Sơ khá cảm tình trước câu trả lời của Nhật Minh mà đồng cảm cho anh. Và rồi, sơ cũng không hỏi gì thêm trước tình yêu của Nhật Minh anh dành cho Khánh Ân.
Chỉ là có một sự thật cuối cùng sơ phải nói ra.
Trước tiên, sơ lấy trong túi áo ra, một quyển sổ bệnh án nhỏ. Rồi nhẹ nhàng trao cho Nhật Minh.
- Con hãy xem qua một lượt !
Anh tò mò, rồi cũng chậm rãi đọc từng câu chữ trong quyển sổ nhỏ. Đôi mắt long lanh tràn đầy sự mãn nguyện của Nhật Minh khi vừa đấu tranh với tình yêu của chính mình lúc nãy lặp tức vụt tắt. Anh kinh ngạc với những gì anh đang xem.
- Bệnh nan y ?
Thấy Nhật Minh kinh ngạc như vậy. Sơ cũng phần nào hiểu được sự thật khó chấp nhận đối với anh lúc này. Rồi cũng nghẹn ngào từng câu chữ để giải thích cho anh hiểu.
- Bệnh án này là của Khánh Ân ! Nó chỉ vừa phát hiện gần đây thui ! Với cả, sơ muốn cho con biết thêm một chuyện !
Nói đến đây, sơ ngắt quãng một hồi lâu, đầy trầm tư suy nghĩ. Rồi cũng nói tiếp.
- Thật ra, Khánh Ân không hẳn là trẻ mồ côi ! Nó vẫn còn họ hàng ở dưới quê, cách biệt thành thị này ! Do nổi đau lúc trước quá lớn, nên Khánh Ân nó mới tìm đến đây để nương nhờ !
- Vậy còn bệnh của em ấy... ?
Sơ thở nhẹ nhàng, thể hiện rõ sự não nề phiền lo, nhưng vẫn gượng cười để giải tỏa một phần âu lo cho Nhật Minh.
- Tuy gọi là bệnh nan y ! Khó chữa trị thật, nhưng không có nghĩa là không chữa được ! Chỉ cần trị liệu đúng quy trình thì sẽ khỏi thui ! Có điều, nó hơi tốn thời gian và chi phí ! Liệu con...!
Sơ vẫn chưa kịp nói hết câu, nhưng Nhật Minh đã ngầm hiểu được ý của người mà ngắt ngang lời.
- Đúng là con có một chút khó chấp nhận được sự thật này ! Nên nếu sơ có dự định khuyên von nên suy nghĩ lại mối quan hệ này ! Thì con xin phép từ chối suy nghĩ, vì con thật sự rất yêu Khánh Ân !
Tình yêu của Nhật Minh dành cho Khánh Ân không biết nó to lớn đến nhường nào. Nhưng những gì anh thực hiện cho cậu, quả thật rất cảm động. Khiến một người chưa từng yêu như sơ cũng phải ngưỡng mộ.
Trong đêm hôm đó, sơ nói lời chào tạm biệt mà tràn đầy sự luyến tiếc. Chỉ mong cả hai, như một câu chuyện cổ tích, chỉ hạnh phúc mà không lìa xa.
Sau một giấc ngủ dài của quãng đường xa. Khánh Ân đã đưa Nhật Minh về đến vùng quê đơn sơ giản dị, nơi mà cậu từng sinh sống.
Căn nhà mái tranh thô sơ, cạnh cánh đồng lúa mênh mông, phía sau còn có cả cái ao be bé.
Khoảnh khắc lúc ấy, Khánh Ân cậu còn khẽ cười, nhẹ nhàng dựa vào lưng anh.
- Em hỏi anh thích gì nhất ? Anh bảo thích bông lúa ! Thế là, em tặng anh cả cánh đồng !
Nhật Minh khẽ cười ấm áp, một tay xoa đầu, một tay kéo Khánh Ân xác lại gần anh hơn. Ân cần ôm cậu trong vòng tay anh hưởng thụ sự ấm áp dù đang trong tình cảnh khó khăn này.
- Em thấy không ? Dù trong hoàn cảnh nào đi nữa ! Chỉ cần hai ta luôn cạnh nhau là đủ bình yên rồi !
Cứ thế, cả hai yên bình sống với nhau trong căn nhà nhỏ đơn sơ cùng cảnh làng quê yên bình. Còn có cả sự giúp đỡ của bà con, xóm làng.
Nhật Minh đi ruộng bắt cá, Khánh Ân ở nhà nấu cơm dọn dẹp. Nhật Minh trồng rau trồng cũ, Khánh Ân dọn ao nuôi cá. Nhật Minh mua hẳn đàn gà con, Khánh Ân đi nhặc thóc mang về.
