Mùi Hương Của Nắng
Con đường mòn của làng, chênh vênh đầy sỏi đá.
Con mương kéo dài ra phía bờ sông, cũng rì rào tiếng nước chảy nhanh.
Cánh đồng ruộng lúa mênh mông, những cây lúa nhỏ cũng đã trĩu nặng vì hạt lúa chín dần. Ngay cả hương thơm cũng tranh nhau lan tỏa với âm thanh xào xạc của lá khô lăn lê trên mặt đất.
Trong khung cảnh làng quê mộc mạc, yên bình này, thật sự khiến con người ta rất dễ chịu.
Khánh Ân, chậm nhịp từng bước chân men theo con đường mòn dẫn lối ra phiên chợ.
Cái giờ này, nắng ban trưa cũng đã cao hơn đỉnh đầu, nó gay gắt làm làn da trắng hồng của Khánh Ân đỏ ửng.
Ngoài chợ lúc này, chắc cũng ít người qua lại mà thưa thớt hơn. Chỉ yên ắng vài tiểu thương đang tranh thủ nghỉ ngơi.
Nhưng có một tiệm bánh mì ngọt, cứ mãi không chịu đóng cửa. Như đang chờ ai đó. Ly trà tắc mát lạnh cũng đã chuẩn bị sẵn trên bàn, ngay cả mâm cơm cũng chỉ thiếu một bóng người.
Hình ảnh một Nhật Minh cao sang mùi thành thị ngày nào. Nay chỉ là một chàng trai vùng nông thôn mộc mạc, đơn thuần.
Anh nghiêng đầu nhìn ra cửa, rồi nheo mày mà than vãn.
- Khánh Ân à ! Em lề mề quá rồi đó ! Anh đói tới mức hoa cả mắt, em còn tâm trạng đi hái trộm bông lúa của người ta !
Khánh Ân lấm tấm hạt mồ hôi trên trán, bước vào cửa tiệm rồi chề môi phản bác. Cũng tiện tay cởi bỏ chiếc nón lá thô sơ trên đầu ra.
- Hơ... anh sai rồi ! Hôm nay em hái trộm nhãn lồng !
Vừa nói, cậu vừa móc trong túi quần vài trái nhãn lồng đã chín vàng. Hệt như sự chế giễu dành cho anh.
Còn Nhật Minh anh cứ không thể chớp mắt mà ngắm nhìn Khánh Ân, rồi bất giác phì cười, phì cười vì một thằng nhóc ngây thơ vô số tội.
Còn thầm nghĩ, mang cho mình hình hài của một thanh thiếu niên hơn hai mươi tuổi, lại có cái tính hơn thua của một thằng nhóc con.
- Em bị ngốc à ? Nhãn lồng là nó mọc dại tự nhiên, muốn hái thì hái ! Chứ có phải do ai gieo trồng lên đâu mà bảo là trộm !
- Hở... vậy á ! Mà nói gì nói, em không có hái trộm bông lúa là được !
Sở dĩ Khánh Ân thường hái trộm bông lúa đến mức bị Nhật Minh nhắc nhở, không phải vì bản thân cậu thích nó, hay có thói quen hái lượm. Mà là cho Nhật Minh anh, thường thì sẽ cấm vào một chiếc bình thủy tinh nhỏ rồi đặt ở góc nào đó cho anh dễ trông thấy.
Có nhiều lần dò hỏi Nhật Minh lí do vì so anh thích bông lúa đến vậy, rồi cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu miễn cưỡng. Ngay cả bản thân anh cũng không biết lí do, thấy thích thì thích vậy thui, thích đến ngang ngược.
Như hệt cái cách anh đem lòng thích cậu, khi xưa.
Lúc nào cũng vậy, trong mọi hoàn cảnh hay tình huống nào, biểu cảm, cảm xúc của Khánh Ân cũng chỉ diện ra sự đáng yêu như muốn đối phương xiêu lòng.
Nhật Minh cũng vì vậy mà rất nhiều lần không tranh cãi cùng cậu.
- Thui ăn cơm nè ! Anh đói lắm rồi !
Cả hai nhẹ nhàng ngồi vào ghế. Nhưng Nhật Minh anh lại không bỏ được thói quen xoa đầu của Khánh Ân mỗi khi ngồi cạnh. Cũng có thể nói là anh từ lâu đã bị nghiện mái tóc mượt mà mát tay của Khánh Ân.
Rồi... một hai đũa cơm được đưa vào miệng. Khánh Ân chẽm chọe từng món ăn do Nhật Minh nấu, trông thật ngon miệng.
- Cá súp cà hôm nay ngon thế ta !
