Trang 02

Ngốc thật ! Trần Quang Nhật Minh anh thật sự rất ngốc ! Ngốc nghếch như những gì họ hàng anh nói về anh !

Chỉ vì một thằng con trai, một thằng nhóc mồ côi cha mẹ, ngay cả thân thể cũng mắc phải căn bệnh nan y khó chữa. Mà Nhật Minh anh lại đánh đổi cả tương lai tươi sáng phía trước, hỏi thử xem những người ngoài xã hội kia, hỏi rằng anh có thật sự ngốc không ?

Nhưng làm vì có ai hiểu được, cái tình yêu thật lòng của cái nhìn đầu tiên. Thay vì là xiêu lòng của dòng thời gian tìm hiểu.

Nhật Minh và Khánh Ân tựa như những giọt mưa trên bầu trời rơi xuống. Triệu hạt mưa rơi, không hạt nào là rơi nhầm chỗ, giữa tỉ con người, hai người gặp mặt không phải là ngẫu nhiên.

...

 Chỉ còn vài mẫu bánh mì nữa là sẽ sạch tủ. Nhật Minh bắt đầu thu gọn những thứ không cần thiết trước, để anh còn tranh thủ về sớm với Khánh Ân.

Cánh cửa tiệm còn chưa kịp khép, bài hát vu vơ vẫn chưa kịp hết câu. Lại bị giật mình bởi tiếng kêu thất thanh đầy quen thuộc.

- Nhật Minh....! Nhật Minh, Nhật Minh ơi.... !

Quá đổi bàng hoàng, Nhật Minh nhếu mày, hai tay chống hông dừng lại việc dẹp dọn mà nhìn thằng Thanh Linh đang chạy bán sống bán chết, trên tay con cầm hẳn cái bánh xe đạp. Trông rất tức cười.

- Làm gì cầm cái bánh xe đạp mà chạy như ma đuổi vậy mày ?

- Xe của tao, nãy tao tông vô cái cây hư rồi ! Mà tao tìm mày không phải chuyện này !

Nhật Minh vì bộ dạng hớt hải của Thanh Linh mà tò mò.

- Vãi ò mày ! Vậy mày kiếm tao làm gì ?

- Khánh Ân....Khánh Ân...nó xỉu ngoài ruộng, mà sao miệng nó máu không à...!

Do chạy cả một quãng đường dài, khiến cho Thanh Linh mệt đến hụt hơi, không nói hết được một câu.

Còn Nhật Minh, nghe đến bấy nhiêu đã tái nhạt mặt mày. Thoáng chốc đã hiểu được tình hình cấp bách.

- Khánh Ân giờ đâu rồi ?

- Bà bảy với bác hai đưa nó vào bệnh viện rồi ! Mày cũng lên đấy ngay đi !

- Tao biết rồi ! Mày dọn cửa tiệm dùm tao nha !

Nói vừa dứt câu, Nhật Minh đã nhảy lên xe mà phóng nhanh như gió đi mất.

Phiên chợ chiều khá đông người, kiểu gì cũng bị kẹt xe, nên Nhật Minh anh quyết định đi đường ruộng để ra được lộ lớn. Dẫn lối đến bệnh viện.

Nhưng con đường ruộng nào dễ đi, cọc cằn sỏi đá. Hai hàng cây bên đường, chỉa nhánh to nhỏ cứ tranh nhau xước vào mặt anh đến chảy cả máu.

Mà tình cảnh bây giờ, dù có lấy dao kề vào cổ Nhật Minh anh cũng sẽ mặc kệ. Thứ quan trọng với anh lúc này chỉ có mỗi Khánh Ân, duy nhất là Khánh Ân.

Đến được phòng cấp cứu, cả người của Nhật Minh cũng mệt lả mà lắm lem bụi bặm, còn những vết xước cũng đã chi chít khắp cả người.

Nhưng đến thời điểm này, Nhật Minh vẫn không ngừng tự trách bản thân. Giá như anh mạnh mẽ hơn, giá như lúc nào anh cũng gần bên Khánh Ân mỗi khi cậu lên cơn đau, thay vì là tránh né.

Anh xót xa khi nhìn thấy Khánh Ân vật vã, anh nhói lòng khi thấy cậu khốn khó với cơn đau từ căn bệnh quái ác. Anh sợ lắm, anh không tài nào kiểm soát được bản thân khi chứng kiến điều đó mà luôn tìm cách né đi.

Tiếng khóc than của một thằng con trai trưởng thành chưa bao giờ đau đớn giằng xé như vậy.

Nhật Minh dựa lưng vào cánh cửa của căn phòng cấp cứu, nơi diễn ra cuộc chiến sinh tử của Khánh Ân.