Cái cảnh bình yên ai ai cũng mơ ước. Mà, một tút lều tranh hai quả tim vàng cũng không hẳn là hay. Nhật Minh gom góp lại số tiền còn lại, cùng với Khánh Ân mở hẳn một tiệm bánh mì gần phiên chợ.
- Em thích ăn bánh mì ! Anh mở cả tiệm bánh mì !
- Hơ... anh bắt chước em !
- Như là cách em yêu anh thui !
- Hi hi... Biết vậy em bảo em thích vàng rồi !
- Vậy thì anh sẽ xây cho em cả một cây cầu cá tra !
- Trời ơi ! Đá anh bây giờ ! Em thích vàng chìm kìa !
- Ha ha ha ha...!
...
Quay lại hiện tại.
Cánh cửa phòng cấp cứu đã mở ra từ khi nào, đứng cạnh bên Nhật Minh lúc này chính là Thanh Linh.
Thanh Linh cao giọng, cố gọi Nhật Minh thức dậy khỏi giấc ngủ mê man.
- Nhật Minh ! Nè Nhật Minh !
Thoát khỏi dòng hồi ức, Nhật Mình gần choàng tỉnh, cố nhận dạng người đứng trước mắt mình là ai.
- Thanh Linh hả ? Sao mày lại ở đây ?
- Tao không ở đây với mày ! Chả lẽ mày bắt ông hai với bà bảy ở đây với mày tới sáng ! Nuôi bệnh một người là đủ rồi nha mày ! Nuôi thêm hai ông bà già tao kham không nổi !
- Coi chừng cái mồm của mày ! Không hiểu sao Khánh Ân lại có thể chơi thân với mày được luôn đó Linh !
- Trời má... ! Mày tưởng vợ mày hiền chắc ! Mỏ tao hỗn là do chơi lâu với nó đó !
Nhật Minh chề môi phủ nhận điều Thanh Linh đang nói về Khánh Ân. Rồi anh mắt nhắm mắt mở, nhìn quanh quẩn, lấy lại tinh thần.
- Ủa ? Khánh Ân đâu rồi ?
Nhật Minh hốt hoảng rồi dần mất đi bình tĩnh. Anh nắm lấy bờ vai của Thanh Linh, không ngừng lắc lư mà tra hỏi.
- Khánh Ân bị đưa đi đâu rồi ? Sao mày không trả lời tao !?
- Trời ơi là trời ...! Từ từ ông cố nội ơi ! Nó được chuyển đến phòng hồi sức rồi ! Tại nãy giờ không dám kêu mày dậy nè ! Chứ làm gì mà nhảy dựng như ai đổ nước sôi vô quần mày vậy !
Chẳng thèm tranh cãi với Thanh Linh làm gì để tốn thời gian.
Nhật Minh với vẻ mặt lo lắng, anh chạy đi một mạch tìm đến phòng hồi sức. Nhưng rồi bước chân của anh dần trở nên loạng choạng không vững vàng nữa, một phần vì đói, một phần vì thắm mệt.
Vật vã lắm mới tìm đến được phòng hồi sức Khánh Ân đang nằm.
Đứng nhìn cậu hồi lâu, anh không dám lại gần mà chỉ thở dài nhẹ nhõm.
- Em ấy không sao rồi !
- Bác sĩ cũng bảo không sao ! Là do nó không đi trị liệu đúng quy trình nên mới bị vậy ! Lần này là may mắn thoát khỏi, nhưng nếu kéo dài, không những nó bị hành hạ bởi cơn đau ! Mà còn khó điều trị hơn !
Xám xịt cả khuôn mặt. Chuyện này chưa kịp hết lo, bản thân Nhật Minh lại nghĩ đến những việc sắp tới. Trong khoảnh khắc này, anh quả thật đã rất mệt mỏi và bất lực.
Tiền kiếm được từ tiệm bánh mì, cộng thêm cả tiền Khánh Ân viết tiểu thuyết. Cũng khó mà đủ để xoay sở và trị liệu cho Khánh Ân lúc này.
Nhật Minh cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt trước hình hài yếu ớt của Khánh Ân. Đây là lần hiếm hoi anh can đảm nhìn cậu trong bộ dạng khốn khổ này.
Đã gần nữa đêm, Nhật Minh vẫn thấp thỏm lo âu mà ngồi bên ngoài cổng bệnh viện.
Anh biết sức lực và giới hạn của bản thân đã cạn kiệt, nhưng cũng rất sợ mất Khánh Ân. Mọi thứ anh có thể làm trong quãng thời gian qua thật sự rất nhiều, ấy vậy mà vẫn không đủ.
Dù là đang bế tắc tột cùng như hiện tại, nhưng trong thâm tâm Nhật Minh lúc này, cũng chưa một giây một khắc xem Khánh Ân là gánh nặng. Có trách thì trách anh không đủ sức.
