(ĐN ONE PIECE) Love Knows No Bounds
Chương 3: Kho Báu?
Vẫn đang chìm đắm trong những suy nghĩ tiêu cực, bi ai. Một làn gió nhẹ thổi qua, bỗng thanh âm quen thuộc vang lên, Serena nín thở ngẩng đầu, sợ là bản thân gặp ảo giác.
Yuki mừng rỡ nhào đến chỗ Serena, cô cáo nhỏ nhảy lên người cô bé mà liếm láp gương mặt gầy.
Có lẽ bởi vì vui mừng khi nghe tiếng gọi của Serena sau bốn ngày lặng thinh, Yuki đã chạy đến chỗ cô mà quên cả trả lời.
Believix Serena
Mừng quá, ngươi không sao rồi.
Serena thở phào nhẹ nhõm, ôm chầm lấy Yuki, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống.
Một lúc lâu sau, cô bé nói tiếp.
Believix Serena
Dù thế nào, làm ơn đừng rời bỏ ta, ta chỉ còn một mình ngươi...
Ghì chặt lấy cáo nhỏ, khẽ run, nhưng vẫn không thể khóc, Serena đẩy nhẹ Yuki đối mặt với mình, nhìn thẳng đôi mắt xanh trong trẻo, nói với nó, lại là một lời khẩn cầu.
Bầu không lại trở nên trầm lặng, bỗng Yuki như nhớ ra gì đó, nó nhảy ra khỏi người Serena, ngoạm lấy ngón tay rồi kéo nhẹ, dường như đang muốn cô bé đứng dậy.
Believix Serena
Có chuyện gì sao?
Serena như hiểu ý, chống người đứng dậy, chân truyền đến một cơn tê dại, thân thể lảo đảo suýt chút lại ngã.
Yuki đi về phía trước rồi quay ra phía sau lưng cô đẩy đẩy. Chắc là đang muốn dẫn đường đi đâu đó.
Serena quay đầu nhìn về hướng dẫn về căn chòi của mình, mắt rũ xuống, trong đầu không biết đang nghĩ gì.
Tiếng Yuki kêu dồn dập tựa như hối thúc, dường như là có gì rất quan trọng với nó.
Believix Serena
Ta biết rồi.
Ban nãy chạy đến được tâm đảo, hẳn là Serena đã gồng mình rất nhiều, từ khi nhìn thấy Yuki, ngọn lửa động lực sớm đã không còn cháy mãnh liệt.
Hiện tại cô bé chậm chạp theo chân Yuki, cô cáo cũng không đi quá nhanh, âm thầm chờ đợi đứa trẻ.
Nửa kia của hòn đảo, đây là địa phận Serena chưa từng đạp chân đến. Nơi xa nhất từng tới chắc hẳn là tâm đảo, lần đầu cũng chính là khi nhặt được Yuki.
Phía này cây cối có vẻ thưa thớt hơn nhiều, khó lòng che hết ánh nắng có hơi chói chang giữa trưa.
Believix Serena
"Hoá ra còn có một nơi rộng rãi thế này..."
Đoạn đường khá dài, bụng Serena réo rắt, bốn ngày qua quỳ bên cạnh mộ mẹ hình như không có tâm trạng để cảm nhận được cơn đói cồn cào này.
Believix Serena
Yuki, nơi ngươi muốn đến, còn xa không?
Yuki kêu lên như đáp lại câu hỏi của Serena, có vẻ đã sắp đến. Cô bé nhìn về phía trước, dường như đã đoán được nơi cáo nhỏ muốn đến.
Thêm một đoạn, cuối cùng Yuki cũng dừng lại, nó quay đầu hớn hở nhìn Serena rồi kêu mấy tiếng.
Ngay trước mắt cô hiện tại là một gò đồi cao khoảng trăm mét, ngay dưới chân đồi còn có một hang động khá lớn.