Hai tay anh không ngừng vò đầu bứt tóc, tiếng khóc than kéo dài cũng dễ làm những người chứng kiến xung quanh cảm thấy nao lòng.

Bà bảy là họ hàng của Khánh Ân. Bà nhìn Nhật Minh trong hoàn cảnh như vậy cũng không thể nào cam tâm.

Là do duyên quá quá nặng, hay nợ kiếp trước quá nhiều. Mà phải để kiếp này hai đứa gặp nhau, để cho Nhật Minh kia phải gồng gánh bao mệt mỏi thiệt thòi cho cháu của bà.

Bà bảy nhìn hình ảnh thảm hại của Nhật Minh lúc này mà thương xót. Vài suy nghĩ tiêu cực cũng dần hiện lên trong đầu. Cũng không cách nào cắt bỏ được mối tình này đâu, thui thì đành đỗ lỗi cho thằng cháu trai. Khánh Ân thật đáng ghét đối với bà lúc này.

- Lúc mà,... đưa nó vào trong bệnh viện ! Trên tay của nó vẫn giữ khư khư đầy bông lúa, nhuộm đóng máu đỏ hoe !

Chất giọng bà bảy trầm ấm, ngắt quãng từng tiếng khóc nức nở của Nhật Minh.

- Là bông lúa sao bảy ?

- Ừ ! Chính là bông lúa mà con thích nhất ở cái nơi khỉ ho cò gáy này !

Nhật Minh nhìn bà bảy, nước mắt vẫn lưng chừng chảy ra. Trong giây phút nghẹn ngào không nói nên lời, Nhật Minh cắn chặt môi tự làm đau mình nhầm để quên đi cơn đau xé thịt trong tim, thay vào đó là cái đau thể xác.

Bông lúa, chính là thứ mà Nhật Minh thích nhất như cách anh thích cậu, thích đến ngang ngược, thích mà không biết được lí do.

Một góc cửa sổ ở nhà, lúc nào cũng có một chiếc bình thủy tinh nhỏ cấm đầy bông lúa. Là do Khánh Ân đích thân làm cho anh ngắm nghía.

Phút chốc ngắn ngủi, bao nhiêu là ký ức đã qua liên tiếp hiện về trong tâm trí Nhật Minh. Anh nhớ lại khoảng thời gian lần đầu cả hai gặp nhau.

Năm ấy anh vừa qua tuổi hai mươi đầy xuân xanh, còn Khánh Ân thì đã hơn mười chín.

Hai người gặp nhau ở một thư viện lớn giữa trung tâm thành phố. Nhớ lúc đó, Nhật Minh đã là một sinh viên năm cuối, còn Khánh Ân chỉ là một thằng nhóc mồ côi đam mê đọc sách.

Cả hai tình cờ ngồi cùng một bàn, cũng tình cờ đọc cùng một thể loại sách. Đó là thứ đã liên kết cả hai lại với nhau, thứ bắt đầu một cuộc trò chuyện.

Rồi cũng nhờ cuộc trò chuyện ấy, hai con người xa lạ lại hiểu nhau hơn. Nhật Minh và Khánh Ân có rất nhiều điểm chung giống nhau. Sống ở giữa lòng thành phố nhưng lại thích nơi yên tĩnh. Ghét nơi đông người nhưng vẫn muốn có người bạn cạnh bên. Thích ăn đồ ngọt cũng không quá ghét món cay. Ăn mặc giản đơn nhưng đầu tóc phải theo trào lưu,...

Như là định mệnh sắp đặt cho cả hai gặp nhau, còn cả hai thì tự sắp xếp cho nhau thân nhau hơn.

Cứ nghĩ, mối quan hệ chẳng qua là bạn bè bình thường. Ai nào ngờ, con tim Nhật Minh từ lâu đã bị rung động bởi Khánh Ân. Chỉ là Khánh Ân lúc đó còn quá nhỏ để nhận định về tình yêu, càng khó khăn hơn khi đó là chuyện tình yêu đồng giới.

Nhưng mà, người ta vẫn hay truyền miệng nhau rằng. Tình yêu đẹp đẽ lắm, không phân biệt tuổi tác hay giàu nghèo, xấu đẹp càng không màng đến. Vậy thì, giới tính vẫn chưa thể xem là giới hạn của tình yêu.

Cái gật đầu chấp thuận của Khánh Ân, đánh dấu cho cuộc tình đầu hé nở. Tất cả đối với Khánh Ân lúc này, đều ngây thơ, trong sáng, cậu vô tư mặc kệ hết lời dị nghị của xã hội.

Sống thật với quan điểm của bản thân, rồi đưa ra câu hỏi để bản thân cậu đấu tranh ngược lại.

