Nơi bóng tối đang dần lấp đầy đôi mắt của cô, Sa chẳng còn nghe thấy tiếng động gì nữa. Cô đã nằm ở đó và giả vờ ngủ hàng tiếng đồng hồ, bụng dạ cồn cào. Cũng định sẽ nhịn, nhưng chẳng muốn chết đi lại trở thành con ma đói một chút nào .
Cô chuếnh choáng gượng mở mắt ra, đầu vẫn còn ong ong, nhưng kí ức khi xưa thì không một chút phai nhoà.
Khung cảnh thật đỗi quen thuộc, quả thực là không còn bóng người nào nữa, phía giường bên kia đã kéo rèm vào rồi, không thấy ánh đèn, chắc họ cũng chẳng còn thức.
Như mọi khi, mẹ cô sẽ nằm dưới đất bên cạnh cô trên tấm chăn mỏng để canh chừng, nhưng lần này đã không thấy nữa rồi. Cô hiểu rằng mẹ cũng chẳng còn tiếc thứ vô dụng này nữa, bỗng cô gái ấy bật khóc.
Sao mình lại khóc?
Đây chẳng phải điều mình muốn hay sao? Thật đáng chết...
Nhưng những suy nghĩ đó cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bụng cô lại réo lên, hình như lần này bụng cô yếu hơn những lần trước, nó quặn thắt lại trông thật đau đớn. Đôi tay muốn lần mò nhưng lại không thể cử động vì quá nhói, toàn thân cô run rẩy tìm lấy hy vọng cuối cùng. Chính cô còn không biết mình hy vọng điều gì ở cái mạng này nữa, chắc chỉ đơn giản là không muốn trở thành một con ma đói..
A! Có ổ bánh mì ở đây này.
Cầm chiếc bánh mì trên tay và ăn nó ngấu nghiến, cô bé như bị bỏ đói hàng thập kỷ, nhìn trông như một chú cún không có nhà vậy, sợ hãi và tuyệt vọng. Sa không biết ngày mai mình nên làm gì nữa, vì chỉ vừa mới sáng nay thôi, cô đã không thể chìm vào giấc ngủ khi bên tai toàn những tiếng kêu than của những người họ hàng. Thật là một cơn ác mộng.
Nàng bám lấy cây treo truyền dịch, cố gắng gượng dậy, biết rằng bây giờ cũng chẳng thể đi lên ban công bệnh viện hay bất cứ đâu cả, tuy là bản thân không còn sợ cái chết nhưng cô vẫn sợ ma chết đi được, nếu mà vào nhà vệ sinh giờ này chắc hẳn đó là một thử thách khó nhằn. Đành xin phép nhân viên còn trực ca đêm ra ngoài sân để ngồi một mình vậy...
Ngồi trên hàng ghế đá đã ấm chỗ được một lúc, Sa vẫn cảm thấy lạnh cóng dù chạm vào bất cứ đâu kể cả không khí, tự mãn với thành tích mình vừa đạt được, thực ra cô trốn ra ngoài ấy chứ, chẳng ai cho bệnh nhân của mình ngồi dưới trời vào buổi đêm đầy sương này cả.
Thật là lạnh nhỉ? Đêm nay cũng nhiều thật nhiều sao...
Đúng là rất cô đơn, đến cả một con mèo hoang cũng không có mặt với cô ngay lúc đó . Châu Sa biết mình không thuộc về nơi này, nên đôi lúc lại ước mình có thể hoà vào dòng nước, tan vào không khí. Ít ra điều đó khiến cô cảm thấy bản thân mình còn chút giá trị với cuộc sống .
Ngày mai mình nên làm gì đây , mình ghét phải giả vờ, cũng chưa bao giờ ghét phải đi ngủ tới mức này.
Một lần nữa thôi, lúc đó mình sẽ chết...
Cô lại thành công trốn vào trong phòng bệnh của mình, nhẹ nhàng nằm lên giường và chìm vào giấc ngủ thật ngon. Một giấc ngủ không bị phá vỡ bởi tiếng đập phá. Thật là thích!
......................
Ánh sáng làm nhoè đi thứ bóng tối vốn đã quen thuộc.
À nơi đây là bệnh viện mà ..nhỉ?
Sa cố mở mắt chậm nhất có thể để xem người đứng cạnh mình là ai. Mong là không phải là người mà cô không muốn thấy .
May quá!
Một vị bác sĩ nữ đứng bên cạnh cô, trông có vẻ là một người tốt.
- Cháu tỉnh dậy rồi à.
Vị bác sĩ xoa đầu cô bé, theo phản xạ thì cô thường sẽ rụt cổ lại nhưng lần này thì không, bởi làm thế cô sẽ bị người tinh ý đánh giá.