Không quá ngạc nhiên khi đứng trước gò đồi, bởi lẽ với độ cao ấy thì ở khoảng cách bên kia hòn đảo vẫn có thể dễ dàng quan sát thấy dù bị cây cối che khuất một phần. Điều khiến Serena ngạc nhiên có lẽ là cái hang động trông như một đường hầm lớn kia.
Yuki lại có vẻ háo hức lắm, nó giơ một chân như đang chỉ vào phía trong hang động, cứ ngoái nhìn Serena rồi chạy lòng vòng trước miệng hang.
Serena hiểu ý, nhíu mày nhìn vào bên trong suy xét. Dù là giữa trưa, Serena vẫn không thể nhìn rõ bên trong là gì.
Believix Serena
Có vẻ sâu.
Cô bé nhìn dáng vẻ trông đợi của Yuki, vẫn là quyết định chiều theo ý cô cáo nhỏ.
Believix Serena
Giúp ta tìm hai cành gỗ to to.
Yuki thật sự rất thông minh, dường như có thể nghe hiểu, biết Serena đã đồng ý vào trong. Lập tức chạy đi tìm cành cây theo yêu cầu của cô bé.
Cô bé đi vòng quanh, nhổ một nắm cỏ khô và lá khô dưới đất, khom người lần tìm cái gì bên trên mặt đất.
Lại qua một lúc, Serena rốt cuộc đã tìm thấy thứ cần tìm, hai viên đá trầm tích khá vừa tay, vừa lúc Yuki cũng mang cây trở về.
Serena xoa đầu Yuki, tiếp theo bắt tay vào việc của mình. Cô bé tiến đến một cái cây gần đó, rõ ràng đã chú ý đến dây leo trên đó từ trước, nhanh chóng lấy xuống.
Yuki khó hiểu, ngoan ngoãn ngồi nhìn theo từng động tác của Serena, chỉ thấy con bé đem cỏ khô bóp lại thành cục phía trên đầu cành gỗ, đắp lá phía ngoài cỏ, vài chiếc lá lớn ôm trọn tất cả, tiếp đến cô bé lấy ra dây leo ban nãy, quấn chặt lấy lớp cỏ lá vào nhau. Cứ thế, một cây đuốc đơn giản ra đời, Có lẽ do sợ nó cháy không đủ lâu để khám phá hết hang động, Serena đã dự phòng thêm một cây.
Serena cầm hai cây đuốc, hai viên đá được nhét trong túi quần, đoạn đầu của hang động được ánh sáng mặt trời chiếu vào nên chưa cần đến lửa, cả hai cùng đi vào.
Đường đi không có gì đặc biệt, kết cấu bên trong hang động cũng khá đơn giản, quả thật không khác gì một đường hầm.
Được một đoạn, nhận thấy không gian trước mắt đã tương đối tối, Serena bắt đầu dùng hai viên đá hiếm hoi đã nhặt được, tích cực đánh lửa. Qua một hồi chật vật, rốt cuộc cây đuốc cũng chịu sáng.
Ở đoạn u tối này, Yuki ban nãy đi phía sau Serena đã chạy lên phía trước, tựa như âm thầm bảo vệ.
Serena có thể quan sát thấy có rất nhiều xương động vật và mũi tên đã cũ ở nơi đây, có lẽ trước đây trong hang động này còn có bẫy.
Nếu có bẫy, vậy là nơi này trước đây từng có người sống. Và chắc hẳn có gì đó đặc biệt bên trong. Serena thầm phán đoán.
Lại thêm một đoạn khá xa, rải rác vẫn là xương và mũi tên, xem ra tất cả bẫy đều bị các động vật kích hoạt.
Believix Serena
Đường cùng rồi?
Serena có hơi bất ngờ, không có gì ở trong đây? Mọi phán đoán đều đã sai?
Yuki bỗng kêu lên, âm thanh vang vọng cả hang động, nó chồm người nhảy nhảy lên tường đá.
Believix Serena
"Có gì ở đó sao?"
Serena tự hỏi, con bé bước đến gần, tay mò mẫm trên tường. Bỗng, thật sự đã ấn trúng cái gì, bức tường đá rung nhẹ, cả hai lập tức lùi về sau.
