Đôi Ta Còn Hi Vọng
Dưới cái nắng oi bức của giữa hè, thi thoảng lại có vài cơn gió nhẹ thổi bay chiếc rèm cửa, đâu đó còn phang phảng mùi hoa sữa cuốn theo gió nhẹ tan trong cái nóng. Bọn họ vừa trở lại trường học, nên tinh thần hơi uể oải, đôi lúc lại có vài đứa than trời, than đất rồi ngáp lên ngáp xuống.
Hồ Vĩ- với thành tích xuất sắc luôn đứng đầu lớp, thêm vào đó là vẻ đẹp khó ai sánh bằng khi cậu mới chỉ là một cậu nhóc lớp 7. Nhưng cậu lại là trẻ mồ côi nên luôn là trò đùa trong lớp. Nhưng đôi khi cũng chính vì sự đố kị, ích kỷ của bạn học mà cậu dần bị xa lánh và lãng quên. Cậu như một đứa trẻ bất hạnh, bơ vơ lạc lõng giữa thế giới hàng tỉ người mà không một ai nương tựa.
Khuôn mặt xinh đẹp tựa nhẹ lên đôi tay thon dài mà ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Đôi mắt cậu long lanh, mở to như thể thu trọn mọi vật trong tầm mắt. Đột nhiên đôi mắt ấy dừng lại ở một chiếc xe ô tô đầy sang trọng, bên trong có ba người bước ra và hình như họ là một gia đình. Cậu nhìn chằm chằm không rời mắt và ai cũng tưởng rằng cậu đang thèm khát sự giàu có và chiếc xe đó. Nhưng bên trong đôi mắt ấy không phải hình anh chiếc xe sang mà là hình ảnh ba người họ đang cười nói dưới sân trường. Cậu là đang khao khát tình yêu thương chứ không phải thứ vật chất phù phiếm kia...
Rồi sau đó bọn họ đụng mắt nhau, hai mắt cậu bỗng dưng đỏ hoe, cậu liền quay đi rồi gục mặt xuống bàn. Hình như cậu lại nhớ bố mẹ- những người vất bỏ cậu, những người mà cậu thậm chí chẳng có chút kí ức nào. Một đứa trẻ 12 tuổi tưởng chừng phải vô lo vô nghĩ mà chơi đùa nhưng Hồ Vĩ thì không, cậu trưởng thành hơn những đứa trẻ khác, cậu biết xã hội này như nào, con người ra sao...cậu đều biết rõ.
Cậu cứ nằm yên đó và cậu cũng chẳng nhớ mình đã nằm đó bao lâu, cậu dường như chẳng hề để ý những tiếng động xung quanh mà chỉ chìm vào cảm xúc riêng của mình. Khi cậu chán nản rồi quay mặt sang bên cạnh, đôi mắt hé mở ra thì đã thấy một bạn học đã ngồi đó từ bao giờ. Cậu giật mình bật dậy nhìn chằm chằm cậu bạn trước mặt, cậu bé trước mắt này có chút quen thuộc, hình như là cậu bé dưới sân trường lúc nãy. Cậu bạn mới nhìn cậu rồi nói:
- Tôi làm cậu giật mình sao?
Hồ Vĩ vẫn đứng yên ở đó, dường như đã rất lâu rồi ai đó mới bắt chuyện cùng cậu. Đột nhiên một người bạn trong lớp nói to:
- Này bạn mới, đừng bắt chuyện với nó, tên đó là trẻ mồ côi và có chút lập dị đấy.
Có vẻ như cậu bạn đó không mấy quan tâm mà nói tiếp:
- Ngồi xuống đi, tôi không làm gì cậu cả. Tôi là Cửu Thành, vì vừa chuyển đến nên cậu cho tôi làm quen nhé.
Cậu ngập ngừng ngồi xuống rồi gật đầu. Cả hai cứ thế im lặng một hồi lâu thì Cửu Thành nói tiếp:
- Cậu không cho tôi biết tên hả?
- À, ừm...tôi là Hồ Vĩ, Trương Hồ Vĩ
Đột nhiên Cửu Thành bật cười:
- Không chỉ có cậu đẹp mà tên cậu cũng đẹp.
Hai má cậu đỏ bừng có chút ngại ngùng, cậu e thẹn nói:
- Sao cậu lại ngồi ở đây, lớp còn nhiều chỗ trống mà.
- Cậu không thích tôi ngồi đây sao? Tôi chuyển đi nhé?
Cậu xua tay rồi lắc đầu:
- Không phải thế. Nhưng mà...
- Hửm, cậu nói to chút, tôi không nghe thấy gì cả.
Cậu lại lắc đầu rồi quay mặt đi. Cậu thực sự không biết nói tiếp như thế nào, nếu cậu nói ra thì cậu sẽ lại một lần nữa bị cô lập nhưng nếu không nói thì sẽ thiệt thòi cho Cửu Thành mất. Cậu lập tức quay đầu lại:
- Cậu chuyển đi chỗ khác cũng được.
- Hửm, sao vậy. Cậu ghét tôi sao? Vừa nãy cậu còn nhìn chằm chằm tôi ở sân trường mà?
Hồ Vĩ ngập ngừng rồi cúi đầu:
- Đâu có, tôi không nhìn cậu nhưng mà...nếu chơi với tôi thì cậu sẽ không có bạn đâu, bọn họ sẽ cô lập và bàn tán cậu đấy.
Vẻ mặt của Cửu Thành vô cùng nhàn nhạ:
- Một người bạn là đủ, tôi không cần nhiều bạn đâu. Nhiều bạn dễ gây phiền phức lắm.
Cậu nhìn vào người bạn trước mặt rồi không ngừng cảm ơn:
- Cảm ơn cậu
- Sao lại cảm ơn tôi chứ
- Vì cậu chịu làm bạn với tôi...
Anh bật cười rồi xoa đầu cậu, cậu giật mình nhưng vẫn ngồi yên. Một đứa trẻ khát khao tình yêu như cậu thì liệu sau này cậu sẽ có được hạnh phúc như cậu mong muốn không đây.
[ Tôi là Hồ Vĩ, tôi vốn ghét mùa hè vì thời tiết khiến tôi khó chịu nhưng bây thì không phải như thế nữa. Tôi bỗng dưng thích mùa hè đến phát lạ vì...đó là mùa mà tôi gặp Cửu Thành. Cậu ấy đã luôn đồng hành và động viên tôi suốt cả tuổi thơ. Nhưng ngày ấy cũng đã tới, ngày mà tôi không còn cho Cửu Thành chỉ đơn thuần là một người bạn. Hình như tình cảm của tôi đang vượt quá xa, liệu tôi có thể tiếp tục đoạn tình cảm này hay nhanh chóng cắt đứt nó đây...Tôi bắt đầu phát hiện ra điều khi chúng tôi bước vào cấp ba ]
Updated 103 Episodes
Comments
Lúa
Tên của hai nam chủ hợp thành "Cửu Vĩ Hồ" xao🤩
2024-04-14
3
ngocbao
mới đọc 1 chap mà thấy hay quá
không phiền thì mình xin giới thiệu truyện chút nhé mình đang viết một tác phẩm tên "Góc Khuất" m.n có thể vào trang mình để đọc thử ủng hôn mình nhaa . Thanks
2024-04-11
1