Chương 3: Xin hãy giúp đỡ.

Bên trong nhà thể chất, lưới đã được căng lên, mọi thứ đã sẵn sàng cho buổi chiêu mộ thành viên mới. Đội trưởng của mỗi đội đã ngồi ngay ngắn trên chiếc bàn được kê sát biên. Thiệu sẽ là người đập bóng cho phần kiểm tra bước một.

Hai năm trước đây Thiệu đều là người thực hiện công việc này, nên tất cả mọi người đều nghĩ rằng nhờ có may mắn của Thiệu mà câu lạc bộ mới hai năm liên tiếp giành được huy chương vàng toàn quốc như thế.

Vũ dũng cảm bước lên đầu tiên ngồi đối diện với đội trưởng nữ, trong lòng có hơi hồi hộp. Đội trưởng đội nữ tên Thảo, chơi ở vị trí “đập biên”*, hiện đang là sinh viên năm cuối. Thảo nhìn lướt qua CV của Vũ rồi mỉm cười đấy hài lòng, vẫy tay ra hiệu cho Vũ vào sân.

Ngay lập tức, một cô gái nhỏ nhắn trèo lên chiếc ghế dành cho trọng tài, trên tay cầm bút sẵn sàng ghi chép, cô gái không quên cúi xuống chào Vũ:

"Chị là Phương, quản lí của câu lạc bộ."

Thiệu thong thả bước vào phần sân đối diện, Vũ khẽ run rẩy, nếu Thiệu chỉ dùng năm mươi phần trăm sức mạnh của mình khi thi đấu thôi, chắc cũng đủ làm cánh tay Vũ gãy nát.

Tiếng còi của Thảo vừa cất lên, chuyền hai đẩy bóng sát lưới, Thiệu đánh một cú nhanh gọn nhưng lực nhẹ, bóng cũng không xoáy, Vũ dễ dàng đỡ được và trả bóng về đúng vị trí của chuyền hai. Thảo gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Các quả tiếp theo Thiệu cũng vẫn ra tay nhẹ nhàng, tới quả cuối Thảo nói:

"Thiệu mạnh tay lên chút nữa. Đừng thương hoa tiếc ngọc."

Thiệu cười đánh một cú nhanh và cắm, bóng bị Vũ đỡ bay ra ngoài.

"Tốt! Cú đó thì chịu!" – Thảo nhận định – "Tới đập bóng nhé."

Thảo chưa kịp ra hiệu thì chuyền hai đội nữ đã vào sân, một cô gái hay cười và tràn đầy năng lượng. Chuyền hai chuyền bóng khá vừa tầm so với Vũ, Vũ đánh năm quả qua lưới. Cuối cùng là phát bóng, Vũ làm mọi thứ đều ổn. Đội trưởng gật đầu dán cho Vũ một sticker có dòng chữ "welcome".

Một học kì đã trôi qua kể từ ngày Vũ gia nhập vào CLB bóng chuyền Đại học Hồng Phúc, Vũ cũng đã giành được vị trí chắn giữa trong đội hình chính thức. Ngày tổng kết học kì một, Thiệu đến nhà thể chất với một khuôn mặt mệt mỏi, vừa bận tập luyện, vừa bận ôn thi lại còn lo nghĩ tới buổi từ thiện tuần tới. Thiệu cần một tình nguyện viên nữ biết chơi bóng chuyền cùng đi, nhưng anh lại không chơi thân với vận động viên nữ nào để nhờ vả. Thiệu đành quay sang tìm sự giúp đỡ của Phương - quản lí câu lạc bộ bóng chuyền của trường.

Phương là bạn từ thủa thơ bé của Thiệu, Thiệu học hết tiểu học cùng Phương, sau đó thì theo thể thao chuyên nghiệp. Nhưng nhà hai người sát nhau nên vẫn luôn giữ liên lạc, quan hệ cũng có thể nói là khá tốt. Thiệu nhờ Phương thuyết phục Thảo - đội trưởng đội bóng chuyền nữ, nhưng Thảo từ chối vì mình không thích trẻ con. Túng quá, Thiệu năn nỉ Phương nhưng cũng bị Phương cự tuyệt với lí do Phương không biết chơi bóng.