- Con tôi tỉnh dậy rồi à bác sĩ?
Người phụ nữ bước vào, bà ấy nhìn thật khổ sở, tóc đã cố vén gọn vào nhưng vẫn thưa thớt và xơ xác. Khuôn mặt đã in đầy dấu hằn của năm tháng, giọng nói khản đặc không thốt nên lời. Bà ấy chạy lại ôm chầm lấy cô và khóc. Hôm nay thật kì lạ, à không, ở lần này mọi thứ đều thật kì lạ, mẹ của cô lại ôm cô và khóc sao? Sa không biết làm gì, chỉ vô tình gỡ tay bà ấy ra.
- Con ổn.
Nấp đằng sau bà ấy là một đứa bé gầy guộc, mắt xưng to hình như đã khóc rất nhiều. Nó khóc vì điều gì nhỉ?
Liệu sau này nó sẽ giống như mình ngay lúc này ư? Chị của nó.
- Được rồi, chị đi cùng tôi qua văn phòng nhé, tôi có chút chuyện muốn nói với chị.
Vị bác sĩ quay đi thật nhanh, như thể không để mẹ cô và đứa em nhỏ ở lại đây thêm chút nào nữa. Có lẽ người ấy đã thấy trong đôi mắt của cô một cảm xúc hết sức kì lạ, nó trông như muốn phát điên lên, đập phá hết thảy để một mình nó, chỉ một mình nó ở lại giữa thế gian này .
...................
...
- Mẹ à, con ổn mà mẹ..
Hôm nay phòng bệnh của Sa lại đón thêm một ca nữa, bên đó thật là ồn ào, ồn ào đến mức đánh thức suy nghĩ bên trong của cô.
Là một cậu trai sao, hình như cậu ta bị gãy tay.. .Trông cũng... đẹp, nhưng mình đã thấy bao nhiêu người đẹp rồi nhỉ?
- Mẹ xin lỗi con, là do mẹ, từ giờ mẹ sẽ dành thời gian cho con nhiều hơn.
- Haha.. Được rồi mẹ, con ổn mà, con hứa sẽ tự bảo vệ bản thân mình để mẹ không phải lo nữa.
...
- Đẹp trai chứ?
Vị bác sĩ ban nãy từ đâu lại xuất hiện sau lưng cô, thật là một người nguy hiểm.
- Cậu bé ấy tên Khang, cậu bị các bạn cùng trường đánh ra nông nỗi này đấy. Chậc chậc..
Ai hỏi cô đâu chứ!
Nàng cũng chẳng thèm quan tâm nữa, suy cho cùng cô chỉ để ý đến vì cậu ta đẹp thôi, là do con người ta luôn bị thu hút bởi cái đẹp hay là do cô không thích cái xấu nhỉ. À bởi vậy cô mới không có ai thích đấy còn gì, thật xấu xí. Cô bé lại chìm trong mớ suy nghĩ như vậy, hàng ngày hàng giờ..
................
- Có chuyện gì với bé con của chị sao?Vị bác sĩ xoa đầu bút.
- À tôi...
- Không sao , chị dẫn con bé đến đây để kiểm tra tâm lý đúng chứ, cứ kể mọi chuyện cho tôi nghe, tôi có thể sẽ giúp chị.
Người đàn bà ấy do dự hồi lâu, cuối cùng cũng kể lại hết toàn bộ câu chuyện.
- Tôi biết là tôi đã sai, tôi đã giữ lấy tên cặn bã ấy trong nhà của mình, để bây giờ con bé bị ảnh hưởng như vậy. Tôi đúng là một người mẹ tồi tệ.
Vị bác sĩ ấy biết chứ, câu nói “ Tôi là một người mẹ tồi tệ.” đến bây giờ là lần thứ mười rồi, cũng tại bệnh viện này đây. Cô ấy biết rõ câu chuyện của Sa, biết rõ điều mà người đàn bà trước mặt mình đang phải chịu đựng . Tuy đây là lần đầu tiên cô gặp cô nhóc, nhưng mẹ của con bé lại là bệnh nhân của mình . Giờ lại đến lượt con bé sao..
- Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền cho Sa tiếp tục được đi học, hàng tháng tôi cũng sẽ gửi tiền cho chị nhưng tôi nghĩ con bé sẽ không về lại với tôi nữa, mặc dù tôi đã li dị người đàn ông kia...
Người mẹ nói với vẻ lo lắng.
- Còn đứa con trai của chị?
- Một người họ hàng của tôi đã nhận nuôi nó rồi, tôi là một người mẹ tồi tệ, tôi không muốn cứ tiếp diễn chuyện này nữa.
