Chương 2: Chỉ đơn giản muốn nói “Cảm ơn”

Vũ đã xem nhiều trận đấu của Thiệu, nhưng ở những trận đấu ấy, Vũ chỉ đứng trên khán đài nhìn Thiệu từ xa, hoặc là nhìn cận cảnh trên màn hình tivi. Chưa bao giờ Vũ nhìn thấy Thiệu ở khoảng cách gần như vậy. Thiệu bắt đầu cảm thấy ngại ngùng vì cái nhìn chòng chọc tới từ phía đối phương, Vũ hiểu ra mình đang hơi bất lịch sự bèn cụp mắt xuống, rụt rè hỏi:

"Anh đi học ở đây?"

"Ừm, nhưng mình nợ môn nhiều lắm."

Nghe Thiệu trả lời vậy, Vũ thấy khâm phục anh lắm. Thiệu là vận động viên chuyên nghiệp nhưng vẫn cố gắng tới trường. Các bài báo Vũ từng đọc về Thiệu, không có bài nào nhắc tới việc anh đang đi học cả. Nếu Vũ là ban giám hiệu nhà trường, chắc chắn Vũ sẽ cho Thiệu nhận bằng tốt nghiệp danh dự luôn.

"Mình đưa bạn vào lớp nhé. Bạn học ở phòng nào?" – Thiệu đề nghị.

Vũ lắc đầu:

"Buổi học có lẽ đã kết thúc rồi. Nhưng… anh không phải vào lớp à, chắc khó khăn lắm anh mới tới trường được một buổi mà lại bị em làm phiền."

Vũ cảm thấy áy náy vì cô biết chắc rằng người như Thiệu rất khó có thời gian trống để tới lớp.

"Mình học hai tiết giờ sớm rồi. Cả ngày hôm nay chỉ có hai tiết đó thôi. Đáng lẽ mình sẽ về đội, nhưng các bạn trong CLB của trường có nhờ mình tới làm… động lực để chiêu mộ thành viên mới..."

"Ối, có anh rồi thì đâu cần chiêu mộ thêm thành viên mới. Chỉ cần một Li* và một Set* nữa là đủ rồi. Ba người chấp sáu người luôn đấy. Nhưng mà… các năm trước em đâu có thấy anh tham gia Vietnam University Sport?"

"Các năm trước mình không sắp xếp được lịch trình, nên không tham gia và phải được sự đồng ý của câu lạc bộ chủ quản, nhỡ đâu… xảy ra chấn thương..."

Thiệu bỏ lửng câu nói. Làm vận đông viên chuyên nghiệp thật không dễ dàng, thấy khuôn mặt của Vũ hiện rõ vẻ ngại ngùng không biết nói gì cho hợp tình huống lúc này, Thiệu nói tiếp:

"Với lại thực ra, đội của trường rất mạnh, cũng không nhất thiết phải có mình thì mới vô địch."

Lời Thiệu nói ra thẳng thắn, Vũ cau mày suy nghĩ rồi hỏi dồn dập:

"Vậy thành viên đội nữ có nhiều không? Đội hình năm vừa rồi mạnh lắm! Liệu có cơ hội nào cho người mới không?"

"Bạn cũng muốn tham gia?"

Vũ bình tĩnh gật đầu. Vũ đã chuẩn bị sẵn một bản CV dài kèm đơn xin gia nhập câu lạc bộ và đang háo hức chờ đợi tới giờ G.

"Bạn đã chơi bóng chuyền bao giờ chưa?" – Thiệu hỏi.

"Em chơi từ hồi lớp bảy rồi. Trường của em cũng mạnh."

"Vậy thì không phải lo lắng đâu! Bạn chơi vị trí nào?"

"Em chơi chắn giữa.*"

"Lát nữa sẽ có bài kiểm tra bước một.

Vậy mà anh nói không cần lo lắng." – Vũ kêu lên.

