Sa vẫn cứ như vậy thôi, luôn mắc kẹt trong vũng lầy ấy, cô không cố giãy dụa để thoát ra , cũng không muốn đứng im chờ cho nó chìm xuống. Mà cũng phải thôi vì chẳng có gì để cho cô bám vào cả, thành ra vô vọng...
Con bé đang suy nghĩ điều gì nhỉ?
Vị bác sĩ lại bất thình lình xuất hiện lúc nào không hay, đứng dựa vào cửa khoanh tay trầm ngâm nhìn cô gái nhỏ bé.
Con bé gần như có vết sẹo khắp người, cái tay đang băng bó ấy vẫn còn đang rỉ máu từng chút. Đôi mắt thì như muốn sụp xuống vì đã hàng đêm không thể ngủ.
À.. chắc vẫn còn có người quan tâm con bé đấy thôi.
Nãy giờ cậu trai bên kia cứ tránh ánh nhìn của ta, chắc là sợ bị phát hiện đây mà.
- Cà rốt à, đi với cô một chút được không?
Ôi trời ơi, đã bảo cô đừng gọi tôi kiểu đấy nữa mà, lại còn trước mặt bao nhiêu người nữa.
Sa đành đi thôi, dù gì cô không thể làm trái lại được. Trên đường đến phòng khám, cô bé đi ngang qua phòng chăm sóc trẻ mồ côi.
Ồ đây là lần đầu mình thấy chỗ này ở đây đấy.
Sa bắt gặp hai bé gái , không biết là vì gì nhưng có một đứa bé đang khóc toáng lên , đứa nhỏ còn lại thì xoa xoa lấy đôi má bé bỏng kia.
- Em đừng khóc nữa, chị sẽ xử lí tên nhóc kia cho em nhé!
Cái con khỉ gì thế?
Tay cô lại quắn thắt lại. Sa bấu chặt tay mà gượng đi tiếp.
- Đi thôi nào, đợi khi nào cháu khỏi hẳn cô sẽ cho cháu vào đó chơi.
...
Không biết đã bị phát hiện ra chưa nhỉ?
Khang giả vờ chống cằm như mình đang chăm chú trong việc đọc sách lắm.
Cậu không biết từ bao giờ đã để ý đến cô bé này. Chắc là cậu ấn tượng với đôi mắt vô hồn kia... Nàng đôi lúc sẽ nhìn vào khoảng không một lúc thật lâu, những lúc đó cậu có thể nhìn cô bé một cách thoải mái nhất vì nếu bị phát hiện sẽ bị ghim vào mặt bởi ánh nhìn sắc như dao găm ấy.
Cậu cũng thích tự do như cô gái ấy, tuy không biết là cô bé bị làm sao mà thành ra như thế kia nhưng thật thích khi không có mẹ bên cạnh như thế này. Mẹ cậu có thể ngồi nói chuyện với cậu hàng tiếng, nào là cậu phải giỏi ra sao, cậu phải cư xử sao cho đúng mực, đến mức mẹ còn bảo cậu suy nghĩ lại vụ việc đó và xin lỗi chúng nó. Cậu có lỗi gì sao? Không lẽ đến thở cậu cũng không được phép?
Nàng lại khác, thật tình chẳng quan tâm gì đến cậu cả. Thật thoải mái.
......................
- Cháu có muốn thay đổi cuộc sống của mình không- Vị bác sĩ có vẻ nghiêm túc.
Thay đổi? Thay đổi là sao. Cô bé cũng từng nghĩ đến chuyện này, nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Bản thân cô đã mất hết tất cả mọi thứ, đến suy nghĩ của cô cũng chưa chắc đã bình thường nữa. Cô được phép sống tiếp sau khi đối xử với người khác như vậy sao?
- Ý cô là sao, cháu còn có thể làm được gì nữa chứ.
- Không sao đâu, cháu có thể sống cùng với cô.
- ...
Cô bé không thể chịu nổi được nữa, cô đứng phắt dậy rồi quay lưng đi ra ngoài.
- Này!...
Cô cảm thấy nó giống như một sự sỉ nhục vậy, cô không đáng được sống chút nào, rõ ràng là giờ đây cô đã chính thức bị bỏ rơi, sao họ ác vậy chứ?