Tội nghiệp, đứa em trai bé nhỏ kia không biết rằng mình sắp phải xa mẹ , nó đang chơi đá bóng với mấy cậu trai trong bệnh viện ở ngoài sân kia, thật vui vẻ ...
- Tôi xin bác sĩ hãy cứu lấy tôi, ít nhất là để cho con tôi được sống, còn tôi thì như thế nào cũng được.
Kết thúc buổi trò chuyện ấy, vị bác sĩ mới qua gặp Sa. Nhìn thấy cô bé, cô lại nhớ đến đứa con gái đã mất của mình, nó cũng trạc tuổi con bé thôi mà sao khác quá, thật là khác..
...
- Đây ,cô mua cơm cho cháu này, cơm canteen của bệnh viện dạo này ngon thật đấy, ông giám đốc lần này có vẻ đầu tư nhiều rồi.
Kim quơ tay thoải mái trông có vẻ tán gẫu.
Cô bác sĩ này có bị gì không nhỉ?
- Liệu cháu nhận cái này thì sau này có phải trả lại cô không ạ?
Ôi, con bé đã trải qua chuyện gì thế này, trong mắt con bé xã hội vốn là như thế ư?
- Haha.. Chỉ là cô mua dư cho đồng nghiệp nhưng quên mất là nay cô ấy nghỉ thôi, cháu mau ăn đi không là cô tính tiền gấp đôi hộp cơm đấy.
Sa nhận ngay không chút do dự, thôi thì ráng sống đến khi nào trả lại là được, cho dù là trả thứ gì đi chăng nữa.
...
Cô bé kiểm tra lại thứ mình thực sự còn lại là gì.
Một chiếc cặp sao? Chắc là đồ của mình.
Sa lấy chiếc cặp và kiểm tra bên trong , toàn là quần áo, sách, và cả chiếc điện thoại...
Chắc những thứ bên trong chiếc điện thoại này...đều bị phát hiện rồi.
Cô không biết là mẹ có bỏ rơi cô hay không, mẹ cô cũng không nói gì với cô cả, cô cũng chẳng biết mình cần phải làm gì, chỉ ngồi chờ đợi thôi .
Bắt gặp những ánh nhìn của người đi ngang qua, cô mới nhận ra bản thân trông dơ bẩn đến mức nào. Và quả đúng là như vậy, mặt cô đầy những miếng dán , có lem một chút máu nữa.
Thì ra nãy giờ có người nhìn mình vì nghĩ mình là kẻ giết người sao.
Nhưng bây giờ tay của cô còn không cử động nổi thì làm được cái gì, Sa bắt đầu cay sống mũi, bàn tay phải thì run run. Cô bé có một cái hay đó là khi bản thân rơi vào trạng thái kinh tởm điều gì đó, xúc động điều gì đó, hay cảm thấy “đau đớn" một điều gì đó, bàn tay phải của cô sẽ nhói lên rất đau, như có gì đó đang siết chặt lại vậy, đau lắm nhưng cũng bất lực lắm tại đâu thể làm gì. Và điều đó chỉ xảy ra khi cô bé cảm thấy bản thân mình như thế thôi. Phải chăng cái nhói đó để ngăn cô bé khỏi những suy nghĩ tiêu cực ấy? Không chắc nữa, nhưng có lẽ cô lại muốn tự kết liễu đời mình rồi.
*Cạch*
- À ..ừm, tớ có làm phiền cậu không?
Phản chiếu qua tấm gương, cô bạn nào đó trông có vẻ lớn hơn cô một chút từ trong phòng vệ sinh bước ra, ban đầu là cái giật mình, rồi từ từ ánh mắt ấy chuyển sang săm soi, ngờ vực.
Nãy giờ có người trong nhà vệ sinh sao? Họ có biết mình đang suy nghĩ gì không chứ.
- À không, cậu cứ tự nhiên đi, tớ không sao cả.
- Nhìn cậu có vẻ là cần giúp đỡ, để tớ...
Cô bé ấy định chạm vào tay của Sa, thì bỗng giật mình bởi tiếng hét lớn.
- Không! ... không phải đâu...xin lỗi, tôi không có ý gì cả nhưng... Tôi thành thật xin lỗi.
Cô cúi rạp người xuống, đầu óc chẳng còn định hình được hành động tiếp theo. Không biết phải làm gì, nhất là khi thấy khuôn mặt kinh hãi của cô bạn kia. Sa cũng không thể chạy ra ngoài được nữa, đành chờ cho cô bé đó tự rời đi thôi.
Hôm nay là ngày gì vậy nhỉ.
Nàng mặc kệ cơn đau mà chuẩn bị cho xong rồi đi về giường bệnh.
Tốt nhất là hôm nay cứ nằm lì trên giường thôi, mặc kệ vậy.
