Chapter 3: Cách Một Cánh Cửa.

Vân Hi - Tác Giả
Vân Hi - Tác Giả
Hết Mực Cưng Chiều Em!
Vân Hi - Tác Giả
Vân Hi - Tác Giả
Chapter 3.
Buổi sáng đầu tiên trong biệt thự Lam Viên. Ánh nắng rọi xuyên qua tấm rèm mỏng, lặng lẽ rơi lên mái tóc đen dài rối nhẹ của cô gái.
Cô chậm rãi mở mắt. Mùi hương quen thuộc trong phòng khiến lòng hơi trấn tĩnh.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Nhìn trần nhà trắng, ánh mắt dần dần lấy lại sự tỉnh táo/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
“Chỗ này, vẫn chưa quen.”
Cô bật người ngồi dậy, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc rối, ánh mắt vô thức liếc sang chiếc bàn gần cửa sổ.
Trên đó, hộp sữa dâu tối qua vẫn nằm đó, chưa hề mở nắp.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Thở dài/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Không nên nhận đồ của người lạ… dù là thứ mình thích.
Cô cầm hộp sữa, định bước ra vứt thì nghe tiếng gõ cửa nhẹ ba cái.
Cốc… cốc…
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
/Giọng trầm thấp, đều đặn ngoài cửa/
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
Hi Nguyệt, em dậy rồi chưa? Xuống ăn sáng cùng mọi người.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Bàn tay hơi khựng lại, giọng bình tĩnh đáp/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Em không đói. Anh cứ ăn trước đi.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
“Là giọng của anh Vũ Thần?”
Phía ngoài im lặng mấy giây.
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
Để lâu sẽ nguội.
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
/Dừng một chút, giọng trầm thấp hơn/
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
Anh biết em không thích bị làm phiền. Nhưng nếu không ăn, dạ dày sẽ đau đấy.
Cô mím môi. Không trả lời.
Phía sau cánh cửa, anh đứng đó thật lâu. Nhưng cuối cùng vẫn quay đi.
__
Cô ngồi yên như tượng một lúc, rồi lặng lẽ mở cửa. Hành lang đã trống trơn.
Trên sàn, có một hộp cháo còn nóng và một mảnh giấy nhỏ.
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
[Không thích ồn ào, anh hiểu. Nhưng vẫn hy vọng em sẽ ăn sáng.]
Cô cầm lên, im lặng nhìn chữ viết ngay ngắn, gọn gàng. Bàn tay khẽ siết lại, rồi quay vào phòng.
__
Phòng bếp – không khí náo nhiệt.
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Bạch Nhật Kỳ Thiên
/Vừa ăn bánh mì vừa cười tít mắt/
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Ngày đầu không thấy Hi Nguyệt xuống. Tư Dạ à, mày không đi gọi em mày xuống sao?
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Nâng cốc cafe/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Thằng Thần đi gọi giúp tao rồi.
Dương Hạ Hàn Phong
Dương Hạ Hàn Phong
/Cười nửa miệng/
Dương Hạ Hàn Phong
Dương Hạ Hàn Phong
Với ai khác thì lạnh như băng. Nhưng với em gái người ta lại nhiệt tình phết.
Cùng lúc này, Vũ Thần cũng từ trên lầu đi xuống, vừa hay anh cũng nghe thấy lời mà Hàn Phong nói.
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
/Không đáp, chỉ rót ly nước cho mình, ánh mắt khẽ trầm lại/
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
Ăn sáng đi. Đừng nhiều lời.
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
/Ngẩng đầu khỏi điện thoại, giọng nhẹ nhàng/
Lãnh Hàn Tư Dạ
Lãnh Hàn Tư Dạ
Đừng có đùa quá đà. Hi Nguyệt không thích bị chú ý.
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Bạch Nhật Kỳ Thiên
/Giơ tay làm động tác “đầu hàng”/
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Bạch Nhật Kỳ Thiên
Rồi rồi. Không chọc nữa. Coi bộ lần này Tư Dạ nuôi mèo hoang thiệt rồi.
Dương Hạ Hàn Phong
Dương Hạ Hàn Phong
/Nhướng mày nhìn Vũ Thần/
Dương Hạ Hàn Phong
Dương Hạ Hàn Phong
Nhưng mà… mèo này hình như không cần ai nuôi đâu.
__
Buổi trưa – Hi Nguyệt xuống phòng khách lấy nước.
Cô tưởng không ai ở đó, nhưng vừa bước vào thì thấy anh đang ngồi đọc tài liệu, ánh sáng chiếu nghiêng lên gò má sắc lạnh.
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
/Không ngẩng đầu, nhưng như đã biết cô ở đấy từ sớm/
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
Em uống gì? Nước lọc hay sữa?
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Nước lọc là được.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Tự bước đến lấy, không nhìn anh/
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
/Gập tập tài liệu lại, đứng dậy/
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
Nếu cần gì, có thể nói với anh.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
/Dừng tay, lạnh nhạt nói/
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Em quen tự lo cho mình rồi.
Cô quay lưng, bước đi.
Anh nhìn theo bóng lưng gầy nhỏ, đáy mắt tối lại. Nhưng vẫn giữ khoảng cách, không bước tới.
Tư Lục Vũ Thần
Tư Lục Vũ Thần
“Chậm cũng được! Chỉ cần em không tổn thương thêm lần nào nữa.”
__
Buổi chiều muộn.
Cô đứng trên ban công tầng hai, gió thổi nhẹ qua tóc.
Trên tay là hộp sữa dâu đã mở nắp. Lần đầu tiên, cô uống nó – từ tay một người lạ – mà không cảm thấy sợ.
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
Lãnh Hàn Hi Nguyệt
“Cẩn thận quá mức… đôi khi khiến người khác đau lòng. Nhưng nếu không cẩn thận, bản thân lại đau gấp bội.”
Cô nhìn về phía sân trước, nơi anh đang đứng nói chuyện với ai đó, không hề hay biết cô đang quan sát.
Một bước rất nhỏ – nhưng cũng là lần đầu cô không cố đẩy anh ra.
__

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play