Rồi, gương mặt của Nhật Minh cũng không thấy sự vui tươi nữa. Chỉ hiện rõ nỗi buồn nặng nề đầy suy tư. Mặc cho Thanh Linh đứng cạnh bên luôn mồm khuyên nhủ động viên.
Trong màn đêm tối tăm bao phủ, loe lóe ánh đèn yếu ớt của cổng bệnh viện. Một gả đàn ông trung niên không thấy rõ mặt, đang phì phèo điếu thuốc trên tay. Ánh mắt ông ta xa xăm nhìn lên bầu trời tối sầm không lấy nổi một ngôi sao.
- Cùng đường rồi ! Việc gì mà làm không được chứ !? Quan trọng là người nằm trên giường bệnh kia có xứng đáng hay là không thui !
Tiếng gả đàn ông khàn đặt như vừa mới khóc rất nhiều. Ông ta vang vọng giọng nói, là đang nói chuyện với ai bên đầu dây điện thoại.
Nhật Minh ngồi không xa gả, nghe rõ từng câu chữ. Rồi trong vô thức lại gật đầu như đồng ý quan điểm của ông ta. Xong, anh cũng bắt đầu đâm chiêu suy nghĩ rất lâu, rất lâu sau đó. Nghĩ về ý nghĩa câu nói của gả đàn ông xa lạ kia.
Thanh Linh, nó cũng đã đi ra đi vào hơn năm lần rồi. Nhưng Nhật Minh vẫn cứ ngồi yên đấy, chẳng xê chuyển một tí nào.
Chỉ khác, gương mặt kia, thần thía kia của Nhật Minh đã hoàn toàn thay đổi so với lúc ban nãy.
Anh không buồn bả cũng không ủ rũ, thay vào đó là sự điềm tĩnh và sự tập trung cao độ. Như đang sắp thực hiện một dự định gì đó rất nghiêm túc.
Cả khóe mắt đỏ au vì khóc nhiều, cũng đã xầm lại.
- Mày ngồi đây cũng được hai tiếng mấy rồi đó khứa !
Thanh Linh tiến xác gần, thêm lần nữa cố lung lay Nhật Minh.
- Mày giúp tao một việc nha Linh ! Bây giờ tao cũng chỉ biết nhờ vả mày thui !
Thanh Linh tò mò trước lời đề nghị của Nhật Minh mà dò hỏi.
- Việc gì mày ?! Đừng bắt tao đi ăn cướp ngân hàng là được rồi !
- Vậy thì mày đi ăn trộm đi ! Khó quá thì ăn giựt hoặc ăn xin cũng ổn !
- Ăn cái mã cha mày ! Tao cắt con sâu kiu kiu của mày bây giờ ! Toàn nhờ vã gì không vậy ba ?!
- Ha ha ha... đùa mày thui ! Tao nhờ mày việc khác !
Nói rồi, Nhật Minh đứng bật dậy, đôi chân thoăn thoắt tiến về phía phòng bệnh Khánh Ân đang dưỡng sức.
Anh nhẹ nhàng ngồi cạnh Khánh Ân, say sưa ngắm nhìn cậu trong đôi mắt của kẻ suy tình.
Nhật Minh anh, giơ khẽ bàn tay, chạm nhẹ vào đôi mắt, rồi chạm khẽ vào bờ môi. Ân cần hôn lên má Khánh Ân một cái, lại sâu sắc một nụ hôn dài ở môi. Chẳng ngại ngùng trước sự chứng kiến của Thanh Linh.
Những điều mà Nhật Minh đang làm, tựa hệt như một lời chào tạm biệt.
- Mày giúp tao... chăm sóc Khánh Ân một thời gian nhé !
Là một lời đề nghị từ Nhật Minh. Thanh Linh nghe xong cũng hoảng hồn.
- Mày nói gì tao không hiểu ? Tại sao tao phải chăm sóc nó khi mày vẫn ở đây ?
- Không ! Tao không ở đây nữa ! Tao sẽ quay về thành phố !
Đến lúc này đầu của Thanh Linh mới kịp nhảy số mà hiểu ra.
- Mày lên lại thành phố là để kiếm tiền cho Khánh Ân trị liệu sao ?
- Ừm ! Và tao sẽ quay lại sớm thui !
- Nhưng bao nhiêu là cho đủ chứ ?
- Không đủ là khi không làm gì kia kìa ! Mày đừng lo cho tao ! Tao đủ khả năng để lo cho em ấy !
Updated 29 Episodes
Comments
Rulyy
mới đọc tới đây thui ! mà s có điềm báo Bi Thương rùi ' Bik là kết ngược, nhưng ngược vừa thui nha tác giả :))
2023-10-15
0