Chưa kịp bước đến cửa phòng thì tiếng ồn trong đó lại phát ra ngày một lớn, cô bé cau có nhìn qua cửa kính thử xem bên trong xảy ra chuyện gì, thì không thiếu những người họ hàng của cậu bạn kia, cô chắc mẩm.
Nhìn mặt cậu ta có vẻ cam chịu..
Mà thôi kệ vậy, đó là điều tất yếu mà cậu ta phải trải qua thôi.
Sa khẽ mở cửa, cố để không gây sự chú ý, rón rén lấy chiếc điện thoại của mình ra rồi lại khổ sở “mang” cái thân này lên sân thượng ngồi cho yên tĩnh một chút. Chỉ sợ bà bác sĩ kia quay lại sớm, tưởng cô nghĩ quẩn thì thôi.
- Bệnh nhân như cậu mà có thể tự do như thế này thì thích thật!
Cái gì vậy?
Cô quay lại thì thấy tên đó, chẳng phải hắn đang “ tiếp khách” dưới kia sao, không lẽ trốn được rồi?
Hàng ngàn câu hỏi ấy như hằn lên mặt của cô, nhưng không muốn tiếp xúc với tên này nên mặc kệ hắn vậy.
- Tớ là Khang, Huỳnh Minh Khang.
Cậu đi đến ngồi đối diện cô .
- Ừm.
- Chẳng phải là vô tình quá sao, cậu không định hỏi tớ làm sao trốn được lên đây à?
Gì đây trời, vốn dĩ mình lên đây để tìm nơi yên tĩnh, mà có vẻ tên này..
- À xin lỗi, chắc tớ làm phiền cậu nhỉ.
Ừ phiền lắm, phiền lắm
Sa nhíu mày.
- Không sao đâu. Tôi chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi.
Đây là câu trả lời lịch sự nhất mà cô bé dành cho người lạ nên làm ơn hãy chịu hiểu đi.
Khang ngồi đơ ra, hình như cậu cảm thấy có gì đó hụt hẫng vì cậu vốn bị cô lập tại trường rồi. Cậu cũng quen với việc này , cứ nghĩ rằng..
- Cậu có thể giúp ích cho tôi khi giữ im lặng đấy.
Tức là chỉ cần giữ im lặng chứ không cần rời khỏi đây hả?
Cậu cảm thấy thích thú.
Thực ra Sa thấy rõ vẻ tuyệt vọng đến chán nản của cậu ta rồi, thấy cũng có chút giống mình nên cô không nỡ đuổi cậu ta đi, chỉ mong cậu ta đừng làm thêm bất kì điều gì nữa thôi.
..
- Cà rốt ơi~
- A chào cháu! – Kim đưa năm đầu ngón tay chào vẻ thiện chí.
Một giọng nói ngọt ngào đến sởn cả gai ốc , vị bác sĩ kia là đang đi tìm Sa, không hiểu vì lí do gì mà lại gọi cô bé bằng biệt danh ấy, lại còn là thứ mà cô bé ghét nhất.
- Ồ cháu đã kết bạn rồi sao.
Không biết là cố tình hay vô ý nhưng Sa gần như chịu hết nổi rồi, cô không thể nổi điên lên với người cho mình thức ăn được. Thật là điên tiết lên mất ,thà nhảy lầu tự tử cho xong.
Cô bám lấy cây truyền nước – vật bất ly thân của mình mà đứng lên quay về phòng , hình như cô vừa thấy tên kia cười thì phải . Mong là nó không thành sự thật, vì người như cô sẽ tự ảo tưởng bản thân mình có điều gì đặc biệt mất.
- Cháu biết rồi, để cháu về phòng và không đi đâu nữa, làm ơn đừng gọi bằng cái thứ ấy!
Sa dường như bị mắc kẹt trong cái bệnh viện này, cô không biết mình nên làm gì tiếp , mình có nên chết không, sau khi xuất viện mình sẽ đi đâu, làm gì. Cô lạc lối quá, làm ơn có ai đó xuất hiện và nói cho cô biết với.
Hay là hỏi thử cô bác sĩ kia?
Một ý nghĩ thoáng qua trong đầu, chính vị bác sĩ kia là người đưa mẹ và em cô đi mất, từ đó đến giờ cô chưa gặp họ lần nào, chẳng lẽ là bị bỏ rơi thật rồi sao?
Updated 32 Episodes
Comments
Griselda 에코
chap này tg viết dài đọc đã lắm luôn
2023-08-02
0
SOFIA ♡ Zia
Cảm động quá đi 🥺
2023-07-30
1
ყսս🥀
cách viết cũng khá ổn nè
2023-07-04
1