Do đặc thù của các vị trí trên sân khác nhau, vị trí chắn giữa thường sẽ không giỏi trong việc đỡ bước một. Thiệu hiểu được nỗi lo của Vũ liền bật cười trấn an:

"Không khó đâu. Các bạn trong đội cũng có nhiều người không có cơ bản từ trước. Mọi người cùng rèn luyện thôi. Nhưng mà chị chắn giữa năm ngoái ra trường rồi. Đang trống vị trí mà chưa có ai phù hợp."

Vũ cảm thấy mình cũng khá may mắn khi nhận được thông tin vừa rồi từ Thiệu. Cô bám thành ghế đứng dậy, mải mê truyện trò khiến Vũ quên mất rằng Thiệu đang đứng nãy giờ. Thiệu có vẻ sợ Vũ ngã, liền căng thẳng muốn đưa tay ra đỡ.

"Không sao đâu". - Vũ khẳng định - "Chỉ là say xe chút xíu, dù sao em cũng là được tính là vận động viên chứ?"

Dù nói chắc nịch vậy nhưng Vũ vẫn hơi thấy choáng váng, Thiệu cũng đi chầm chậm bên cạnh. Cánh cổng vòm trước khu thể chất đầy hoa hồng leo, che khuất tầm nhìn của Thiệu, anh cúi đầu bước qua.

"Cao quá cũng không tốt nhỉ!" - Vũ nhẹ nhàng cảm thán.

"Bạn chưa bao giờ có ý định sẽ chơi chuyên nghiệp à?"

"Hồi bé cũng có, nhưng mẹ em bảo...với lại em cũng không đủ chiều cao."

Thiệu nhìn Vũ ước lượng:

"Đủ đấy chứ."

Vũ khẽ cười:

"Em có đế độn bên trong giày, tận năm xen ti lận. Em chỉ cao một mét sáu tám."

"Nếu bạn quyết định theo chuyên nghiệp từ nhỏ thì sẽ có chế độ dinh dưỡng và các bài tập để cao hơn bây giờ. Nhưng mẹ bạn nói đúng lắm."

Vũ nhớ là mình chưa hề nói hết câu, vì cảm thấy câu nói của mình hơi bất lịch sự, Vũ áy náy nghĩ mình đã làm tổn thương người khác. Dường như Thiệu hiểu sự bối rối của Vũ qua ánh mắt, anh chỉ nhẹ nhàng nói:

"Theo nghiệp thể thao vất vả thật."

Lúc này, cảm giác muốn an ủi Thiệu giống như bốn năm trước chợt xuất hiện. Vũ thừa hiểu rằng cậu nhóc mít ướt năm nào sẽ không bị đánh bại bởi nhận định theo nghiệp thể thao vất vả đâu. Nhưng Vũ vẫn nhìn Thiệu, bất giác thốt ra một câu thật lòng.

"Anh cố lên nhé!"

Trong một thoáng, Thiệu tưởng mình gặp lại cô bé trên khán đài ngày nào. Ý nghĩ này cứ thôi thúc không nguôi, Thiệu chỉ đơn giản muốn gặp lại để nói một câu cảm ơn với cô bé đó. Anh chậm rãi hỏi Vũ:

"Bạn đã bao giờ xem một trận đấu trực tiếp trên sân chưa?"

"Em mới đi xem trực tiếp khoảng hai năm gần đây."

Vũ quyết định trả lời như vậy, vì không muốn gợi đến kỉ niệm nghẹn ngào của Thiệu hồi mới thi đấu. Thiệu nghe câu trả lời của Vũ, trên khuôn mặt hiện rõ hai chữ thất vọng. Nhưng rồi Thiệu lấy lại tinh thần ngay vì anh đã biết trước rằng có thể sẽ chẳng bao giờ anh nói được lời cảm ơn đó.

*Libero: Chuyên gia phòng thủ, một vị trí trong sơ đồ thi đấu bóng chuyền chuyên nghiệp.

*Setter: Chuyền hai, một vị trí trong sơ đồ thi đấu bóng chuyền chuyên nghiệp.

*Chắn giữa: Một vị trí trong sơ đồ thi đấu bóng chuyền chuyên nghiệp.

Chapter
Chapter

Updated 35 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play