Vũ khá bất ngờ vì sự xuất hiện của Thiệu, cô biết anh chỉ là thành viên danh dự của CLB mà thôi. Có thể hôm nay Thiệu nổi hứng muốn tới nơi "cơ hàn" này dạo chơi. Vũ vừa khởi động xong, thấy tấm bảng ghi tỉ số vẫn chưa được đem ra, bèn tự mình tới nhà kho lấy đồ.

Trong kho chứa đồ của nhà thể chất, Phương đang cố sức cắt đuôi Thiệu.

"Tôi biết cậu không có nhiều bạn, nhưng không tới nỗi bạn của cậu không có ai khác ngoài tôi chứ. Cậu thấy tôi có lúc nào rảnh? Ngày nào mọi người tập luyện tôi cũng đều có mặt. Tôi còn phải học để tốt nghiệp nữa! Cậu biết tính bố tôi rồi đúng không? Nếu kì này mà còn như vậy, ông sẽ không cho tôi ăn cơm nữa."

"Hôm đó vào cuối tuần mà, đâu có vướng lịch học." - Thiệu vớt vát.

"Tôi phải học cải thiện. Số môn tôi nợ không kém gì cậu đâu. Mà đấy là cậu còn có thu nhập cao, tôi đâu đã kiếm được nhiều tiền như vậy."

"Tôi sẽ trả lương. Cậu đi cùng tôi một ngày thôi."

"Không được, tôi cũng đâu biết chơi bóng. Sao cậu không nhờ vận động viên nữ nào đó."

Thiệu toan thú nhận rằng mình không có bạn nào là con gái hết thì Vũ đẩy cửa nhà kho định bước vào. Thấy hai người bên trong có vẻ mờ ám, Vũ vội càng xin lỗi rồi đóng cửa lại ngay. Như chợt nghĩ ra điều gì, Phương hét to:

"Vũ! Đợi đã! Giúp đỡ đi Vũ ơi!"

Phương kéo Vũ lại nhà kho, rồi tỉ mỉ phân tích:

"Vũ giúp Thiệu nhé. Vũ học giỏi, không cần học cải thiện, cả tuần sau Vũ đều rảnh. Vũ chơi bóng hay, nói năng nhỏ nhẹ, xinh xắn có thừa. Vũ còn là hot girl bóng chuyền mới nổi của trường mình. Không còn ai phù hợp hơn nữa đâu."

Dứt câu, Phương lui ra ngoài, đóng sập cánh cửa nhà kho lại. Vũ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Thiệu đã vội nói:

"Vũ giúp mình được không? Không tốn nhiều thời gian của Vũ đâu. Các bé ấy đáng yêu lắm."

Thiệu chủ động giải thích tiếp:

"Mình có buổi từ thiện vào tuần tới, các bé gái nhất quyết muốn có cô giáo dạy chơi bóng. Mình sẽ gửi Vũ phí tình nguyện."

Thấy Vũ có vẻ lưỡng lự, Thiệu nói tiếp:

"Phương tiện đi lại cũng được tài trợ."

Vũ cười, nhẹ nhàng hỏi:

"Các bé ấy ở đâu?"

"Ở làng trẻ em trong thành phố." - Thiệu đáp.

"Không cần gửi phí đâu, bao ăn và phương tiện là được rồi." - Vũ đồng ý.

Cuối cùng hòn đá trên ngực Thiệu bấy lâu nay đã được gỡ xuống. Anh kính cẩn mở cửa nhà kho mời Vũ ra ngoài, điệu bộ giống như Vũ là nhà tài trợ của mùa giải vậy.

Chapter
Chapter

Updated 35 Episodes

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play