- Gì hả ? Ngày nào mà anh không nấu ăn ngon !
- Ha ha... ý là hôm nay được ăn món em thích ấy mà !
Kết thúc cuộc trò chuyện của cả hai là sự lặng im bất ngờ của Khánh Ân.
Rồi bất chợt, Khánh Ân lại ho lên một tiếng, xong lại kéo dài chẳng thôi, khiến cậu một tay che miệng một tay ôm ngực. Gương mặt cũng nhăn nhó như đang rất đau nhói. Đến khi tiếng ho dần khàn đặc, đến hết hơi, Khánh Ân mới cố kiềm nén cơn ho lại mà cúi đầu thở vội.
- Em có sao không ? Có nhói lắm không ?
Nhật Minh vô cùng lo lắng mà đứng bật dậy, ân cần chạm nhẹ vào vai Khánh Ân nhầm quan sát cậu.
- Khánh Ân à ! Em sao rồi ?
Khánh Ân thở nhẹ, giơ bàn tay năm ngón lên ra hiệu với anh bản thân không sao. Rồi cậu từ từ điều chỉnh lại nhịp thở, còn cố khẽ cười như không có chuyện gì xảy ra.
- Em chỉ bị sặc ớt cay thui ! Anh cho ớt vào cá kho nhiều quá kìa !
Nhật Minh bất ngờ, lăm le tộ cá kho đầy ớt, đỏ ao cả tộ.
- À...à...à ! Anh....có để một ít ớt thật nè !
Nói ngoài miệng là vậy, nhưng trong lòng Nhật Minh đang không ngừng thầm trách Khánh Ân.
Anh chê trách thằng nhóc nhà cậu thật sự hư đốn. Lại ỷ bản thân được anh nuông chiều mà đi nói dối anh.
Lời nói dối ấy làm sao lừa được Nhật Minh. Anh đâu phải kẻ ngốc như cậu !
Khánh Ân cậu là do ai chăm sóc bao năm qua !?
Sở thích của cậu, những gì cậu ghét, Nhật Minh anh là người hiểu rõ nhất.
Đúng thật là Khánh Ân không giỏi ăn cay. Nhưng món cá kho do Nhật Minh nấu hôm nay, chỉ bỏ một ít ớt khô cho có màu chứ chẳng có vị cay nào.
Lại có thể khiến Khánh Ân ho sặc sụa đến khàn cả giọng sao ?
Nhật Minh quay lại ghế ngồi, nhưng anh lại không nhấc chén cơm lên mà ngồi lặng thinh gục đầu xuống bàn. Nước mắt cũng dần lưng tròng, rồi từ từ tuông trào ra khỏi khóe mi.
Khánh Ân lúc này cũng không dám nhìn thẳng mặt anh nữa. Biết bản thân không lừa được Nhật Minh, cậu cũng đành lặng người, như chờ đợi lời trách móc từ Nhật Minh.
Nhưng Nhật Minh từ trước đến giờ, thương cậu còn không hết, thì nỡ lòng nào mà anh kêu ca trách móc cậu.
Cơn ho vừa rồi của Khánh Ân, tựa như cái đau của kim chỉ khâu vào cuống họng. Cậu đau mười, thì Nhật Minh anh cũng đau chín. Anh tiếc bản thân không thể thay cậu gánh vác căn bệnh nan y hiểm ác này.
- Anh ăn nhanh rồi nghỉ ngơi ! Em phụ anh trông tiệm, khi nào trời tắt nắng thì em về !
Khánh Ân cố cất giọng để xua tan đi cái không khí ảm đạm buồn tẻ này.
- Em hôm nay không bận gì sao mà đòi phụ anh ?
- Bài viết mà fan yêu cầu, em đã làm xong rồi ! Nên hôm nay em sẽ rãnh rỗi cả ngày !
- Vậy còn cả rỗ khoai tây đã nảy mầm ? Nó đang chờ em đem đi trồng kia kìa !
- Hơ.... em muốn làm cùng anh thui !
- Hơ ? Nhõng nhẽo ai xem ? Không phải bác hai đã chỉ em cách trồng rồi hay sao ?!
- Tại.....! Thời gian em bên cạnh anh, đâu còn nhiều nữa ! Nên em muốn cùng anh làm nhiều việc hơn !
Câu nói ngỡ như hồn nhiên vô tư của Khánh Ân, lại dễ dàng khiến Nhật Minh điếng người. Anh như chết lặng, hoàn toàn không nói thêm được câu nào, trơ mắt ra đấy mà nhìn Khánh Ân đang từ từ tắt dần nụ cười tươi.