Khoan đã, để cho người khác được sống là ác độc sao? Mình...mình cũng muốn rời khỏi gia đình ấy...
Cô bé chọn cái chết vì muốn được “sống”, thật sự là vậy đấy vì ở đây không có chỗ cho cô. Nhưng liệu họ sẽ còn làm gì với cô nữa, vì trong mắt Sa, xã hội này không cho không ai điều gì cả, kể cả tình yêu đối với cô bé cũng thật là xa xỉ. Vậy mà cái cảm giác không còn nơi nào để tựa vào thực sự đả động đến chút lòng tự trọng cuối cùng của cô, trong khoảnh khắc ấy Sa trách cứ thế giới này mà quên mất mình chính là điểm tâm của mọi thứ đang và sẽ xảy ra.
Cô chạy vào trong nhà vệ sinh, khoá trái cửa, cứ có cảm giác như điều gì thôi thúc mình phải mau kết liễu cái mạng này vậy. Sa đã thủ sẵn trong người mình một con dao rọc giấy, nhưng ngay lúc này tay phải cô lại nhói lên.
- Sao mày lại vô dụng thế hả!! – Cô bé hét toáng lên mặc kệ người ở bên ngoài có nghe được hay không. Bất chợt vết thương cũ lại bị hở trên bàn tay đang gồng lên, máu rỉ ra, giờ chúng đã chịu khuất phục trước con dao mà run rẩy. Đôi mắt lờ đờ không còn cảm giác gì nữa, chắc lúc này chẳng còn hy vọng thật rồi. Sa lảo đảo, người ngả về phía cửa đập một phát thật mạnh vào cửa.
*Bộp*
...
Khang vừa phải trải qua một đợt “ giáo huấn” của mẹ khi vừa bị nhồi cho một đống thức ăn vào bụng.
No quá!
Ngày kia là ngày cậu phải mổ rồi, mấy tên kia đánh cậu đến trật cả xương. Khang nhăn nhó lẩm bẩm vài câu chửi thề trong miệng.
Mà hôm nay không thấy nhỏ đâu nhỉ?
Vừa mới nhắc xong, thì rất nhiều y tá cùng bác sĩ kéo chiếc xe cứu thương vụt qua người cậu. Có cả bác sĩ Kim ở đây nữa. Nhưng hình như cậu vừa thấy nhỏ đúng chứ?
- Ơ!– Cậu thốt lên đầy kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy chứ...
Cậu định chạy theo nhưng bị mẹ kéo lại.
- Con định đi đâu đấy?
-Con.. con định đi vệ sinh.
- Vệ sinh ở hướng này này.
Thật bực mình khi bị kiểm soát như vậy. Mà cậu cũng chẳng quan tâm. Khang ngoảnh lại nhìn theo nhóm người đang xa dần. Chắc mẩm đợi cho mẹ vào phòng rồi đi.
......................
Điên thật...
Bên tai cô lao nhao những thứ tiếng con người đang nhìn vào cô mà thì thầm bàn tán. Sa ghét nhất là những chỗ đông người, những lúc đó cô thường đi về... “nhà” và ngồi yên trong phòng nghe nhạc. Nhưng giờ thì không có khả năng làm điều đó nữa.
Ừ thì.. Việc đầu tiên sau khi kết thúc sự giả vờ này, mình sẽ đi xin lỗi vị bác sĩ kia. Không mọi người lại nghĩ tại bà ấy mà mình nghĩ quẩn mất. Việc tiếp theo, là cái mạng này. Cuộc đời đã cho mình những thứ như vậy thì mình phải trả lại nó, chắc là cầm một xấp tiền rồi đập vào mặt nó nhỉ. Tao cũng chán cái việc cố gắng bao nhiêu lần và lại chẳng thể chết được, vì sống còn không bằng chết, đã vậy phải tiếp tục sống để quậy nát cái thế giới này thì mới vừa lòng hả dạ bà đây..
Sa bỗng quyết tâm hơn bao giờ hết mà lập cả danh sách những việc cần làm trong đầu sau khi lờ mờ tỉnh lại. Các bác sĩ nhìn thẳng vào đôi mắt cô, nói điều gì cũng trở nên vô dụng vì cô thực chất chẳng để tâm.
