Hết Mực Cưng Chiều Em!

Hết Mực Cưng Chiều Em!

Chapter 1: Trở Về.

Vân Hi - Tác Giả
Vân Hi - Tác Giả
Hết Mực Cưng Chiều Em!
Vân Hi - Tác Giả
Vân Hi - Tác Giả
Chapter 1.
Reng… reng…
Âm thanh báo cuộc gọi vang lên giữa đêm tĩnh lặng.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Quay mặt vào gối/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Giọng lười biếng/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Mới hơn 4 giờ sáng… Ai mà gọi giờ này vậy trời…
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Nheo mắt liếc màn hình điện thoại/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Mẹ? /Bắt máy/
Diệc Nghi Hạ
Diệc Nghi Hạ
: Còn biết bắt máy là tốt rồi đấy. Mẹ tưởng con chết đóng băng trong chăn luôn rồi chứ.
Diệc Nghi Hạ
Diệc Nghi Hạ
/Giọng lạnh băng vang lên từ đầu dây bên kia/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Mẹ à, giờ này có gì quan trọng đến mức phải gọi gấp vậy?
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Thở dài, tựa đầu vào thành giường/
Diệc Nghi Hạ
Diệc Nghi Hạ
: Em gái con, sáng nay bay từ Anh về. Máy bay đáp lúc 9h sáng ở Thủ đô. Con đến đón cho đàng hoàng vào.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Mắt mở to, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng rõ ràng lộ vẻ hoảng hốt/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Cái gì?! Không phải mẹ nói cuối năm nó mới về sao?
Diệc Nghi Hạ
Diệc Nghi Hạ
: Mẹ đổi vé. Mẹ thấy không yên tâm để nó ở Anh một mình. Giờ đưa nó về sống cùng con đi.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Nhíu mày, giọng trầm xuống/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Ở nhà của Vũ Thần ạ?
Diệc Nghi Hạ
Diệc Nghi Hạ
: Ừ. Nhà rộng rãi, an ninh tốt, đầy đủ tiện nghi. Ở đó mẹ yên tâm hơn.
Lúc này, giọng bà đột ngột dịu lại, như thể rất quan tâm.
Diệc Nghi Hạ
Diệc Nghi Hạ
: Mẹ chỉ muốn hai anh em chăm sóc nhau, thế thôi.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Trầm mặc mấy giây/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Con biết rồi.
Cuộc gọi kết thúc. Phòng lại chìm vào yên lặng. Nhưng trong lòng Tư Dạ, bất giác có cảm giác mơ hồ không rõ tên.
__
9:00.
Sân bay quốc tế.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Đứng ở khu đến quốc tế, mắt dán vào bảng điện tử/
Trong làn người đông đúc kéo ra từ cửa kính, một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện. Mái tóc đen dài buông xõa, váy trắng đơn giản, kéo theo vali màu hồng nhạt. Kính râm che khuất ánh mắt, nhưng làn da trắng sứ và khí chất trầm tĩnh khiến cô nổi bật giữa đám đông.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Nheo mắt quan sát vài giây/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Hi Nguyệt! /giơ tay vẫy nhẹ/
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô gái ấy liền gỡ kính, môi cong cong nở nụ cười dịu nhẹ
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Anh Tư Dạ. /Chạy đến/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Trời đất! /Bất ngờ/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Nhóc con năm nào… giờ trông khác quá rồi.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Có chút ngỡ ngàng/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Nhưng anh thì vẫn y như cũ, vừa lười biếng vừa hay càm ràm.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Giọng nhẹ như làn gió sớm/
Cả hai cùng cười. Anh kéo vali cho cô, hai anh em bước ra khỏi sân bay, ánh nắng buổi sớm phủ nhẹ khắp nơi.
__
Trên xe – điều hòa phả hơi mát, radio phát nhạc du dương.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Khẽ liếc nhìn, giọng trầm nhẹ/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Không ngủ được?
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Ừm. Chắc do lệch múi giờ… hoặc là do… chưa quen với không khí ở đây.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Em đã sống bên Anh bao lâu rồi nhỉ? Gần bảy năm?
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Gần tám năm, nếu tính luôn mấy tháng học ngôn ngữ.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Im lặng vài giây/ Ở bên đó… mọi thứ có ổn không?
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Ý anh là em sống thế nào? Có ai chăm sóc hay quan tâm em không?
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Nhìn cô/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Môi khẽ mím/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Ổn. Nếu như chỉ tính việc học và sinh hoạt.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Còn lại… thì không hẳn. Có những lúc, em thấy mình giống như người vô hình.
Nghe đến đây, nét mặt Tư Dạ liền trầm xuống, giọng nhẹ hẳn đi.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Vì mẹ?
Cô nghe thấy thế, chỉ biết cười khẽ, không trả lời trực tiếp.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Cũng có thể. Nhưng chủ yếu là vì em đã quen với việc tự xoay sở từ nhỏ.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Như vậy cũng tốt, ít ra bây giờ em biết cách tự đứng dậy nếu ngã.
Tư Dạ nghe đến đây chỉ biết im lặng, ánh mắt dịu dàng mà xót xa.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Anh xin lỗi. Lúc em rời đi, anh đã không thể làm gì.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Anh từng muốn đến thăm em, nhưng mẹ luôn ngăn cản. Bà ấy nói em ổn…
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Nhưng giờ nhìn em, anh biết… không phải vậy.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Tay vô thức siết chặt vô lăng/
Như thể đọc được suy nghĩ và sự tự trách của Tư Dạ, Hi Nguyệt khẽ nói.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Em vẫn sống được đến bây giờ đấy thôi?
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Vả lại, cũng không phải toàn những ký ức xấu. Có lần em bị sốt giữa trời tuyết, cô giáo chủ nhiệm chở em bằng xe đạp suốt một quãng đường dài…
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Hồi đó em khóc như con nít vì thấy có người thật sự quan tâm mình.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Khẽ xoa đầu em gái, giọng trầm ấm/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Từ giờ, có chuyện gì, dù nhỏ thôi, cũng phải nói với anh. Anh không muốn em cứ một mình chịu đựng như thế nữa.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Khẽ gật đầu/ Ừm, Em sẽ cố.
__

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play