Hai tay Nhật Minh run rẩy cố kiềm nén lại cảm xúc sắp vỡ òa, anh sợ bản thân sẽ tức giận lên cậu, cũng sợ chính mình sẽ vì xúc động mà khiến em chạnh lòng.
Nụ cười gượng gạo là điều duy nhất anh có thể làm với cậu lúc này, việc che đậy cảm xúc đầy tệ hại.
Trong tâm trí Nhật Minh lúc này, cứ không ngừng than trách Khánh Ân. Trách cậu sống quá thực tế, quá vô tư.
Một căn bệnh nan y có thể dễ dàng cướp đi một mạng người. Ấy vậy mà Khánh Ân lại xem nó nhẹ tự lông hồng, không sợ sệt cũng không một tiếng kêu ca oán trách cuộc đời bất công.
Đáng lý ra, Nhật Minh mới là người che chở cho Khánh Ân lúc này. Nhưng hoàn cảnh lúc này thì hoàn toàn ngược lại, bản thân anh mới là người được bảo vệ chở che.
Ghét thật, ghét một Khánh Ân quá hiểu chuyện, chưa bao giờ nghĩ cho chính mình. Cậu sợ anh lo, sợ anh phiền lòng vì cậu. Nên đã tự gồng gánh nổi đau thể xác, rồi mạnh mẽ cả con tim cố gắng qua nghịch cảnh mà không muốn ảnh hưởng nhiều đến Nhật Minh.
- Nhật Minh này ! Em có chuyện muốn nhờ anh !
Chất giọng của Khánh Ân yếu dần sao nụ cười đã tắt. Khiến Nhật Minh có phần trầm tư lo lắng, anh lơ đi lời nhờ vả của cậu mà bắt đầu loanh quanh trong căn tiệm, cuối cùng lại tự núp sau bức tường, tránh mặt Khánh Ân.
- Có chuyện gì ? Em nói đi !
Bàn tay nhỏ nhắn của Khánh Ân lại lần nữa bóp chặt lấy vùng ngực như cố xoa dịu cơn đau.
- Sau này... em mà quá đột ngột ! Đừng hỏa táng em anh nhé ! Hãy cho em nằm ở cạnh cái ao nhỏ sau nhà !
Hệt như một lời trân trối. Làm cho con tim của Nhật Minh như quặn thắt lại.
- Em nói chuyện gì không đâu vậy ?!
- Anh lơ đi để làm gì ? Tình hình của em anh hiểu rõ mà !
- Ngốc ạ ! Anh sẽ cố hết sức mà ! Rồi em sẽ khỏe mạnh thui !
Nói là vậy, nhưng chẳng phải bản thân anh đang áp lực lắm hay sao. Số tiền kiếm được của cả hai chỉ vừa đủ bưng trải từng ngày, nhiều lắm cũng đủ để mua ít thuốc giảm đau cho Khánh Ân.
Ngay cả trị liệu cho căn bệnh quái ác của Khánh Ân cũng thường xuyên bị trễ hẹn.
Nhưng Khánh Ân chưa bao giờ để tâm đến chuyện ấy. Cậu luôn thoải mái với anh, lại thở dài nhẹ nhõm lấy lại sự bình thản, đưa mắt nhìn Nhật Minh đang phía sau bức tường.
Đôi vai kia của anh đang run lên từng nhịp nhẹ, nhìn thoáng qua cũng hiểu anh đang khóc.
Nên thui, Khánh Ân sợ anh kích động nên không nói thêm gì nữa.
Vừa phụ anh bán bánh, vừa lụi cụi dọn dẹp quanh tiệm bánh mì nhỏ. Ngẩng đầu ra bầu trời thì cũng sắp xế chiều. Nhà thì còn bao việc, không thể ở đây mãi với anh được.
- Thui em về trước nấu cơm ! Anh bán hết rồi tranh thủ về nha !
- Ừm ! Anh biết rồi !
Nhật Minh tựa như cơn gió của những ngày trưa hè vậy, nhẹ tênh mà yên ả. Cách anh nói chuyện với Khánh Ân lúc nào cũng đầm thắm. Ngay cả anh mắt nhìn cậu, cũng ân cần trìu mến.
Đứng trước cửa tiệm, Nhật Minh như đang canh chừng một thằng nhóc nhỏ hậu đậu chậm rãi từng bước đi trên con đường mòn như sợ nó vấp ngã. Đến khi hình bóng của Khánh Ân khuất dần, anh mới mỉm cười ngốc nghếch mà quay vào trong.
Updated 29 Episodes
Comments
Hà Thanh
Mê qa
2023-11-25
0