Từ bên ngoài âm thanh gõ cửa đang dần vang lên khiến bên trong hai vợ chồng Quân Lâm đang ngủ cảm thấy thật chói tai mà tỉnh giấc. Bấy giờ Quân Lâm đã rời khỏi giường cậu với ý định đi ra cửa xem thử rốt cuộc mới sáng sớm mà ai lại làm phiền nhà cậu ngủ thế kia ?
Quân Lâm bước ra cửa cậu mở cánh cửa rồi đứng đờ người trong phút chốc khi nhìn thấy một người phụ nữ tầm 50 tuổi. Bà ta mặc bộ quần áo sang trọng màu vàng trên đầu đội một cái mũi tay cầm bị đồ ăn. Mặc dù đã tầm 50 nhưng bà ta vẫn trẻ và xinh đẹp.
Hai người đưa mắt nhìn nhau trong sự im lặng một lát lâu. Rồi bà ta cũng lên tiếng mà vội vàng lao đến ôm chặt cậu vào lòng : "Con trai của mẹ sau nhiều năm không gặp. Thì giờ đây con khác xưa hẳn rồi. Con không còn là đứa trẻ hồn nhiên nữa mà trưởng thành hơn trước nhiều và ta rất vui về điều này..."
Cậu nhìn bà trong sự vui vẻ mặt nét mặt bắt đầu tỏ vẻ có chút lo lắng cậu giờ lên tiếng :
"Vâng mẹ đã về. Nhưng mà mẹ định ở lại đây bao lâu rồi sẽ đi ?"
Bà sau đó đã trả lời câu hỏi của cậu rằng :
"Ừm thật ra thì mẹ về đây với ý muốn là để được cạnh con chăm sóc con. Vì thế chắc mẹ không đi lại đâu..."
Quân Lâm nghe câu này mà vô cùng lo lắng bởi vì cậu đã dấu mẹ cậu về việc cậu kết hôn với một người đàn ông. Và giờ nếu như bà ở đây thì chắc chắn cuộc sống hôn nhân giữa cậu và Bạch Dương sẽ không được yên ổn. Bởi vì bà ghét gay nên sẽ không đồng ý tình cảm của hai người mặc cho bọn họ đã kết hôn với nhau...
Sau những suy nghĩ kia Quân Lâm cảm thấy vô cùng bất lực bởi vì cậu sẽ không biết làm gì tiếp theo nếu như mẹ mình biết được cậu đã lén lút kết hôn với một người đàn ông. Một lát lâu cậu cũng đã lấy lại được bình tĩnh thế là cậu đã đưa tay vào trong túi quần để lấy điện thoại.
Quân Lâm bấm số của Bạch Dương để gọi cho cậu trong khi mẹ Quân Lâm thì đang chờ cậu mở cửa cho bà vào nhà. Trong phòng Bạch Dương đã tỉnh giấc sau khi nghe âm thanh điện thoại reo, cậu đưa mắt nhìn số điện thoại đang hiểm thị trên màn hình điện thoại mà có chút bối rối cậu suy nghĩ không biết rốt cuộc chồng mình đã đi đâu và gọi mình có chi không ? Thế là Bạch Dương bắt máy :
"Alo là anh à ? Anh gọi em có việc gì không ? Mà anh đã đi đâu vậy ?"
Quân Lâm đưa mắt nhìn về phía mẹ mình bà ta vẫn đang đứng đó không quan tâm đến cậu mà Quân Lâm bắt đầu nói nhỏ rằng :
"Vợ à ! Anh xin lỗi về việc này nhé. Hiện tại mẹ anh đã trở về đây sống và bà ấy quyết định sẽ ở chung với chúng ta...
Và điều anh muốn nói là từ giờ hai ta sẽ không thể nào thân mật hay gọi nhau là vợ chồng được. Bởi vì điều đó sẽ khiến mẹ anh làm loạn ngăn cách hai chúng ta. Vì thế mong em thông cảm cho anh. Và đợi đến khi anh tìm chỗ để bà ấy rời xa vợ chồng chúng ta nhé thì mọi thứ sẽ quay lại ban đầu..."
Bạch Dương nghe đến đây mà cũng đã hiểu được những lời Quân Lâm nói là gì. Bởi vì cậu biết anh và cậu đã lén kết hôn với nhau nên chắc chắn là mẹ của Quân Lâm không biết chuyện này. Thế là cậu quyết định sẽ đồng ý làm theo lời của anh.
Nói chuyện với Bạch Dương xông cậu lại tiếp tục đến chỗ của mẹ mình rồi mở cửa cho bà vào bên trong với mình. Bà bước vào trong căn nhà đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh một lượt mà lên tiếng :
"Ồ không ngờ mới có vài năm mà mọi thứ lại khác như vậy. Hơn hết là nhà sạch sẽ gọn gàng con ăn ở như vậy là tốt...Mẹ rất hài lòng..."
Quân Lâm mời mẹ mình ngồi xuống ghế còn mình thì sẽ đi pha trà cho bà ấy uống. Mẹ Quân Lâm đã ngồi xuống theo lời cậu trong khi đó thì cậu đã xuống bếp nấu trà cho bà uống mà sắt mặt vô cùng khó chịu cậu lẩm bẩm : "A! Tức chết đi được không hiểu sao lại về lúc này chứ ? Sao bà không đi luôn đi. Người phụ nữ đã bỏ mặc tôi hơn ba năm qua. Và nếu như bà không phải là mẹ của tôi thì tôi đã đuổi bà ra khỏi đây từ lâu rồi..."
Cậu suy nghĩ đến đây mà nước mắt chốc lát đã rơi. Sau đó đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt của mình mà nói với bản thân :
"Hazz...Mình không được giận bà ấy. Bởi vì bã là mẹ của mình và mình đã luôn mong rằng bã sẽ quay lại và ở cạnh chăm sóc mình. Và giờ điều đó đã trở thành sự thật khi mẹ mình đã trở về..."
Sau khi tự trấn an bản thân về người mẹ vô tâm đột nhiên quay trở lại. Cậu đã bưng trà lên mà đặc lên chỗ bà ta ngồi cậu rót trà cho mẹ mình. Bà ta đưa tay cầm lấy ly trà và uống nó trong rất ngon miệng bà khen rằng cậu nấu trà rất ngon. Cậu chỉ mỉm cười và ừ sau lời khen ấy mà nhìn chăm chăm bà trong vô thức...
Comments