KHÔNG THỂ NÀO "BLOCK" ĐƯỢC ANH
Cậu nhóc mang trên lưng chiếc áo số 16 đổ sụp người xuống sân đấu sau pha đánh bóng ra ngoài của mình. Ở tình huống quyết định khi tỉ số đang là 24-23 nghiêng về đội bạn, cậu đã có một pha xử lí không tốt. Kết quả chung cuộc đội cậu để thua với tỉ số 1-3 và không thể bảo vệ thành công chức vô địch.
Cậu nhóc ấy tên Đoàn Minh Thiệu, chơi ở vị trí đối chuyền* cho câu lạc bộ Hà Nội, mới chỉ mười sáu tuổi là vận động viên nhỏ tuổi nhất của mùa giải. Khán giả có mặt trong nhà thi đấu tiếc nuối bàn luận:
"Pha vừa nãy xử lí hơi "non" kinh nghiệm. Mùa giải tới, đảm bảo không hàng chắn nào block được mấy cú đánh của cậu nhóc này nữa đâu".
Phương Vũ đứng trên khán đài, lặng lẽ nhìn cậu nhóc bên dưới. Vũ đã chơi bóng chuyền được một năm cho câu lạc bộ trường cấp hai cô bé đang theo học. Đội của cô bé vừa thua trận bán kết toàn Thành phố.
Trong giây phút ấy, cô bé thấy mình đồng cảm với cậu nhóc mắt đỏ hoe dưới sân, cô bé thật lòng muốn động viên cậu nhóc, bèn mượn chiếc loa cầm tay của ông chú đội cổ vũ đứng bên cạnh rồi chạy xuống hàng ghế sát sân đấu, nhoài người ra khỏi hàng rào, bắc loa gào to muốn rát họng:
"Đoàn Minh Thiệu! Không được khóc!!!"
Lúc này, đồng đội vẫn đang an ủi cậu nhóc, nghe thấy tiếng loa của Vũ tất cả đều ngẩng đầu lên. Bình luận viên trận đấu ngồi ngay sát dưới khán đài, chứng kiến toàn bộ sự việc, liền nói vào micro phát thanh:
"Đoàn Minh Thiệu đừng khóc, bạn đã làm rất tốt!"
Sau hiệu ứng mà bình luận viên đem lại, cả khán đài đều vỗ tay động viên Đoàn Minh Thiệu. Cậu nhóc đưa tay quệt nước mắt, nở một nụ cười nhìn cô bé trên khán đài.
Đã bốn năm trôi qua kể từ trận chung kết đầy nước mắt ấy, Phương Vũ luôn theo dõi các trận đấu của Đoàn Minh Thiệu, âm thầm cổ vũ anh cũng như cổ vũ chính bản thân mình. Phương Vũ vẫn tiếp tục chơi bóng ở câu lạc bộ trường tới khi tốt nghiệp trung học phổ thông. Nhưng chưa một lần nào Vũ được đeo trên ngực tấm huy chương vàng lấp lánh.
Khác với Vũ, cậu nhóc mít ướt ngày nào đã trở thành vận động viên thường trực của đội tuyển Quốc Gia suốt ba năm qua và đạt được nhiều danh hiệu cá nhân xuất sắc. Hai con người dường như không có bất kì mối liên hệ nào ngoài tình yêu họ dành cho bóng chuyền.
Phương Vũ quyết định theo học ở Đại học Hồng Phúc - một ngôi trường có thành tích tốt tại các giải đấu thể thao dành cho sinh viên. Năm học vừa rồi Đại học Hồng Phúc giành huy chương vàng toàn quốc cả hai nội dung bóng chuyền nam và nữ. Niềm khao khát giành được một tấm huy chương vàng sau bao năm của Vũ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Ngày đầu tiên đi học, Vũ tới trường bằng xe buýt. Trước đây, nhà và trường phổ thông chỉ cách nhau một con phố nhỏ nên Vũ toàn cuốc bộ. Chính vì thế mà Vũ chẳng bao giờ hiểu được xe buýt vào giờ cao điểm đáng sợ như thế nào. Vũ với tay bấm chuông xin xuống dù còn hai điểm dừng nữa mới tới trường sau khi cảm thấy đồ ăn sáng trong bụng mình bị đẩy lên tới tận cổ họng.