Chẳng phải làm con gái của bác sĩ sẽ rất giàu có hay sao, sẽ chẳng ai dám động vào mình nữa, Mình cũng sẽ chẳng quan tâm điều đó, khi mình thành công, mình sẽ trả lại bà ấy tất cả, là tất cả. Khi đó mình sẽ thực sự tự do. Chết cũng là một loại tự do, sẽ chẳng có ai bắt cô phải làm gì hết, chẳng phải đau đớn nữa, cũng chẳng phải chịu thiệt nữa...
Cô vẫn là Châu Sa, giấu bản chất của mình đi để sống với thế giới này, và khi trả hết tất cả rồi cũng sẽ đi đâu đó xa thật xa. Đó chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nếu mà giờ cô muốn sống mà không có tiền thì chắc muôn đời suốt kiếp cô sẽ giống như người mẹ khốn khổ của mình. Không biết bà ấy đang làm gì, ở đâu, nhưng con người bây giờ của Sa, bà ấy đã một phần tạo dựng, nên chẳng phải cô bé không còn tiếc nuối gì người mẹ ấy nữa sao? Ai cũng có nỗi khổ riêng nhưng làm ơn đừng“ chia sẻ” nỗi khổ ấy cho người khác để người ta chịu đau cùng mình mà chả giải quyết được vấn đề gì cả. Để rồi nỗi đau đớn, tủi hổ đeo bám lấy một kiếp người.
...
Cô bé lại được chuyển về phòng dưỡng thương, Sa cũng định đi xin lỗi vị bác sĩ kia, thế nên sau khi các bác sĩ chuyên khoa khám cho cô bé xong thì lại không thấy cô ấy đâu nữa. Tình trạng hiện giờ của cô cũng khá ổn định, không cần phải truyền nước biển, nhưng đi đứng thì..vẫn phải cẩn thận thôi. Nhưng có một điều mà Sa cảm thấy không bình thường là tên nhóc kia, nãy giờ cậu ta cứ nhìn qua phía cô như đang chờ thời cơ để bắt chuyện vậy. Ban đầu cứ nghĩ sẽ được chuyển qua phòng khác chứ, tại chẳng ai muốn để một đứa có vấn đề về tâm lý lại ở chung với người khác cả...
Sa đành đi ra ngoài tìm đường xuống canteen của bệnh viện. Nhưng.. cô bé không có tiền, dù cô biết là trong cặp của mình có một ít, chắc là của mẹ cô để lại ,tuy vậy Sa vẫn không muốn sử dụng chúng, đó không phải tiền cô kiếm được.
- Sao cậu cứ đứng đây thế?
Gì vậy? Dập tan suy nghĩ, Sa bất chợt quay lại phía sau, tự dưng lại đập mặt vào ngực người ta một cách đau điếng.
- A xin lỗi, tớ đứng hơi gần rồi nhỉ!– Cậu lúng túng.
Thật luôn?
Sa lườm cậu ta một cái rồi định quay về phòng.
- Sao thế? Tớ không nghĩ là cậu sẽ bỏ mặc chiếc bụng đói chỉ vì tớ xuống đây mua nước đâu.
- Điên à? Tại tôi không có tiền!!
Ơ, lạ thật, sao cô lại thốt lên câu đấy nhỉ, không biết là do cô hết thuốc chữa với tên kia, hay là lòng tự trọng của cô bay mất rồi!!
- Không sao, để tôi mua cho cậu, đi vào đi .
Thực sự thì, lúc đó có nhiều người đang nhìn lắm, nhìn từ cái lúc cô la toáng lên câu nói ngu ngốc ấy rồi, nên đành hoá thành con mèo mà rúc vào người cậu ta, lẳng lặng đi vào trong ngồi.
Khang vừa chọn đồ vừa để ý cô gái đang ngồi ở góc bàn kia, không cẩn thận cô bé lại lẳng đi mất.
*Cạch*
-Hôm nay coi như là tớ đãi cậu nhé, bánh ở đây cũng ngon phết.
- Tôi...tôi chắc chắn sẽ trả lại cho cậu.
- Hửm ? Trả gì cơ, chỉ là cậu đừng né tránh tôi là được.
Gì đây? Cậu ta nói thế là có ý gì , không lẽ cậu ta định làm thân với mình sao? Không dễ thế đâu!
- Ừ, coi như là tôi ăn đồ của cậu , rồi sẽ không tránh mặt cậu nữa, ít ra thì cái mạng này cũng có ít giá trị. – Cô hạ giọng.
