Hôn Nhân Không Trọn Vẹn: (Vậy Hẹn Nhau Kiếp Sau)
Không gian nhộn nhịp vui vẻ tất cả mọi người bên dưới điều đang chúc phúc cho hai người đàn ông ở trên lễ đường. Một lão già mặc đồ đen đưa mắt nhìn hai người đang đứng cạnh nhau. Chốc lát lão đã lấy tay hai người đặc lên nhau rồi nói :
"Sau giây phút này thì hai con sẽ trở thành người của nhau. Và hai con hãy cùng thề ước với nhau đi..."
Quân Lâm mỉm cười gật đầu, anh nhìn cậu Bạch Dương người mình yêu đã ba năm. Và hôm nay là ngày cưới của hai người, ngày hai người đến với nhau anh nói : "Anh hứa với em Bạch Dương cả đời này anh sẽ là chồng em và ở bên cạnh chăm sóc cho em...Trọn đời trọn kiếp sẽ không hai lòng..."
Sau câu nói kia của lão già mặt đồ đen lại nhìn Quân Bạch, bảo cậu hãy thực hiện nghi lễ hẹn ước với anh. Quân Bạch với vẻ ngại ngùng sau một lúc cố lấy bình tĩnh mà trả lời :
"Vâng trọn đời trọn kiếp này em cũng sẽ yêu anh..."
Lão đàn ông mặt đồ đen lúc này nói rằng nghi lễ lời hẹn ước đã xông. Bọn họ sẽ chủng bị thực hiện bước tiếp theo trong hôn lễ đó là nghi lễ trao nhẫn cho dối phương.
"Được rồi giờ hai con hãy đeo nhẫn cho nhau đi!"
Người đàn ông mặc đồ đen lấy ra một cái mâm trong mâm có một cặp nhẫn mà đưa cho Quân Lâm và Bạch Dương. Quân Lâm đưa tay lấy chiếc nhẫn trên cái mâm kia, mà tâm trạng không kìm chế được sự vui sướng. Giờ anh đeo vào tay của Bạch Dương người mà mình yêu.
Bạch Dương rồi cũng làm điều tương tự với anh. Sau khi đeo nhẫn cưới bọn họ đã dùng môi mình tiến sát đến đối phương khiến cho môi chạm môi. Mặt cả hai đều đỏ ửng trong khi bên dưới kháng đài là tất cả mọi người đang vỗ tay chúc mừng hai người.
Người đàn ông mặt đồ đen với nụ cười vui vẻ nhìn hai người đã đeo nhẫn cho nhau còn hôn nhau nữa ông ấy nói : "Nghi lễ cuối cùng cũng đã làm xông. Và từ giờ hai con sẽ là vợ chồng của nhau."
Người đàn ông đưa tay sờ vào đầu hai người rồi lại lên tiếng : "Ta chúc hai con hạnh phúc bên nhau đến trọn đời trọn kiếp..."
Nói rồi người đàn ông đó cũng đã rời đi. Còn Quân Lâm và Bạch Dương thì nhìn chăm chăm mọi người bên dưới kháng đài, sau đó bước xuống với ý định sẽ đi mời rượu mọi người trong ngày vui của mình. Bọn họ bước xuống chỗ một cái bàn rồi đưa tay lấy một cái ly gần đó. Hai người cạn ly với nhóm người kia đám người đó lên tiếng :
"Chúc mừng hai người cuối cùng thì cũng đã về chung một nhà...Giờ thì uống cùng chúng tôi để chúc mừng cho ngày vui này nào !"
Bọn họ uống rượu và tâm sự với nhau. Thời gian cứ thế đã trôi qua thật nhanh và màng đêm cũng đã buông xuống.
Buổi tiệc trong đám cưới của hai người đã kết thúc, bọn họ bấy giờ đang ể ỏi nằm trên giường với nhau trong sự hạnh phúc. Hai người có vẻ hơi say vì rượu. Giờ đây Quân Lâm nói : "Giờ thì mọi thứ đã xông chúng ta sẽ bắt đầu sống một cuộc sống đầy hạnh phúc trong hôn nhân nhé em. Và nghi lễ cuối cùng đó là động phòng..."
Nói rồi Quân Lâm đã dùng đôi môi của mình chạm vào môi của cậu, tay anh ôm lấy cậu. Khiến cậu có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh và bờ môi kia. Cậu với sắc mặt bỏ bừng trong sự bối rối mà nằm im bất động để cho anh muốn làm gì thì làm.
Anh đưa tay lột chiếc áo mà cậu đang mặt ra, dùng môi của mình chạm vào cơ thể cậu, anh đã hôn lên núm vú cậu khiến nó kêu lên những tiếng chụp chụp. Rồi tay anh lại tiếp tục chạm vào cơ thể của cậu, anh sờ mó khắp nơi trên cơ thể cậu cho đến khi muốn mò đến phần nhạy cảm thì cậu lại ngăn anh cậu lên tiếng :
"Em xin lỗi chúng ta có thể dừng lại được không ? Bởi vì em chưa sẵn sàng cho việc động phòng !"
Anh nhìn cậu đang sợ hãi hai tay chạm cơ thể anh như muốn đẩy anh ra mà thở dài đáp :
"Ừm cũng được dù gì thì chúng ta cũng đã kết hôn rồi nên làm chuyện ấy còn có thể diễn ra dài dài..."
Nói rồi anh trong sự buồn bã nằm xuống giường. Cậu nhìn anh buồn bã khiến bản thân có chút ấy náy, bởi vì đêm tân hôn mà ai lại không cho người mình yêu động phòng với mình chứ ?
"Em biết là anh đang buồn về việc em không cho anh động phòng trong đêm tân hôn. Nhưng mà hôm nay không được thì hôm khác em sẽ bù cho nhé vì thế đừng giận em..."
Quân Lâm lên tiếng trả lời :
"Ừm anh sẽ không giận em đâu. Bởi anh hiểu em mà. Còn giờ thì đi ngủ đi bởi trời cũng đã muộn rồi..."
Nói rồi Quân Bạch đưa tay ôm chặt lấy cậu mà nhắm mắt lại để ngủ trong sự u buồn.
Còn cậu thì chỉ có thể thở dài mà mặc kệ tất cả bởi vì thật sự cậu không muốn động phòng một chút nào vì sợ đau khi làm chuyện ấy. Cứ thế cậu cũng nhắm chặt mắt lại và thời gian dần trôi qua cậu cũng thiếp đi trong giấc ngủ say cùng anh.
Comments