'Ầm' một tiếng, cả cái tường tụt xuống dưới lòng đất, liền với mặt đất. Serena còn một chút kinh ngạc nhìn căn hầm lồ lộ trước mắt, không lớn và có vẻ tối, Yuki đã vội chạy vào.
Serena nhanh chóng bước chân theo. Hai bên vách đá có treo đuốc, cô bé nhanh chóng dùng cây đuốc sắp tắt của mình để đốt cháy chúng. Căn hầm như bừng sáng.
Yuki lại kêu lên vài tiếng, lúc này cô bé mới chú ý chỗ mà cô cáo nhỏ đang chạy vòng quanh.
Believix Serena
Rương... kho báu?
Serena có hơi bất ngờ đi tới, cái rương đã bám đầy bụi bẩn, nằm trên một khối đá phẳng cao đến hông cô bé, dựng bên cạnh còn có một thanh Katana.
So với cái rương kho báu không hề nhỏ, Serena lại cảm thấy thanh kiếm này có sức hút hơn. Cô bé có hơi lưỡng lự, cuối cùng vẫn vươn tay cầm lấy nó.
Trong một thời khắc nào đó, cảm giác như có dòng điện chạy khắp cơ thể, Serena dường như cảm nhận thấy sự kết nối kì lạ, con bé nhìn thanh kiếm với ánh mắt nghi hoặc.
Bề ngoài, thanh Katana có chiều dài rơi vào khoảng độ một mét. Chuôi kiếm màu vàng được quấn vải trắng tạo nên các hình thoi đặc trưng của loại kiếm này, menuki (một vật trang trí, còn có thể xem như bùa may mắn) hình áng mây trôi phía sau vầng trăng khuyết bên dưới lớp vải bị lộ ra qua những hình thoi. Kiếm cách trắng có hình dáng một đám mây tích không đồng điệu và được chạm khắc hình mặt trời vàng. Bao kiếm màu trắng bám đầy bụi, bên trên còn có hoạ tiết hình Rồng phương Đông màu vàng quấn lấy xung quanh kéo dài khắp thân bao.
Serena dùng ngón trỏ lau sơ qua một phần nhỏ của con Rồng, màu vàng trở nên sáng bóng hơn hẳn. Cô bé loay hoay một hồi, cuối cùng cũng có thể rút thanh kiếm dài gần bằng chiều cao của mình ra khỏi bao.
Serena chầm chậm quan sát, lưỡi kiếm sắt bén, bóng loáng, so với bao kiếm lại có vẻ không quá đặc sắc. Vân kiếm màu đen lại trông như một biển lửa đang cháy hừng hực, phía trên là một "dãy phân cách" không quá dày màu tím men theo hoa văn áng lửa giữa lưỡi kiếm và sống kiếm.
Believix Serena
Trông nó thật đẹp.
Cô bé không thể không cảm thán, rồi đem thanh kiếm cho lại vào bao. Yuki bên đây còn rất nôn nóng, lẩn quẩn dưới chân Serena thu hút sự chú ý, đến khi đối phương đã nhìn lại mình, mới chồm người lên khối đá.
Believix Serena
Ngươi muốn ta mở nó ra?
Serena nhè nhẹ mỉm cười, lại xoa đầu cô cáo nhỏ, xem ra nó cũng có tố chất tham lam.
Chiều ý tìm cách cạy mở rương báu, sau một hồi lay hoay, cái rương to cuối cùng cũng được mở ra.
Serena có chút kinh ngạc tròn mắt rồi lại nhíu mày nhìn bên trong. Suy nghĩ một lúc, vẫn không nghĩ ra thứ bên trong là gì.
Believix Serena
Trái cây sao?
Phía trên rương báu có hai thứ quả kì lạ mà Serena chưa từng thấy dù là ngoài đời hay trong sách. Bên dưới là một mớ vàng bạc.