...
- Thực ra thì, đúng là tôi đi theo cậu đấy , tôi sợ cậu lại ..
Cậu ta lo lắng cho mình đến thế sao? Có điều gì mà phải làm thế nhỉ. Cô rướn người lên dí sát mặt đến gần cậu ta, mắt nhíu lại vẻ săm soi.
- Vì điều gì chứ, tôi chưa gặp cậu bao giờ , cũng chưa giúp đỡ cậu cái gì, hay tôi giống một người quen nào đó của cậu?
Chàng lúc này mặt đỏ ửng hết cả lên, cậu thực sự không biết mình để ý cô từ lúc nào nữa. Từ lúc thấy nàng, cô cho cậu một cảm giác kì lạ, cứ như đã gặp nhau ở kiếp trước vậy. Hay đơn giản là cậu thấy thương cô bé, ngay khi vừa nhìn vào cơ thể và đôi mắt ấy, một đại dương đen vô tận đang chực chờ để trào ra. Khoảnh khắc ấy cậu chỉ muốn lắng nghe cô bé, thứ mà cậu chưa có được..
- Ê này!! Cậu không nghe thấy tôi nói gì à?
Khang giật mình, và còn bối rối hơn khi bắt gặp ánh mắt ấy.
- A không phải ... ừ thì ..tớ..
- Ừ thôi ! Nếu khó quá thì không cần phải nói.
Sa ngoảnh mặt đi để chừa lại cho cậu một ít thời gian. Nhưng cậu lại nghĩ rằng cô bé giận mình.
- A không! Tớ.. chỉ là muốn kết thân với cậu thôi, hãy lắng nghe một chút được chứ..
Ôi trời! Mắt cậu ta lóng lánh như muốn đốt cháy khuôn mặt của cô rồi, không lẽ cậu ta nhạy cảm tới mức đó sao?
- À ừ, tôi nghe , không cần phải hét lớn lên như thể tôi bắt nạt cậu đâu.
Dejavu? Hai đứa lại là tâm điểm chú ý của cả canteen này rồi.
Đây là lần đầu Khang ở gần cô nàng đến thế , nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh đang còn hằn thứ vết thương kia, cậu càng muốn tìm hiểu về cô bé hơn. Rõ là cô đang nhìn đi chỗ khác đấy, nhưng cậu vẫn để ý đến đôi mắt tròn xoe cùng hàng lông mi dài ấy, nhìn trông thật cuốn hút, nó như hút cậu vào vòng xoáy vô tận, mặc dù biết nhỏ cảm nhận được là cậu đang nhìn cô, nhưng vẫn không khỏi chìm đắm vào đôi mắt đó.
Còn về phía Sa, đối mặt với một tên vô liêm sỉ thích nhìn chằm chằm vào mặt người khác ư? Cô không quan tâm, cô chỉ quan tâm là bánh ở canteen đúng là ngon thật.
- Cậu có điều gì muốn nói sao?
A , ừm
- Tớ có nhiều điều muốn hỏi lắm, chỉ sợ cậu không trả lời.
...
- Cà rốt của cô ở đây sao.
Ơ !
- Sao cô lại biết cháu ở đây!
Minh Khang liền bị ra rìa, cậu bé còn chưa kịp hỏi Sa câu nào
- Sao người ta lại không biết được chứ, với lại đây là giờ nghỉ trưa mà! – Ngồi xuống cạnh chàng trai.
Kim nháy mắt ra hiệu, và cậu trai ấy có vẻ hiểu chuyện mà rời đi, nhưng không thể không tiếc nuối.
- Cháu xin phép đi về phòng đây, chắc nãy giờ mẹ cháu đi tìm rồi!
- Vậy sao, cháu đi cẩn thận nhé!
Đến tận bây giờ mới cảm nhận được trong đôi mắt ấy có hình bóng của mình, cậu bật cười lên rạng rỡ.
- Tớ đi nhé!
...
Updated 32 Episodes
Comments
SOFIA ♡ Zia
Đọc truyện này thú vị thật, hay quá tác giả ơi ❤
2023-07-30
1
Louley yêu em (。•̀ᴗ-)✧
Uầy truyện có nhân vật có tên giống sign name của người quen làm hết hồn -))
2023-06-26
1