'' Nếu tình yêu đồng giới là sai trái ! Thì rốt cuộc tình yêu là gì ?''

Chỉ trách Nhật Minh, anh đã kéo dài mối tình này suốt hai năm dài dăn dẵn, chẳng chịu buông. Cứ ngỡ theo dòng thời gian, thì ai cũng sẽ thay lòng đổi dạ. Ấy vậy mà, anh càng ngày càng say đắm cậu hơn. Khiến Khánh Ân càng giữ chặt niềm tin của chính mình.

Một người vô tư gặp được kẻ thích nuông chiều.

Khánh Ân muốn một mối quan hệ công khai, anh liền rêu rao với tất cả mọi người rằng anh và cậu yêu nhau từ lâu. Khánh Ân bảo rất thích ăn bánh mì, anh không mua cho cậu, mà chịu khó học cả cách làm. Khánh Ân ích kỷ, muốn gặp được anh thường xuyên, anh thuê hẳn căn hộ nhỏ ra riêng gia đình, cho cậu thường xuyên đến cạnh anh.

Mà vì sự nuông chiều ấy, nên đã kéo theo rất nhiều hệ lụy. Gia đình Nhật Minh biết chuyện con trai của họ đang cặp kè với một người con trai khác. Không tài nào chấp nhận được mà nổi giận đùng đùng.

Hệt như một trận đại hồng thủy ập xuống hai người. Ngột ngạt áp lực, rồi từ từ dồn cả hai đến bước đường cùng không lối thoát.

Cha mẹ Nhật Minh là người có địa vị xã hội, những việc đe dọa hay truy tìm Khánh Ân. Đối với họ không phải chuyện khó khăn gì. Nhật Minh lúc ấy cũng không đủ sức để bảo vệ cậu khỏi gia đình anh.

Trông giây phút rối như tơ nhện. Khánh Ân có khẽ cười rồi hỏi nhỏ anh một câu.

- Từ trước giờ anh toàn hỏi em thích gì ? Vậy hôm nay em cũng muốn hỏi, anh thích gì nhất ?

- Anh thích bông lúa !

Mặc dù không liên quan lắm ý định đang nghĩ trong đầu của Khánh Ân. Nhưng thằng nhóc ngây thơ vô tư ngày nào, nay đã mạnh mẽ và ngoan cường. Nhìn anh mà nói ra quyết định của bản thân trong tình cảnh khó khăn này.

- Mình cũng nhau bỏ trốn anh nhé ?

Không suy nghĩ nhiều, Nhật Minh anh lặp tức gật đầu đồng ý.

Anh chấp nhận vì cậu mà bỏ cả tương lai phía trước. Đánh đổi cả ước mơ đang thực hiện, dẹp đi chiếc bằng đại học loại giỏi vào trong ba lô.

Chỉ nắm lấy đôi tay bé nhỏ của Khánh Ân mà hướng về phía trước, bỏ lại tất cả mọi thứ anh có được ở phía sau.

Ngay trong đêm đó, Khánh Ân đã dẫn Nhật Minh quay về viện mồ côi. Cậu muốn lấy hành lý trước khi rời đi.

Trong lúc chờ đợi Khánh Ân dọn đồ. Sơ của viện cô nhi, có khẽ chạm vào vai Nhật Minh mà ôn tồn dò hỏi thăm.

- Con có biết gì về, thằng nhóc Khánh Ân không ?

Nghe câu hỏi của sơ, Nhật Minh có chút trầm tư suy nghĩ cẩn thận. Rồi anh cũng chỉ khẽ cười.

- Ngoại trừ việc em ấy là trẻ mồ côi và là một tiểu thuyết gia trên mạng ra, thì con không biết gì thêm nữa ạ !

- Sơ có nghe Khánh Ân kể về con rất nhiều ! Và những chuyện hai đứa đang đối mặt ! Chỉ là việc,... con dám từ bỏ, đánh đổi cả tương lai chỉ để bên cạnh Khánh Ân thui sao ?

- Vì con yêu Khánh Ân rất nhiều sơ ạ ! Tiền tài, danh vọng con có thể thiếu ! Nhưng Khánh Ân thì không thể ạ !

- Giữa hai thằng con trai ?

- Tình yêu là xuất phát từ con tim ! Không bắt đầu từ hình hài và giới tính ! Con nghĩ, con có thể yêu em ấy thật lâu !

Hot

Comments

Maria Fernanda Gutierrez Zafra

Maria Fernanda Gutierrez Zafra

Đã đọc truyện này 3 lần rồi, mỗi ngày đều check xem tác giả có ra chap mới chưa. 😂

2023-10-09

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play