Đôi mắt mệt mỏi mất ngủ bao ngày không biết từ khi nào chợp xuống .
“ Rầm “
Tiếng động lớn vang lên khiến cô từ cơn mê man mở choàng mắt đứng dậy .
Updated 21 Episodes
Comments
Nhu Ngoc 22
tội nghiệp chị và mẹ quá
2023-06-18
0