Cũng như bao cô dâu khác, Thẩm Ly ngồi trên giường đợi đến thời khắc mà đôi vợ chồng đều phải trải qua gọi là động phòng hoa chúc.
Nếu là một người vợ bình thường sao có thể chấp nhận chuyện chồng mình như vậy nhưng Thẩm Ly lại rất bình thản đối mặt dù sao cô cũng không yêu hắn, nếu hắn thường xuyên mang phụ nữ về thì tốt rồi hắn sẽ không đụng chạm đến cô.
Hôn lễ này của cô ngoài Phạm gia và Thẩm gia ra thì không một ai biết đến, lúc gả qua Phạm gia cũng chỉ cử một người đưa xe qua đón cô, đến khi bước vào nhà cũng chỉ được phép vào từ cửa sau. Bọn người hầu nói cô không được phép ở phòng của Phạm Hiến Việt, trước khi cô gả qua hắn đã căn dặn sắp xếp cho cô một căn phòng nhỏ giành cho người hầu ở tầng dưới, Thẩm Ly đúng là cô dâu thảm nhất mà bọn họ từng thấy.
Còn nói không ít, Phạm Hiến Việt là một tên đàn ông dơ bẩn thế nào, không có ngày nào là hắn không mang phụ nữ về nhà, chơi xong trời còn chưa sáng đã lệnh người vứt cô ta đi, nếu nói hơi quá thì phụ nữ ở Đô Thành này có vẻ như đều bị hắn chơi qua gần hết rồi, từ tiểu thư quyền quý đến con gái nhà nghèo hay những cô gái lang thang hắn cũng không bỏ sót một người, rồi bọn họ còn đặc biệt bảo cô nên làm quen với chuyện nghe thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ trong nhà.
Cũng đã nói cho cô không ít chuyện về cuộc sống sau này thế nào, qua đêm nay có cũng sẽ trở thành những kẻ hầu người hạ như bọn họ, bên ngoài gọi hắn là chồng nhưng bên trong không khác gì ở đợ cho hắn, dù có là ở Thẩm gia hay đã gả đi cô vẫn không thoát khỏi cái kiếp phải hầu hạ người khác.
Đêm càng về khuya căn phòng của cô dần tối, chỉ một chút ánh sáng từ cây đèn nhỏ, căn phòng của cô lại là căn phòng tối tàn nhất ở đây.
Thẩm Ly ngồi đợi như vậy cũng rất lâu, cô bất chợt đứng dậy đi về phía cửa sổ, những cơn gió lạnh như thể biết cô đến liền lập tức dồn lại thổi vào, từng đợt gió thổi mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn, dần cảm nhận được cái lạnh, vừa quay đầu muốn trở lại giường từ cửa lại có tiếng động. Thẩm Ly đưa mắt nhìn vài giây rồi chầm chầm đi đến, vẫn có tiếng động nhưng không thấy người hay bất cứ thứ gì lạ cả.
Thẩm Ly có hơi sợ hãi, cô cắn chặt răng.
Vừa đưa đầu ra đã bị một người đàn ông chặn ngay trước mắt, Thẩm Ly bất giác đơ người cô không sợ hãi cũng không phải kinh ngạc, cứ đờ người ra đứng nhìn hắn như kẻ mất hồn.
Bất ngờ tên đàn ông kéo mạnh cánh tay cô,đưa chân đạp cánh cửa cài ‘ sầm ‘, kéo cô đến giường rồi đẩy mạnh ra sau, Thẩm Ly bây giờ mới hoàn hồn, cô bây giờ mới sợ hãi, run rẩy nhìn hắn nói: “ Anh là Phạm gia?,...tôi...”
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu xanh đóng thùng với chiếc quần tây xanh đen rất đơn giản, chợt Thẩm Ly có một suy nghĩ không liên quan cho lắm,...không ngờ Phạm gia lại là một người đàn ông đơn thuần như vậy.
Hắn cũng không cao cũng không vạm vỡ như lời đồn, người bên ngoài nói cơ thể hắn cao lớn vạm vỡ, cũng rất tuấn tú, quần áo mặc còn là loại thiết kế riêng, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại hoàn toàn trái ngược, hắn cũng chỉ cao hơn cô tầm mười xen ti mét, trong khi cô chỉ cao có một mét sáu.
“ Cô là Thẩm Ly, vậy thì làm nhanh đi, tôi còn có việc “, Hắn đi đến cứ thế mà cởi bỏ áo sơ mi của mình xong liền đưa tay xuống thắt lưng quần, Thẩm Ly hét lên: “ Làm gì,...làm gì chứ? “
“ Bớt giả ngốc với tôi, tôi không có thời gian dài dòng với cô, nhanh...”, cô dứt lời hắn liền trợn mắt gào lên, khiến Thẩm Ly hồn bay phách lạc .