Sau khi xuống xe, Vũ cố gắng đứng vững vì cảnh vật xung quanh cứ thi nhau đổ xuống. Nhìn đồng hồ biết mình không thể đến trường đúng giờ được nữa rồi, Vũ bèn tặc lưỡi thong thả đi bộ trên vỉa hè.
Đầu tháng chín, trời vẫn nắng gắt, loay hoay một hồi Vũ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cánh cổng trường lấp ló đằng xa. Đi tắt qua khu thể chất để tới khu giảng đường nhanh hơn, Vũ bỗng cảm thấy trời đất tối sầm lại, nhưng vẫn kịp nhìn ra một bóng người khá cao chạy tới gần luôn miệng nói xin lỗi.
Cậu ta nhanh chóng đỡ Vũ vào phòng y tế, cuống quýt nói với nhân viên đang trực:
"Em lỡ đánh bóng vào bạn ấy."
Dù đầu óc Vũ choáng váng nhưng vẫn liên tục xua tay phân bua:
"Không… em bị say xe… có vẻ như kèm cả say nắng."
Nói rồi, Vũ nhắm mắt, nằm nghỉ trên chiếc ghế tựa. Chuông báo hết tiết đã kêu được hai lần, Vũ tỉnh dậy bắt đầu đưa mắt nhìn khắp phòng. Cậu bạn kia đang khom người, chống tay lên bệ cửa sổ nhìn ra sân cầu lông sát đó.
Cậu ta rất cao, tóc cắt ngắn, thoạt nhìn thực sự khỏe khoắn. Cảm thấy bóng lưng cậu ấy có vẻ quen thuộc, Vũ ngồi thẳng dậy muốn nhìn rõ hơn một chút. Có lẽ nghe thấy tiếng động phía sau, cậu ta bèn quay lại.
"Bạn tỉnh rồi hả?"
Vũ sững người, không đáp, chỉ chăm chú nhìn cậu ta kĩ hơn. Cậu ấy tiến lại gần hỏi nhỏ:
"Thực sự là không bị bóng đập vào đầu chứ?"
"Đoàn Minh Thiệu!!" - Vũ kinh ngạc, kêu lên.
Lần này tới lượt Thiệu sững người, sau đó liền gãi đầu bối rối.
"Bạn nhận ra mình hả?"
Vũ vẫn chưa hết bất ngờ, gật đầu xác nhận. Đoàn Minh Thiệu đang theo học ngành truyền thông tại Đại học Hồng Phúc, Thiệu không Đại học Thể dục Thể thao như hầu hết các đồng nghiệp khác, vì anh muốn trở thành biên tập viên kênh thể thao sau khi giải nghệ.
Thiệu đã học xong hai tiết học buổi sáng sớm, đáng lẽ ra anh sẽ quay về câu lạc bộ chủ quản để tập luyện, nhưng hôm nay là ngày tuyển thành viên mới của câu lạc bộ bóng chuyền Đại học hồng Phúc. Bạn quản lí đội bóng đã đặc biệt nhắn tin nhờ vả anh tới làm linh vật giúp câu lạc bộ tuyển thêm được nhiều thành viên chất lượng.
Chính vì vậy, anh lang thang ở khu thể chất tập đỡ bóng, vừa nãy trong một phút tình yêu nghề nghiệp của mình nổi lên anh nhỡ tay đánh bóng hơi mạnh. Bóng đập tường và bay ra ngoài, chuyện cũng không có gì lớn nếu như cô bạn này không ngã lăn xuống đất.
*Đối chuyền: Một vị trí trong sơ đồ thi đấu bóng chuyền chuyên nghiệp.
Updated 35 Episodes
Comments