Cổng biệt thự tự động mở ra, chiếc xe vừa dừng lại.
Hi Nguyệt, chân vừa chạm xuống đất, ánh mắt lập tức nhìn quanh biệt thự ba tầng trắng tinh khôi trước mặt, mày hơi nhíu lại.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Đây là chỗ ở của anh?
Trước cổng là một căn biệt thự giữa khu nhà giàu. Căn nhà sơn trắng, cổng đen đơn giản mà sang trọng. Ánh nắng xuyên qua tán cây rọi vào mặt tiền tinh tươm.
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Gật đầu, bước xuống xe trước, lấy hành lý từ cốp/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Ừ. Anh và bạn ở đây từ khi học cấp 3. Em cứ yên tâm, ở với anh là an toàn nhất.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Mắt vẫn dừng ở ô cửa sổ tầng ba đang hé mở, hơi cắn môi/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
“Bạn” của anh là… mấy người?
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Nhìn gương mặt đầy nghi ngờ của cô, khẽ ho nhẹ/
Lãnh Hàn Tư Dạ
À, ba người. Nhưng đều là bạn thân của anh, rất đáng tin.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Sắc mặt thay đổi rõ rệt/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Ba người con trai?!
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Nhìn anh như thể anh bị điên/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Anh kêu em về ở cùng anh, là để em ở chung với ba người đàn ông xa lạ?!
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Bị quát cũng không giận, thở dài/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Em tin anh một lần đi. Không ai dám làm gì em ở đây cả.
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Hạ giọng dịu lại/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Em mà về nhà… thì sẽ chỉ bị mẹ kiểm soát nhiều hơn thôi.
Cô im lặng. Một giây, hai giây, rồi quay mặt đi.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Lạnh nhạt/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Em biết rồi. Dù sao, cũng không có lựa chọn khác.
Họ bước vào nhà.
__
Phòng khách – Ánh nắng buổi sáng chiếu qua rèm cửa, kéo dài cái bóng của cô gái nhỏ.
Nhân vật nam
/Giọng trầm thấp, vang lên từ phía sau cầu thang/
Nhân vật nam
Em là Lãnh Hàn Hi Nguyệt?
Cô quay lại. Một người con trai cao lớn, tóc đen, ánh mắt sâu và lạnh như hồ nước giữa đông, đang đứng ở đó. Áo sơ mi trắng cài kín cổ. Thần thái trầm ổn, khác hoàn toàn so với hai người cũng đang có mặt trong ngôi nhà đó.
Tư Lục Vũ Thần
/Bình tĩnh bước tới, giọng vẫn nhàn nhạt/
Tư Lục Vũ Thần
Anh là Tư Lục Vũ Thần. Cứ gọi Vũ Thần là được.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Giữ lễ phép, gật đầu nhẹ/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Chào anh ạ.
Đôi mắt cô chạm vào ánh nhìn của anh trong chưa tới hai giây… rồi lập tức né tránh.
Tư Lục Vũ Thần
/Im lặng một lúc, khẽ nói/
Tư Lục Vũ Thần
Phòng em ở tầng hai, đối diện phòng Tư Dạ.
Tư Lục Vũ Thần
/Thấp giọng thêm một chút./
Tư Lục Vũ Thần
Nếu thiếu gì, có thể gọi anh bất cứ lúc nào.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Mắt không nhìn anh, giọng nhạt đi rõ rệt/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Cảm ơn, nhưng em tự lo được. Không cần phiền đến anh.
Không khí ngưng lại một nhịp.
Anh nhìn cô chằm chằm, không giận, không trách. Chỉ khẽ gật đầu như chấp nhận mọi sự từ chối ấy.
Tư Lục Vũ Thần
Ừ.
__
Trong lúc đó – bên ghế sofa.
Bạch Nhật Kỳ Thiên
/Ngồi vắt chân, tay cầm túi snack, cười lém lỉnh/
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Ồ~ Tiểu Nguyệt của Tư Dạ dễ thương ghê… Nhưng tính cách lạnh quá trời.
Dương Hạ Hàn Phong
/Tựa người vào lan can tầng hai, mắt nhìn xuống/
Dương Hạ Hàn Phong
Gương mặt thì búp bê, mà thái độ thì như nữ chính phim trinh thám.
Cô nghe thấy thế cũng không buồn đáp, chỉ xoay người bước thẳng lên cầu thang.
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Liếc hai thằng bạn, lắc đầu cảnh cáo/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Đừng có chọc nó. Nó không giống tụi con gái tụi bay từng gặp đâu.
Tư Lục Vũ Thần
/Vẫn nhìn theo bóng lưng cô, mắt không rời/
Tư Lục Vũ Thần
“Vẫn như ngày xưa, luôn cô độc một mình.”
__
Tối hôm đó – Trên tầng hai, hành lang vắng lặng.
Cô mở cửa phòng, phát hiện có hộp sữa dâu đặt ngay trước cửa, còn ấm.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Nhíu mày, cầm lên, ánh mắt nghi hoặc/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
“Là ai để đây vậy?”
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
“Còn biết mình thường uống sữa dâu trước khi ngủ.”
Không ghi tên. Không lời nhắn. Nhưng có sự quen thuộc tồn tại đâu đó.
__
Phía bên kia hành lang, cánh cửa phòng khép hờ. Ánh đèn vàng dịu hắt ra. Người con trai ngồi bên bàn, lưng thẳng, tay đang gõ vài dòng trong laptop. Nhưng mắt anh, vẫn lặng lẽ nhìn vào màn hình camera an ninh nhỏ góc phải.
Tư Lục Vũ Thần
/Khẽ cười/
Tư Lục Vũ Thần
“Thích sữa dâu từ nhỏ đến lớn. Không thay đổi gì cả.”
Comments