Chúng tôi đã chơi với nhau hơn 3 năm, tình bạn của chúng tôi càng ngày càng thân thiết, thỉnh thoảng tôi cảm thấy giữa chúng tôi đã không còn khoảng cách nào cả. Nhưng đôi lúc tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi khi cậu ấy chỉ chơi với một mình tôi, nhưng vào lúc nào đó tôi lại cảm thấy vui vì cậu ấy chỉ có mình tôi, có phải tôi ích kỷ quá mức rồi không? Cậu ấy sẵn sàng mua cho tôi những thứ tôi thích, làm những thứ tôi muốn nhưng tôi lại chưa đền đáp được gì vì cậu ấy nói không cần bất cứ thứ gì cả...
Nhiều khi tôi tủi thân và bật khóc ngay trên lớp học, cậu ấy mặc kệ ấy nhìn của kẻ khác, bỏ ngoài tai những lời lẽ không hay mà cứ thế ôm lấy tôi rồi vuốt ve. Tôi nhớ vào đầu năm lớp 9, cái độ tuổi khó kiểm soát bản thân ấy, Cửu Thành đã đánh ngất một đám bạn chỉ vì tôi...
Đó là một ngày không mấy bình thường, Hồ Vĩ bước vào lớp học, một đám bạn tiến tới buông những lời chọc ghẹo như thường lệ. Cậu cũng đã quá quen nên cũng im lặng chịu nhục. Nhưng không ngờ những lời xúc phạm ngày càng nặng, bọn họ dường như mất kiểm soát hành vi mà tát cậu. Không may cho chúng là lúc này Cửu Thành cũng vừa tới lớp. Chiếc cặp trên vai anh rơi xuống, đôi mắt đỏ đầy tức giận, anh không nói lời nào mà lao vào đánh bọn chúng. Bọn chúng cũng bất ngờ vì nay anh đi học quá sớm và bọn chúng không kịp kháng cự mà cứ nằm im chịu đòn. Cậu có chút sợ hãi khi nhìn lực tay của anh giáng xuống khuôn mặt bọn chúng, cậu vội ngăn cản:
- Đủ rồi, Cửu Thành đủ rồi... Bọn họ sẽ chết mất, dừng lại đi.
Khi nghe thấy tiếng khóc của cậu, anh mới dừng tay. Anh đứng dậy hai tay buông thõng nhìn cậu, nhìn cả vào vết máu trên khóe miệng. Khi anh định tiến tới và hỏi gì đó thì giáo viên lao tới tách họ ra và bắt họ xuống phòng quản giáo. Khi biết mọi việc nhà trường tạm thời cho họ xuống phòng y tế và trách phạt sau. Đôi tay của anh run rẩy mà lau đi vết máu tươi trên khóe miệng cậu:
- Không đau chứ?
- Tôi không sao. Người có vấn đề là cậu mà, tay cậu chảy máu rồi.
Anh cúi đầu xuống đầy tự trách:
- Sao cậu không phản kháng chứ..À, không...đáng lẽ tôi phải đi học sớm hơn mới đúng.
- Không phải lỗi của cậu. Là tại tôi quá yếu đuối thôi...
Anh nhìn lên cậu, từng tia máu trong mắt anh hiện rõ:
- Bọn chúng làm thế với cậu từ bao giờ? Tại sao không nói với tôi mà luôn im lặng chịu đựng, HẢ
Anh bỗng dưng hét lớn khiến cậu giật mình, nhìn vào trạng thái này biết là anh đang tức giận. Hai tay cậu đan vào nhau rồi nói:
- Nói cho cậu để làm gì chứ, nó chỉ gây phiền phức cho cậu thôi. Vì cậu là người bạn duy nhất của tôi nên tôi không muốn vì tôi mà cậu gặp khó dễ với bọn chúng. Chuyện hôm nay cứ để tôi gặp ba mẹ chúng, tôi thực sự không muốn phiền cậu.
Anh phì cười nhưng nụ cười ấy lại méo mó, khó chịu đến lạ:
- Cậu có biết mình đang nói gì không? Cậu coi tôi là bạn nhưng lại ngại nói mọi chuyện với tôi? Còn nữa, cậu định nhận lỗi thay cho tôi kiểu gì, trong khi tôi mới là người đánh bọn nó.
Trước những câu hỏi dồn dập, cậu im lặng cúi đầu nhưng cũng bình tĩnh nói:
- Tôi không có sự kiểm soát của ba mẹ nên sẽ không lớn chuyện cho lắm. Dù sao tôi cũng là cái gai trong mắt họ thì thà cứ để họ ghét tôi cả thể. Còn chuyện nhận lỗi như nào thì cậu cứ để tôi lo.
Anh vò đầu một cách dữ dội rồi lớn tiếng:
- ĐỪNG TỰ ĐỔ HẾT LÊN ĐẦU MÌNH, CẬU BỊ NGU NÊN MỚI NHƯ THẾ SAO?
Đôi bàn tay nhỏ của cậu run lên, giọng nói có chút nghẹn ngào:
- Cậu đã thấy hối hận khi chơi với tôi chưa?
Cửu Thành đứng đơ người và lúc này cảm xúc trong cậu dường như mất khống chế mà buông những lời lẽ không hay:
- Đúng, tôi hối hận rồi. Đáng ra tôi không nên chơi với cậu, đáng ra nên tránh xa cậu càng xa càng tốt. Là tôi ngu, thực sự người ngu mới là tôi, không phải cậu
Anh quay đi và đóng của thật mạnh. Cậu cứ thẫn thờ ngồi đó vì lần này lại là tự tay cậu phá vỡ mọi thứ với Cửu Thành. Sau đó cậu cũng đứng dậy ra ngoài.
Cửu Thành sau khi rời đi và ngồi một góc thì cũng bình tĩnh hơn. Anh xoa lên hai thái dương đang đau nhức ấy, tay mở lon nước rồi gục đầu xuống:
[ Rốt cuộc tại sao " em " lại bướng bỉnh vậy chứ? Tại sao lại cứ thích chịu đựng một mình mà không nói với ai. Từ bao giờ mà em lại như thế?...Liệu em có thấy tủi thân khi anh nói như thế không, em sẽ nghĩ gì về anh sau câu nói đó chứ. Xin lỗi em, xin lỗi... ]
Anh đứng dậy rồi chạy thật nhanh đến phòng y tế nhưng khi đến nơi thì cậu đã chẳng còn ở đó. Trong ngôi trường rộng lớn, anh thực sự mất phương hướng. Bây giờ việc tìm cậu còn khó hơn mò kim đáy bể, đột nhiên anh nghĩ ra gì đó rồi chạy vù đi. Anh thở một cách gấp gáp nhưng khi nhìn thấy cậu đang tựa đầu ở góc tường nhỏ thì anh lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm...
Updated 103 Episodes
Comments