Serena cầm thử một trái lên, khá nặng tay, cuốn tròn xoắn thành hình tròn ba vòng, dày khoảng ngón tay út, hình thù kì lạ với hình vuông có màu trắng đục, khoác lên là một lớp những phần nhỏ nhô ra như vẩy tạo cảm giác hơi sắt nhọn và có hoa văn xoắn ốc.
Serena đặt cây kiếm về chỗ cũ, tay kia cầm lên thứ trái còn lại. Trái này có màu sắc chính là xanh dương, hình tròn, cấu tạo của những chiếc "vẩy" với phần rìa màu đỏ lại có vẻ uyển chuyển hơn, tựa như những ngọn lửa, loại quả này cũng có chi tiết hình xoắn. Không chỉ thế, "vẩy" của nó còn chia làm hai thái cực, nửa bên hướng lên, bên còn lại hướng xuống.
Serena nghi hoặc khẽ dùng tay nắn nhẹ cả hai trái, mềm mềm, chắc là khá mọng nước.
Nghĩ đến, cô bé lại nuốt nước bọt, dạ dày kêu rồn rột. Serena nhìn Yuki, hai mắt cáo nhỏ sáng ngời, ngồi yên mà ngước nhìn cô.
Believix Serena
Ngươi nghĩ chúng ta sẽ ăn được nó chứ?
Cơn đói cồn cào khiến Serena buộc phải nghĩ đến việc ăn hai trái lạ này.
Yuki đáp lại một tiếng, Serena lưỡng lự một hồi, rốt cuộc quyết định đưa trái màu xanh cho cô cáo nhỏ.
Believix Serena
Cùng ăn nhé.
Cô bé ngồi xổm xuống đất, một tay cầm trái màu trắng đưa lên miệng mình, tay kia cầm trái xanh đặt gần miệng Yuki để cáo nhỏ dễ dàng ăn được.
Cả hai đồng loạt cắn một miếng nuốt xuống, lập tức cau mày thè lưỡi ra.
Believix Serena
Khó ăn quá!
Serena còn chưa kịp bất ngờ vì chuyện vừa xảy ra, một cảm giác lạ kì đột ngột chạy dài khắp cơ thể.
Cảm giác đó vừa dứt, một cơn đau đột ngột truyền đến trên từng tế bào não.
Serena khụy gối cả, khom lưng nhìn xuống mặt đất với đôi mắt trợn tròn run rẩy, hai tay ôm chặt lấy đầu mà không ngừng cắn răng rồi lại kêu lên trong đau đớn.
"Waverly, bộ phim này có hay không? Con thích ai trong đó thế?"
"Waverly, có phải con rất thích biển không. Nếu có thể rời khỏi nơi này, chúng ta chuyển tới gần biển sống nhé?"
"Waverly, dù thế nào cũng hãy nhớ, mẹ yêu con rất nhiều."
"Con mẹ mày, đứa khốn kiếp, đồ vô dụng! Mày cút cho khuất mắt tao!"
"Mày giống y cái con mẹ của mày vậy, thứ đàn bà vô dụng, chắc hẳn mày cũng là một con khốn không ra gì. Nhìn mặt mày là tao chướng cả mắt!"
"Nếu chết là cái kết không có cách nào tránh khỏi..."
"Sóng biển sẽ cuốn tôi đi, mang tôi trở về với vòng tay ấm áp của mẹ."
Believix Serena
Gah... ha...
Tiếng rống khổ sở của Serena đột ngột dừng lại. Cô bé không còn có thể chịu được, kiệt quệ ngã nhào về phía trước, bất tỉnh.
Shiroi Yuki
Mẹ... mẹ ơi...
Yuki lo lắng muôn phần, thậm chí quên cả bất ngờ khi bản thân có thể phát ra những thanh âm của nhân loại. Nó rối rắm lay lay người Serena.
Cáo nhỏ tự trách bản thân đã mang Serena đến đây, nó lay hoay một hồi lâu, càng lúc lại càng sợ hãi, nó không biết phải nên làm gì ngay lúc này.
Comments