Hắn lao đến như hổ đói, không biết rốt cuộc người đàn ông này có kinh nghiệm đến mức nào mà chưa tới mười giây đã có thể lột sạch bộ đồ cưới trên người cô, Thẩm Ly nước da trắng trẻo như phát sáng, tuy từ nhỏ đã bị hành hạ đánh đập thường xuyên nhưng lại không có nỗi một vết sẹo nhỏ, ngược lại còn mịn màng, mềm mại hơn thế.
Tên đàn ồng đè chặt cô trên giường, hắn như thể nắm gọn cô trong bàn tay, Thẩm Ly hoàn toàn không có cơ hội thở đừng nói là cử động.
Cô run sợ tránh né sự động chạm của hắn
“Khoan...khoan đã....anh, anh là Phạm gia sao? vì tôi chưa từng...gặp qua nên không biết gương mặt anh thế nào,....anh trả lời tôi đi “
“ Im cái miệng của cô lại cho tôi,...nhiều lời “, hắn lần nữa gào lớn, ánh mắt này còn hơn cả thú dữ vì trong phòng thiếu hụt ánh sáng nên khi nhìn vào hắn, Thẩm Ly còn thấy sợ hãi gấp bội.
...
Đêm đến, Thẩm Ly ngập trong nước mắt, cô bị hắn giày vò, hành hạ người không ra người, ma không ra ma, sức lực hắn quá lớn cô hoàn toàn như là con chim bị giam cầm tứ phía, hắn không một chút xót thương mà đè lấy. Hắn điên cuồng như thể rất lâu rồi mới được chạm vào phụ nữ, hắn chỉnh cô hết tư thế nà đến tư thế kia, cô bây giờ hệt như một con búp bê bị hắn điều khiển, sai khiến.
Thẩm Ly đưa mắt nhìn trần nhà, cô chỉ biết khóc, bất động như một cái xác chết mặc tên đàn ông đang từng giây từng phút nuốt trọn cơ thể mình.
Chuyện mà đối với người phụ nữ khác là hạnh phúc thì đối với cô như thể là ác mộng, một cơn ác mộng sẽ theo cô suốt cả đời và hắn là người khỏi nguồn nỗi sợ hãi này của cô.
Thẩm Ly còn không biết mình có thể sống qua được đêm nay hay khồng, hạ thân dưới của cô bị hắn cáu xé đến mức không ngừng chảy máu, cơ thể của hắn cũng đã nhuốm đầy máu nơi đây nhưng hắn vẫn vô cùng bình thản mà liên tục luận động, Thẩm Ly đau đớn đến mức như sắp tắt thở, không nỗi đau nào đau hơn ngay lúc này, dường như thấy cô càng khóc thì hắn lại càng điên cuồng lao vào hơn.
“ Khóc cái mẹ gì,...phụ nữ các người rõ là thèm khát còn bày đặt giả vờ thuần khiết trước mặt đàn ông,...thứ lăng loàn “
Hắn dứt câu không một chút báo trước mà thúc mạnh vào sâu tận xương tủy cô, Thẩm Ly hét lớn, tiếng hét cô vô cùng thảm khốc còn chứa nặng sự đau đớn.
Thật sự rất đau
Không còn thở nổi nữa
Có phải là sắp...sắp chết rồi không
Hai hàng nước mắt chảy dài chảy dài, Thẩm hai tay bấu chặt tấm ga giường thấm đỏ máu tay cô, cơ thể cô cũng toàn là máu, cơ thể nhỏ bé này như bị hắn từ từ xé vụn ra, cô cảm giác rõ từng vết nứt, vết cắt trên cơ thể mình.
Đau đến mức chỉ muốn ngay lập tức chết đi.
...
Người đàn ông bình thản mặc lại quần áo, hắn còn không thèm nhìn cô, trước khi đi chỉ cất giọng lạnh nói một câu: “ Còn nữa, tôi không phải Phạm gia,...tôi là thay ngài ấy động phòng “
Dứt câu hắn quay ngoắc đầu đi, câu nói cuối cùng lại chính là điểm trí mạng đối với Thẩm Ly, hắn không phải người mà cô gả cho, hắn chỉ là thay chồng cô động phòng với cô,...tên đàn ông đó quá tàn ác, cơ thể này của cô vậy mà lại chỉ như một thứ đồ chơi đến cả động phòng hắn cũng phải bảo người khác làm.
Thẩm Ly cười lạnh một tiếng, nỗi đau từ khóc hóa thành cười chính là nỗi đau đớn lớn nhất của một người.
Đau đến mức không buồn khóc nữa
Đau đến mức muốn khóc cũng không khóc nỗi nữa
Chỉ có thể dùng nụ cười xoa dịu đi.
Updated 24 Episodes
Comments